- Anh...anh buông ra đi,lỡ có ai thấy thì không hay.
- Cô đã chạy đi đâu?
Tiểu Hoa cảm nhận cái ôm thật chặt,hơi rượu nồng nàn,lần đầu tiên thấy anh mặc vest mà quên cả áo khoác chỉ mặc chiếc sơmi phong phanh đứng đợi cô.Ngoài trời thì sương đêm xuống.Nghĩ lại chuyện bắt cô chờ cuối cùng anh lại đi cùng cô gái khác.
- Anh về đi,khuya rồi tôi vào nghỉ ngơi mai còn làm việc.
Cô lướt qua anh.Anh đầu cuối xuống
- Em có thể mở lòng với tôi chứ!?
Tiểu Hoa đứng khựng như vừa bị sét đánh trúng.
- Anh say rồi về đi.Liệu có ai vừa thất hẹn với một cô gái,đi cùng cô gái khác quấn quýt một nụ hôn bị bắt gặp,rồi lại tỉnh tò với cô gái khác không?
Cô phì cười "Anh say thật rồi.Về đi.Xem như tôi chưa nghe vậy."
Cô đóng sầm cửa lại,còn anh vẫn đứng ngây ra đó.Tiểu Hoa lên phòng lén vén màn nhìn ra ngoài cửa sổ vẫn thấy anh đứng đấy chưa xê dịch.Một Tổng tài kêu ngạo phút chốc tan biến. Giờ đây là một gã khờ chồng cây si chăng. Anh chợt ngoái nhìn lên cửa sổ nhà cô,con bé vội chạy lại tắt đèn.Lúc này,anh ta nghe điện thoại rồi mới rời đi.
Tiểu Hoa nằm suy ngẫm điều hắn nói,điều hắn làm.So ra chẳng hợp tình hợp lý với khẩu khí của hắn.Vả lại nghĩ mình không còn trong trắng,trong khi anh ta thuộc hạng người trọng địa vị.
Hôm nay mải mê làm mới để ý,đã trưa nhưg không thấy Tổng tài đi ngang.Cô lên tìm thì thư ký bảo hôm nay Tổng Tài không đến.Cô nhắn tin cho Tử Long,anh ấy cho biết Tổng tài đổ bệnh đang nằm nhà.
Do dự nghĩ suy không biết có nên đến thăm anh ta hay không?Thôi dù gì anh ta cũng là sếp mình,lại có ơn cứu mạng.Cô mua một ít hoa quả rồi ghé nhà anh.
- Tiểu Kiều,may quá em đến ở chơi với Đạo Thiên một tý.Anh có việc phải đi ra ngoài.
Chưa kịp nói gì thì Tử Long lao ra ngoài và đi như bay.Đạo Thiên chắc còn nằm nghĩ trên phòng.Cô bước vào bếp,Tử Long đã nấu nướng xong hết.
(Ái chà...cô nàng nào mà đc Tử Long quí mến chắc sướng lắm đây!Vừa phong nhã lại còn biết nấu ăn.)
Cô gọt một ít trái cây rồi đi lên phòng,nhẹ nhàng mở cửa.Anh ta vẫn nằm ngủ,thuốc trên bàn chưa uống.Tô cháo vẫn còn nóng.
- Tổng tài,dậy ăn đi rồi uống thuốc.
Nghe tiếng cô gọi,anh chợt mở mắt như người vừa gặp ác mộng.
- Sao...sao cô đến đây?
- Hóa ra...anh không muốn tôi đến à?
Cô đứng dậy thì anh vội nắm lấy tay cô.Nhìn xuống thấy tay anh bị băn bó máu vẫn còn thấm ra miếng băng.
- Tay anh sao vậy?
Anh ngồi dậy.- À không sao,tôi bị người ta hận thù thôi.
Cô cũng không dám hỏi thêm.
- Này anh ăn cháo đi rồi uống thuốc.
- Tay thế này thì sao mà ăn?
Cô miễn cưỡng ngồi xuống đút cho hắn.
- Cái cô mà anh hôn thắm thiết đâu,sao phải là tôi phục vụ.
Anh chụp lấy tay cô.
- Tôi chỉ cần em thôi! Sao mãi em vẫn không hiểu?
Tiểu Hoa tròn xoe mắt kinh ngạc
- Dù cho tôi..
Cô chưa kịp nói "Tôi không bận tâm...là ở đây rất khó chịu.."
Anh nắm bàn tay cô đặt lên tim.Cô gái lúng túng đặt tô cháo xuống bàn chạy ra khỏi phòng.
(Nói thật hay là vì mình có một địa vị tốt.Trước giờ mọi người vẫn bảo anh ta vô cảm chỉ coi trọng tiền đồ)
Tiểu Hoa thiếp đi trong suy nghĩ.Một lâu sau cô mơ màng tỉnh giấc khi đthoai reo.
- Alo....
- Tiểu Hoa muộn thế sao chưa về?Ngao du ở đâu?
- Ai vậy?
- Quên giọng ca ca này rồi sao?
Con bé tròn mắt bật dậy vui mừng hạnh phúc rõ khuôn mặt.Không hề biết phía sau có người ngồi nhìn cô nãy giờ.
(Ai mà cô ấy vui mừng đến vậy?)
- Anh về sao không báo em đón.Vâng em về ngay.
Cô đứng lên cầm túi thì lúc này thấy Tổng tài ngồi đấy.
- Anh...anh sao không nghỉ ngơi mà ngồi đây?
Hắn ta kiếm cớ để lôi kéo cô ở lại.
- Tôi...tôi thấy đói đầu đau như búa bổ nên xuống đây nhờ cô.Thấy cô ngủ không nở gọi dậy.
- Vậy còn đau không?
Tổng tài vội ôm đầu đau khổ.
- Còn...còn...cô làm ơn cho tôi ăn chút gì nhé.
Tiểu Hoa đặt túi xuống và đi vào bếp mang tạp dề.Tổng tài hắn lén lấy đt ra chụp tấm hình rồi nhanh quay lại nằm xuống sofa.
- Nè anh ăn đi tôi còn về.
- Đầu tôi chóng quá...cô xúc dùm tôi nhé!
Gã ăn từ tốn còn Tiểu Hoa thì muốn đút thật nhanh để về nhà..
- Cô đang gấp à?
- Ờ..có người đang đợi tôi ở nhà..
- Hắn ta là ai vậy?
Thấy Tổng tài hỏi cô liền hiểu ra ý đồ nãy giờ của anh.
(E hèm...chắc hẳn hắn đang muốn biết có phải tình nhân mình không đây)
- À..1 người đặt biệt khá quan trọng.
Im lặng nghĩ kế.
- Tôi đưa cô về nhé.Muộn rồi.
- Ấy...sao được?Anh đang đau đầu tôi sao an tâm để anh đưa..Tôi tự lái xe được mà.
- Nhưng vẫn là tôi nên đưa cô về.Mai tôi cho người chạy xe cô đến cơ quan.
Cô là nhân viên quan trọng với tôi,không nên đi đêm.
- Ủa sao vậy?Có liên quan?
- Có...vì cô còn thân vs tôi,tôi thì nhiều kẻ thù.
- Thôi được rồi!
Hắn ta vui mừng đang mở cờ trong bụng thì...con bé lấy đthoai ra.
- Anh à,vậy đến đón em ở Tòa nhà x nhé...
Tiểu Hoa cầm giỏ bước đi,đưa chìa khóa cho anh.
- Anh nghĩ nhé.Mai mang xe đến cơ quan giúp tôi.
Sau khi Tiểu Hoa rời khỏi 5phut anh quyết định chạy theo ngầm quan sát.
(Quái...tại sao tôi phải theo dõi cô chứ.Tổng tài nổi tiếng như tôi lại bám đuôi con đàn bà như cô sao)
Nghĩ xong lại quay vào...trong lòng khó chịu không yên lại quay ra.
Lúc này Tiểu Hoa đứng đợi...Một chàng thanh niên cao ráo đội nón đen che gần nửa mặt bước xuống xe..
Tiểu Hoa nhào tới ôm hắn khiến cái gã đang rình rập muốn nhào ra xem mặt. Cả hai bước lên xe và rời đi...
Có một tên tay nắm chặt ấm ức trộm nhìn.
- Đạo Thiên này muốn cái gì là phải có được.Đợi đấy...