Lão quản gia đã già, lại còn bị dọa cho lên máu suýt chút nữa lão Hạ đã không còn nhìn thấy ngày mai. Ngay lập tức ông ta kính cẩn nhấc điện thoại gọi cho lão gia:
"A...alo...lão...lão gia, tiểu thư chạy...trốn mất rồi" ông ta vừa nói vừa đổ mồ hôi hột vì ông ta biết buổi xem mắt ngày hôm nay quan trọng đến mức nào.
Lão gia đã dặn dò ông ta bằng mọi giá phải giữ chặt tiểu thư ở nhà, vậy mà lại để cô nhảy khỏi ban công leo qua tường rào trốn mất. Thật biết cách dồn người ta vào đường chết! Bên kia đầu dây giọng nói hốt hoảng đầy giận dữ vang lên:
"Cái gì? Tôi đã dặn ông thế nào? Ông quên rồi sao? Mau mau tìm người về cho tôi. Không tìm được nó, ông tự xử luôn đi!" nói xong lập tức ngắt máy.
Lão Hạ chấn kinh, vội vội vàng vàng điều người đi khắp hang cùng ngõ hẹp trong thành phố để tìm. Bên kia thì lão gia nhà họ Trần lo đến bạc cả đầu, ông thật sự là đã rất thê thảm vì đứa con gái cưng này rồi. Lần này mà không xong, chắc ông chỉ còn cách... tạm biệt thế gian thôi!
Tiểu thư à, cô đừng đùa lão già này nữa mà huhu!