Ông nội vừa dứt lời, không khí trong nhà cũng theo đó mà trầm lặng hơn.
"Chỉ mất một chân vẫn đỡ hơn là rời khỏi trần đời, aizzz, cũng xem như trả nghiệp báo đi..." Bà nội thương xót thở dài một hơi.
"Nếu được như thế thì đỡ biết bao nhiêu, chỉ là, ông cụ đã ch*t của nhà Tư què dường như không chấp nhận số phận như thế." Ông nội lại nhịp nhịp ngón tay trên bàn, ánh mắt nhìn vào hư không như đang hoài niệm về chuyện xưa.
Bà nội khó hiểu hỏi: "Lời này của ông là sao?"
"Bà có nhớ, trước kia sau khi chôn cất xong, một tháng sau đó trong thôn bỗng có mấy nhà xảy ra chuyện không lành hay không... Thật ra là, do bọn họ bị vật chất làm mờ mắt mới nhận kết quả như thế, khi nhìn thấy Tư què đem hết vàng bạc trong nhà thả trôi sông để đuổi cái rủi, mấy nhà đấy vì khổ mà sinh tham nhân lúc không ai để ý cố tình xuống mò lấy để giữ lại. Nào ngờ, ông cụ nhà Tư què ch*t rồi nhưng trong tiềm thức vẫn muốn giữ lấy của không rời, cứ như vậy trực tiếp lây vận xui rủi cho những nhà đấy, làm bọn họ bệnh tật liên miên không dứt, gia đình lục đục không xuôi, tiền tài ra mãi không thu lại... May mà sau đó mời được thầy về trấn yểm, mấy nhà đấy cũng trả lại đồ nên mọi chuyện mới dằn xuống, nếu không sợ là đã lớn chuyện rồi. Aizzz chỉ là chút đồ vật ngoài thân đã như thế rồi, nghĩ xem, nếu chẳng may chúng ta lỡ ăn cá có lẫn da thịt ông cụ nhà Tư què trong đấy thì sẽ như thế nào đây? Cũng may là nhà ta biết sớm, không ai ăn phải." Ông nội bỗng nâng giọng nói, như thật sự vui mừng.
"Rầm!"
"Leng keng... lốp bốp..."
Lời ông nội vừa dứt, bỗng một chuỗi tiếng âm thanh hỗn loạn vang lên không ngừng.Mọi người giật mình, theo bản năng nhìn sang hướng phát ra tiếng động.
Chỉ nhìn thấy bác gái hai vốn ban nãy còn ôm con trai nhỏ ngồi cạnh con trai lớn và chồng của mình, hiện tại đã ngã chổng vó trên đất, trên người không những bị đứa con trai nhỏ đè lên, còn bị cơm và thịt cá ở trong bát thằng bé cầm rớt theo vương vãi khắp người.
Tiếp đó, bác gái hai luống cuống bò dậy, ôm theo cả đứa con trai nhỏ trường đến quỳ gối ôm chầm lấy chân ông nội, mặt đỏ bừng hoảng loạn khóc lóc la to.
"Cha ơi, cha ơi, cha làm ơn làm phước cứu con, hu hu hu, cha ơi!!!"
"Cô làm cái gì thế!" Ông nội đập bàn nổi giận.
"Cha ơi, con lỡ dại, hu hu hu, cha làm ơn cứu giúp con... không không, làm ơn cứu giúp mẹ con con." Mặc kệ sự tức giận của ông nội, bác gái hai vẫn khóc lóc ôm chầm lấy chân ông.
"Con đứng lên đi, có gì từ từ nói..." Bà nội thấy thế cũng cứng người mất vài giây, sau đó mới nhẹ giọng khuyên nhủ.
Nhưng chưa đợi bà nội nói xong ông nội đã lần nữa đập bàn thật mạnh, rung chuyển cả bát đũa trên bàn, làm tất cả mọi người giật nảy. "Có phải cô đã ăn thịt cá rồi không?"
Nghe thấy ông nội hỏi thẳng, bác gái hai sửng người vài giây lại tiếp tục khóc lóc. "Cha ơi, cha cứu con với, con... con... con chỉ ăn một chút thôi, cháu trai của cha cũng ăn cho nên cha thương lòng cứu lấy mẹ con của con với, hu hu hu."
"Mẹ ơi, mẹ, con chưa ăn ạ." Anh họ tư cũng là con trai nhỏ của nhà bác hai, lí rí nói.
"Mày có ăn!" Bác gái hai bỗng hung hăng quát một tiếng, sau đó lại lần nữa quay sang ông nội nói. "Cha ơi, là cháu trai cha đói nên con mới cho thằng bé ăn trước một ít, con, con cũng đói nên mới ăn một chút trước với thằng bé, nể tình thằng bé là máu mủ của nhà họ Vương cha cứu giúp hai mẹ con của con với, cha ơi..."
"Cô nói cái gì? Cô cho thằng nhỏ ăn rồi?" Ông bà nội còn chưa ai nói gì, bác hai đã bật đứng dậy, trừng mắt nhìn vợ mình.
"Anh trừng tôi cái gì! Là con trai của anh đòi ăn, trách thì trách con anh ham ăn ấy!" Bác gái hai không chịu thua chồng mình, hung hăng nói lại.
"Cô... cô..." Bác hai đỏ bừng mặt, hai tay nắm chặt không nói nên lời.
"Thôi đi, định làm loạn cái nhà này lên à!" Ông nội cắt ngang, sau đó rút mạnh chân khỏi tay bác gái hai. "Từ đầu, tôi cố ý kể chuyện đấy ra là để xem thử có ai đang dấu diếm hay không đấy, không ngờ vẫn có con cá cắn câu, hừ!"
"Cha... ý cha là, những gì cha kể nãy giờ là giả sao?" Bác gái hai mặt khó tin hỏi lại.
"Xin lỗi, để cô mừng hụt rồi, là thật đấy!" Ông nội chắc nịch nói.
Mặt bác gái hai lập tức biến sắc. "Cha, cha đừng đùa nữa, dù sao con cũng là vợ của con trai cha, con của con cũng là cháu nhà họ Vương, chẳng lẽ cha nỡ nhìn hai mẹ con của con bị ám sao."
"Dù sao nhà này cũng không phải chỉ có một đứa con dâu, mất vẫn có thể tìm người mới, cháu lại càng không thiếu!" Ông nội lạnh lùng quay mặt nơi khác.
"Cha..." Bác gái hai cay nghiến gọi.
"Cô im đi!" Bác hai quát một tiếng, tiếp đó đến bên cạnh ông nội quỳ xuống. "Cha, con sống ở cái thôn này cũng đã hai mươi mấy năm, tất nhiên con tin những gì cha nói là thật, cha thương xót cho con trai con, giúp mẹ con cô ấy một lần đi ạ."
Bà nội nhìn con trai mình, lại nhìn chồng già thở dài một tiếng, vỗ vỗ tay ông nội: "Ông nó à, ông xem giúp tụi nhỏ lần này đi."
"Tôi sợ lại có người nói tôi độc ác." Ông nội khó chịu trả lời.
"Thôi, là tụi nhỏ nói bậy, ông độc ác hay không tôi ở cạnh mấy chục năm chẳng lẽ không biết, ông là người tốt nhất cái thôn này rồi nên khi xưa tôi mới chịu cưới đấy." Bà nội nhỏ giọng vỗ về.
Mặt ông nội cuối cùng cũng dịu lại một chút, ho khan "khụ, khụ" mấy tiếng, tiếp đó quay sang nhìn bác hai.
"Con xem mà dọn hết mớ hỗn loạn trên bàn lại cho kỹ, mai mua thêm một con gà cúng rồi đưa người ra mã mới của ông cụ nhà Tư què thành khẩn xin lỗi người ta, nhớ là thành tâm vào, sau đó chôn mớ thịt cá xuống cạnh mã ông cụ cho cẩn thận."
Nói rồi ông nội đứng dậy, vỗ vỗ cái lưng bước về phòng.
Bà nội thấy thế cũng đứng dậy theo, trước khi đi còn không quên sắp xếp. "Dâu cả, dâu út, hai đứa xem luộc ít trứng cho mấy đứa nhỏ ăn đỡ đói, sẵn tiện nấu ít cháo rau cho cha mẹ, khi nào xong cứ mang thẳng vào phòng, mấy đứa cũng xem kiếm chút gì ăn dằn bụng qua bữa đi."
"Dạ, mẹ và cha cứ vào phòng trước đi ạ." Bác gái cả nhanh chóng trả lời.
Bà nội vừa bước vào phòng đã nhìn thấy chồng mình ngồi trên chõng, cầm tách trà trầm tư suy nghĩ, đóng cửa lại xong bà liền đến bên cạnh ông ngồi.
"Ông nó à, chuyện cũng lỡ rồi, đừng để trong lòng nữa."
Ông nội đặt tách trà xuống, nhéo nhéo ấn đường, rầu rĩ nói: "Tôi cũng biết là lỡ rồi, chỉ là... aizzz, thôi đi, mai tôi sẽ đến nhà thầy hỏi thử, chỉ mong là ông cụ nhà Tư què sẽ chịu bỏ qua."