Bạch Nhân là chủ tịch công ty Vỹ Hoa do họ Bạch sáng lập,ông nội của Bạch Thiên Hoa.Ông vốn nhân hậu,ôn nhu với gia đình,với công việc ông rất từ tốn,cho nên rất được mọi người yêu mến.Tuy đã 70 tuổi ông vẫn một mình gồng gánh cả công ty và lo cho 2 đứa cháu nên người.
- Tiểu Hoa ta nói lần này cháu sẽ thích cậu nam nhân này.Anh ta còn trẻ nhưng thành công rất sớm và khá nghiêm túc,lại còn khôi ngô tuấn tú.Ta nghe bà của cậu ấy bảo,cậu ấy thích kiểu con gái mạnh mẽ,nghị lực như cháu ấy.Trong giới của ta rất nhiều nhà có con gái đều muốn gã..
Cô cháu gái chạy tới nũng nịu gia gia của mình lung lay ôm lấy cánh tay già nua nhưng vẫn phong độ ấy.
- Gia gia à,ông xem cháu vừa du học về được 3 tháng thôi!Cháu còn chưa có công việc,còn chưa đi đây đi đó thưởng ngoạn cảnh đẹp sau bao nhiêu năm xa quê hương.Vả lại,tên nam nhân kia nếu như ông nói thì làm gì phải chịu đi xem mắt các cô gái chứ? Những người xem mắt toàn những người....Gia gia ông hãy để cháu tự quyết đi mà...
- Được rồi,chỉ lần này nữa thôi! Ta đã lở hẹn với họ không thể làm ta mất mặt được.Xem như cháu giúp ta lần này nhé!
Thiên Hoa trước giờ bản tính bộc trực,không thích lạm dụng quyền thế.Cô luôn tự bản thân nghị lực vươn lên,ngay cả là Thiên kim tiểu thư nhà họ Bạch nhưng vẫn không vì thế mà tiến cử ghế Giám đốc Quản trị của công ty Vỹ Hoa.Cô muốn tự đi tìm việc với một vị trí xứng đáng cho riêng mình.Nhưng không vì vậy mà cô làm ngơ với công việc của Ông,luôn phụ giúp gia gia và không khi nào làm ông ấy phải bẻ mặt với người khác.
Con bé lên phòng thay đồ chỉnh tề rồi chào ông.
- Tiểu thư mời lên xe!
Con bé trong đầu dường như có một chiêu trò gì để đối phó với cuộc gặp mặt này.
- À không tôi sẽ đi taxi đến đó.
- Nhưng mà...tiểu thư..
- Không sao,chẳng ai biết tôi là ai đâu mà!
Con bé nguýt nguẩy bước đi lên taxi.
- Alo,A Kiều hả,cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?
- Gì nữa đây,tiểu thư? Hôm nay,tớ có ca làm!
- Tớ làm thay cậu là được rồi! Cậu đi xem mắt dùm tớ lần này đi.
- Hả,lại nữa à,ông cậu vẫn chưa thôi cái việc ấy sao?
- Đây là lần cuối ấy! Giúp tớ nhé...
- Thôi được rồi địa điểm là ở đâu?
- À cậu đến Pea coffe đi,tớ dẫn cậu đi mua đồ mặc rồi quay lại đó.Sau đấy tớ đến quán của cậu làm,cũng gần nhau mà!
- 5 phút tớ ra đó đấy!
- Ok ok
Thiên Hoa tỏ vẻ đắc ý khi nhờ A Kiều,bởi lẽ cô bé ấy nhu mì,đáng yêu sẽ trái ngược với sở thích của anh ta mà từ bỏ.Thiên Hoa dẫn A Kiều đi mua sắm cho cô,ra dáng một thiên kim nhu mì đáng yêu.
- Tiểu Hoa cậu xem liệu Gia gia của cậu mà đưa hình cho anh ta trước thì thế nào?
- A Kiều à,cậu yên tâm Gia Gia sẽ không đưa hình tớ cho bất kỳ ai xem mắt đâu! Bởi sự an toàn của tớ mà! Đây cậu vào trong đi,bàn số 10 nhé! Nhớ là phải tỏ vẻ nũng nịu,nhão càng nhiều càng tốt haha...Đưa thẻ nhân viên cho tớ,cậu có gọi nói chú Lý chưa?
A Kiều gật đầu đi vào trong.Thiên Hoa điện thoại cho chú Lý la quản lý của A Kiều để xin làm thay.
- Dạ chú đừng khách khí cháu đã nói sẽ làm thay cho A Kiều mà cớ nào sang đó ngồi chơi cũng được...Á
Vừa nghe điện thoại,mắt thì xăm soi cái thẻ của A Kiều mà Thiên Hoa đụng phải một bức tường nào đó lớn lao cứng như đá trước mặt.Cô ngước nhìn tay xoa xoa trán
- Ui...thì ra là người à! Cứ tưởng va phải cột đình...
Mắt nhìn khuôn mặt nam nhân không rời.(Trời ạ ưu tú vạm vỡ quá) Hắn ta nhìn lại cô ánh mắt rà từ đầu đến chân rồi đưa tay phủi phủi ngực áo.
- Tầm thường!
Lách người sang bên và đưa tay vào túi chàng trai bước tiếp.Trước vẽ đơ người của Thiên Hoa.(Ôi trời mình nhìn lầm) Thiên Hoa bực tức quay lại kéo đuôi áo hắn ta.
- Này này...anh đụng phải người ta rơi đồ sao không nhặt lên mà còn chảnh choẹ bỏ đi?
Lực kéo của Thiên Hoa khiến gã nam nhân không ngờ được mà chới với.Anh đứng lại rồi tháo kính ra,nhìn thẳng vào Thiên Hoa
- Muốn tiền à? Đền cô nè!
Hắn lấy ví móc ra 1000 tệ(khá nhiều so với người nghèo). Thiên Hoa lại được chiêm ngưỡng dung nhan lần 2 nhưng lần này cô nghĩ (Đẹp mà chảnh thì cũng là đá dưới chân tôi) Cô cười nham hiểm.
- À..cũng được thôi! 1000 tệ mà tự nhặt chiếc điện thoại cũng khá à!
Thiên Hoa giật lấy, mắt thì nhìn xoáy vào hắn ta không hổ thẹn. (Những người dùng tiền để xem thường người khác chỉ là đá dưới chân tôi)
Nam nhân ấy đọc được suy nghĩ của Thiên Hoa.Lời nói như mũi tên bay thẳng đến cả con tim gã.Chích 1 cái rõ đau.Anh ta cuối xuống ôm lấy ngực,Thiên Hoa ung dung cầm điện thoại bước đi không nghoảnh lại.
- Tổng tài,anh có sao không? Có cần...
Hắn ta đưa tay ra hiệu không cần.
- Theo dõi cô gái ấy đi đâu!Không cần làm gì hết!Tôi còn phải vào trong giải quyết một tiểu thư nữa!
Thiên Hoa cầm số tiền bước đi,ngang qua một người vô gia cư đang ngồi ở công viên cô dùng phân nữa tiền cho người đó.Vô tình thấy được có người đi theo sau.
- Lẽ nào ai phát hiện ra mình?
Thiên Hoa bắt đầu bước đi lúc nhanh lúc chậm để kiểm chứng.Đúng là có người theo sau.Quán ăn mà A Kiều phục vụ nằm ở khu phố dành cho người nhập cư sinh sống.Thiên Hoa nhanh chân nấp vào một con hẻm.Gã thanh niên đi theo đi tới bị tóm lấy.
Thiên Hoa được ông dạy võ từ nhỏ cho nên cô rất giỏi võ công! Thoắt một cái là đã tóm tên ấy vô tường.
- Nói,,ai kêu anh theo dõi tôi!
Hắn ta giơ hai tay đầu hàng (Cô gái này,nhìn vậy mà võ công rất tốt,có thể so với Đạo Thiên,không thể xem thường)
- Hiểu lầm..hiểu lầm...
- Hiểu lầm gì chứ? Nói.. ai cử anh đến?
- À là...cô trấn cổ tôi thế này làm sao tôi nói.
Thiên Hoa vừa buông tay thì hắn ta đẩy cô ra và bỏ chạy thật nhanh.Té xuống tay bị thương.
- A....aaa cái tên này, đừng cho tôi gặp lại anh?
Thiên Hoa đến cửa hàng với bàn tay bị trày xước do té vào cái thùng sắt sau lưng.
- Tiểu Hoa cháu không sao chứ?
- Dạ..trên đường đến đây cháu phát hiện có người theo dõi,do sơ xuất bị hắn ta đẩy mạnh bỏ chạy.
Từ khi du học về,Tiểu Hoa thường đến đây chơi và phụ A Kiều làm việc.Bà chủ và chú Lý ở đây rất yêu quí hai đứa xem như con cháu.Bà Nhạt lấy dụng cụ băng bó lại cho Tiểu Hoa.
- Thật ngại quá,hôm nay cháu nhờ A Kiều đi xem mắt hộ mình,định đến làm thay cô ấy giờ hoá ra thế này!
Bà Nhạt xoa đầu
- Cái con bé này lại khách khí,ta đâu cần cháu làm thay Tiểu Kiều.
- Thế để cháu ghi order cho dì nha!Chứ ở không cũng chán lắm!
Mỗi lần Tiểu Hoa đến quán phụ thì quán đông hẳn lên,bà Nhạt bảo con bé có vận khí tốt,quanh người có hương hoa Mẫu đơn.Loài hoa tượng trưng cho cái đẹp,hạnh phúc và phú quý.Bà Nhạt có mắt nhìn người rất đúng nhưng bà nói cô những điều ấy cô toàn cười.
- Dì Nhạt Nhạt cứ tân bốc cháu,cháu có mùi hương gì đâu chứ?Chưa kể cháu sinh ra là ba mẹ lại mất hết vì cháu.Khắc tinh thì đúng hơn.
- Chỉ có những người đặc biệt mới ngửi được mùi hương ấy!Và ai ngửi được sẽ nhận được phúc tinh từ người đó.
- A haha hoá ra cháu cũng đặc biệt ấy chứ? Thế cháu sẽ lấy anh chàng nào ngửi được mùi hương ấy nhỉ?
Bà ấy cừoi cười phe phẩy chiếc quạt.
- Ta thấy nó đã đến rồi ấy chứ!
Quay lại A Kiều đang chờ tên Tổng tài tới.
Cô luôn tay nhìn đồng hồ.
- Xin lỗi tiểu thư tôi đến muộn.
Gã thanh niên lịch lãm với cặp kính trắng cận trên gương mặt.A Kiều lật đật đứng dậy cuối chào theo phản xạ nhưng chợt nhận ra mình đang trong vai tiểu thư Họ Bạch nên ngồi xuống.
- Dạ vâng không sao! Em cũng vừa mới tới ạ.
Hắn ta ngồi xuống đối diện cô bé.Con bé ngại ngùng mặt ửng đỏ trược vẻ đẹp của hắn ta.(Ôi lịch lãm,phong độ lại còn tuấn tú)
- Sao cô Bạch không gọi nước đi!
- Dạ em chờ anh đến,em dùng gì cũng được.
Tên Tổng Tài châu mày rồi cũng gọi cho cô bé.
- Tôi là Đạo Thiên,cuộc gặp mặt này chỉ là miễn cưỡng của gia đình.
- À vâng!
Cuộc gặp mặt không nói gì thêm,hắn ta chỉ liên tục nghe điện thoại,hắn cố tình chọc cho A Kiều mất kiên nhẫn để cáo từ.Nhưng ngược lại A Kiều như trúng phải tiếng sét ái tình,âm thầm nhìn ngắm hắn.Điện thoại cô có tin nhắn từ Tiểu Hoa
- Về chưa? Hắn ta nói gì?
- Chưa,anh ấy trông rất điển trai,lại ân cần galang lắm mày à!
- Nghe giọng địu mày có vẻ ưng à,làm ơn làm những gì anh ta ghét để cáo lui chứ.
- Không có,tao làm sao dám để ý chứ
?
Nói rồi nhưng con bé cười mũm mĩm.Gã thanh niên đang ngồi huyên thuyên nhưng vẫn chú ý hành động của A Kiều.
- Xin lỗi,tôi đi..
A Kiều vừa cất điện thoại vào giỏ thì ngay lúc cô phục vụ đi ngang.Tên tổng tài như mọi lần lén dùng chân khiến cô phục vụ vấp phải.Tách cafe đổ
lên người A Kiều.Và trái ngược với dự đoán của anh ta.Cô phục vụ sợ sệt run run lấy khăn giấy lau rồi xin lỗi.
- A...không cần đâu chị! Để em lau được rồi chị làm việc đi.
- Tôi thực sự xin lỗi tiểu thư...
Gã bắt đầu chú ý đến A Kiều bởi lẽ nếu như các cô tiểu thư khác thì đã quát tháo,bạt tay hay ầm ĩ vì bị vấy bẩn.Sau đó bỏ về! Còn A Kiều thì không phải vậy,khiến anh ta có chút tò mò.
A Kiều đi vào wc,5phút sau có một cô phục vụ đến đưa cô bé túi đồ.
- Tiểu thư,Tổng tài nhờ tôi đưa cô chiếc váy mới để tạ lỗi.
- Ơ...tôi cảm ơn!
Cô bé thay và bước ra.
- Cảm ơn anh quan tâm!
- Chuyện nhỏ thôi! Tôi thấy cô rất lạ,túi quần áo,giày dép,gương mặt đều chỉnh chu rất đẹp.Nhưng cô lại sử dụng một chiếc điện thoại nhà quê thế kia,cả bông tai cũng là đồ giả.
A Kiều giật mình vì sự để ý của hắn ta mà ấp úng.Bấy giờ tên tổn tài tháo mắt kiếng ra cốt yếu để lắng nghe sự thật.A Kiều thì không biết điều đó.
- Tôi...tôi