“Tại sao?”
“Anh hết yêu em rồi. Anh cũng đã rung động với người khác rồi. Xin lỗi em.”
“Được, chúng ta chia tay. Chúc anh hạnh phúc.”
Chỉ đơn giản vài ba câu mà mối quan hệ yêu đương của Lục Minh và Kiều Lam đã kết thúc. Lúc nghe Kiều Lam đồng ý chia tay, Lục Minh anh có hơi bất ngờ vì anh không nghĩ rằng cô sẽ đồng ý nhanh như vậy. Đã thế cô còn không khóc lóc hay níu kéo anh gì hết. Thôi, như vậy cũng tốt. Duyên hai người họ chỉ tới đây thôi vậy.
Chỉ có điều Lục Minh không biết, khi về tới nhà Kiều Lam đã tự nhốt mình trong phòng, cô khóc tới sưng hết cả hai con mắt. Lúc anh nói chia tay, trái tim cô như bị bóp nát, vỡ vụn thành trăm mảnh, cô cũng rất muốn níu kéo, giữ anh lại lắm nhưng mà khi nghe anh nói anh rung động với cô gái khác thì Kiều Lam đã biết, trái tim anh không còn thuộc về cô nữa rồi. Nếu chia tay có thể giúp anh hạnh phúc thì cô sẽ làm.
“Lục Minh à, xem như những lời hứa trước đây của chúng ta là gió thoảng mây trôi vậy. Anh sau này nhất định phải thật hạnh phúc đó nha!”
Kiều Lam sau đó vì không muốn nhìn cảnh Lục Minh cùng cô gái khác hạnh phúc mà đã nói ba mẹ mình làm thủ tục nghỉ học và đi du học cho cô. Ba mẹ Kiều Lam khá là bất ngờ bởi vì từ trước giờ Kiều Lam luôn không đồng ý chuyện đi du học nay lại đổi ý rồi. Không biết vì nguyên do gì nhưng mà khi biết Kiều Lam đồng ý đi du học, ông bà Kiều rất vui mừng và làm thủ tục đi du học cho cô.
Vì sắp phải rời xa nơi này mình nên Kiều Lam đã gọi điện hẹn Lưu Mỹ Ngọc- bạn thân nhất của cô đi ăn một bữa lấy lại tinh thần và cũng xem như là tiệc chia tay luôn
“Lam Lam à, cậu ác lắm! Sao lại bỏ mình lại ở thành phố A này chứ? Mình biết phải làm sao khi không có cậu bên cạnh đây?” Mỹ Ngọc vừa ôm Kiều Lam vừa mếu máo nói với cô
“Trời ơi, mình chỉ đi du học thôi mà. Học xong mình sẽ về, không bỏ cậu ở lại đây lâu đâu.”
“Cậu hứa rồi đó nha! Không được đi luôn rồi bỏ mình đó!”
“Mình hứa! Mình không bỏ cậu đâu.”
“Cậu đi rồi, mình và Lục Minh sẽ nhớ cậu lắm đó!” nghe tới tên Lục Minh thì mặt Kiều Lam trông buồn lại, Mỹ Ngọc thấy vậy liền hỏi cô
“Lam Lam à, cậu và Lục Minh xảy ra chuyện gì rồi sao?”
“Ngọc à, tụi mình…chia tay rồi.”
“Sao cơ? Khi nào vậy?”
“Vừa sáng hôm qua. Anh ấy bảo chia tay và mình đã đồng ý.”
“Sao có thể chứ? Lục Minh ai ai cũng biết yêu cậu tới phát điên, tên đó lúc nào cũng giành cậu không cho ở riêng với mình quá 10 phút. Sao có chuyện Lục Minh chia tay cậu được chứ?”
“Không tin thì cũng phải tin thôi. Mình và anh ấy thật sự không còn là gì của nhau nữa rồi…”
“Lam Lam à, cậu đừng buồn…người này đi rồi người khác đến, rồi cậu sẽ gặp được người biết trân trọng cậu hơn và yêu cậu hơn cả tên Lục Minh kia.”
“Mình hy vọng vậy. Hy vọng sẽ có người chịu yêu mình.”
“Cậu là tiểu thư của Kiều gia, từ gia thế tới học lực và cả ngoại hình đều không phải dạng vừa. Chắc chắn sẽ có người tốt hơn tên Lục Minh kia gấp đôi…à không, gấp trăm gấp ngàn lần và yêu cậu gấp trăm gấp ngàn lần luôn.”
Nghe Lưu Mỹ Ngọc nói vậy, Kiều Lam cũng mong sau này sẽ có người như vậy xuất hiện và xoa dịu đi nỗi đau mà Lục Minh mang lại cho cô.
Rất nhanh sau đó, thủ tục du học của Kiều Lam đã xong. Cũng đã tới lúc Kiều Lam rời thành phố A này, bỏ lại hết những chuyện không vui và những dự định của mình và người đó tại nơi đây rồi
“Kiều Lam của mẹ, sang đó nhớ giữ gìn sức khoẻ và gọi điện về cho mẹ thường xuyên nha con.” bà Kiều ôm lấy con gái mà nước mắt tuôn rơi không ngừng
“Dạ, con nhớ rồi mẹ.”
“Được rồi mẹ nó, tới lúc con bé phải lên máy bay rồi.” nghe ông Kiều nói vậy, bà Kiều mới luyến tiếc thả Kiều Lam ra và để cô đi.
Kiều Lam chào tạm biệt ba mẹ của mình rồi đi vào làm thủ tục chuẩn bị lên máy bay. Đã tới lúc cô phải đi rồi.
“Lục Minh, cám ơn vì đã cho em gặp anh. Tạm biệt.”