• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Chương này mình viết về cặp phụ nha <3)



Kể từ lúc được nhận lời khuyên của Kiều Lam và sự cổ vũ của Kiều Lam Lục Minh thì Cảnh Nam rất tự tin theo đuổi Lưu Mỹ Ngọc một cách công khai, thiếu điều muốn nói cho cả thế giới biết anh đã yêu cô rồi vậy.



Nhờ có Kiều Lam nên Cảnh Nam đã biết được địa chỉ căn hộ mà Lưu Mỹ Ngọc đang ở, từ đó ngày nào anh cũng đi tới đón cô đi làm, tan làm và cuối tuần nếu anh không phải trực ban thì đều sẽ tới kiếm cô. Mỗi lần tới Cảnh Nam đều mang theo bó hoa hồng xanh tặng cho Lưu Mỹ Ngọc kèm theo những lời nói yêu có phần sến súa của anh.



Hôm nay, như mọi khi, Cảnh Nam đều đến Lưu thị đón Lưu Mỹ Ngọc tan làm. Cảnh Nam lái xe đưa Lưu Mỹ Ngọc về tới căn hộ của cô, cô tính rời đi nhưng mà nghĩ là phải nói chuyện rõ ràng với anh, để họ sớm không day dưa lâu dài với nhau nữa



“Cảnh Nam, sao anh phải phí tâm phí thời gian vào một người con gái như tôi?”



“Vì anh yêu em.”



“Xin lỗi, bác sĩ Cảnh à, tôi đã nói rồi, đời này tôi không muốn yêu ai nữa.”



“Tại sao vậy? Anh biết chuyện quá khứ làm em đau khổ nhưng mà tôi có thể bù đắp mà.”



“Vì đã biết trước kết cục nên tôi mới chọn không đâm đầu vào. Trên thế giới này không phải ai cũng may mắn như Kiều Lam gặp được người như Lục Minh đâu.”



“Chỉ cần em cho anh cơ hội, anh nhất định sẽ khiến em trở thành cô gái hạnh phúc nhất thế gian này.”



“Không cần đâu Cảnh Nam. Chuyện người yêu cũ phản bội, hôn nhân của ba mẹ đổ vỡ đã khiến tôi không muốn bước chân vào con đường tình yêu rồi. Nên là anh đừng phí tâm vào tôi nữa, kiếm người phụ nữ khác mà yêu. Tôi không yêu anh đâu.”



“Em nhẫn tâm vậy sao? Em có biết vì theo đuổi em mà mấy hôm nay tôi đã từ chối bao nhiêu buổi xem mắt do gia đình sắp đặt không?”



“Không cần phải vì tôi đâu. Anh nên tìm hạnh phúc cho mình đi, đừng lãng phí thời gian và tâm tư vì tôi nữa.”



“Em thật sự tuyệt tình tới vậy sao? Tới cuối cùng quan hệ của chúng ta chỉ dừng lại ở mức tình một đêm đó thôi sao? Không thể xa hơn được nữa sao?”



“Đúng vậy.”



“Được rồi, em vào nhà đi. Từ mai tôi không đến làm phiền em nữa. Những ngày sau này, hy vọng em có thể hạnh phúc.”



“Cám ơn, anh cũng vậy Cảnh Nam. Tạm biệt.”



Dứt câu, Lưu Mỹ Ngọc liền chạy vào căn hộ của mình, để lại một mình Cảnh Nam bơ vơ đứng đó



Lần tạm biệt này có lẽ sẽ là sự chấm dứt hoàn toàn giữa cô và anh. Thật ra những ngày qua, cô đã rung động vì anh rồi nhưng lại vì nỗi đau của quá khứ mà không dám bước tiếp. Cảnh Nam là ai chứ? Là bác sĩ có tiếng của bệnh viện S nổi tiếng nhất thành phố, là thiếu gia của Cảnh gia, xung quanh anh có biết bao nhiêu người phụ nữ cơ chứ? Hôm nay anh còn ở đây vì cô nhưng mà tương lai thì lại không chắc. Không có gì để đảm bảo chắc chắn rằng sau này anh sẽ không bỏ rơi cô cả. Nên cô thà đau bây giờ còn hơn sau này khi hoàn toàn chìm đắm rồi lại không thể nào thoát ra được.



“Cảnh Nam, chúng ta cứ như vậy đi.”



Ngày hôm sau, quả đúng như lời Cảnh Nam nói, anh không tới đón Lưu Mỹ Ngọc đi làm và đón cô tan làm nữa. Lưu Mỹ Ngọc tuy ngoài mặt tỏ ra bình thường nhưng bên trong lại có chút hụt hẫng, cảm thấy có chút trống trải nhưng mà như vậy có vẻ tốt hơn nhỉ?



Hôm nay tan làm, Lưu Mỹ Ngọc không vội về nhà mà cô đi dạo một vòng quanh thành phố. Trên đường phố tấp nập, có rất nhiều cặp đôi hạnh phúc dạo phố cùng nhau khiến cho Mỹ Ngọc cảm thấy có chút mất mát trong lòng nhưng mà biết làm sao giờ? Cuộc đời cô vốn đã định một mình rồi.



Lưu Mỹ Ngọc vì mải mê đi bộ mà quên không để ý đèn đỏ mà cô đã bước ra giữa đường, có một chiếc lao tới chỗ cô khiến cô rất hoảng hốt không kịp làm gì nhưng bỗng có ai đó nhanh tay kéo cô đi vào



“Cám ơn…” Lưu Mỹ Ngọc cúi đầu cám ơn rồi ngước nhìn người đã cứu mình. Là Cảnh Nam.



“Không có gì. Em cẩn thận một chút.”



“Ừm…tôi biết rồi.”



“Trời tối rồi, em đi đứng nhớ cẩn thận, ban đêm không an toàn đâu.”



“Cám ơn đã nhắc nhở. Tạm biệt.” Lưu Mỹ Ngọc quay lưng rời đi thì bỗng Cảnh Nam giữ tay cô lại



“Mỹ Ngọc, ngày mai anh phải đi xem mắt rồi.”



“Ồ, chúc anh may mắn nhé!”



“Em thật sự không còn lời nào nói với anh sao?”



“Chúc anh sớm cưới được vợ như ý, có thể cùng người đó tạo nên gia đình hạnh phúc.”



Ha, cô vậy mà lại chúc anh như thế. Cảnh Nam thất vọng, không nói gì chỉ thả tay cô ra



“Tạm biệt, Lưu tiểu thư.”



Cảnh Nam nói xong cũng quay lưng rời đi.



Lưu Mỹ Ngọc cũng nhanh chóng đi về nhà.



Cảnh Nam yêu Lưu Mỹ Ngọc, bị từ chối, bị cự tuyệt. Lưu Mỹ Ngọc vì sợ quá khứ lại xảy ra mà không có can đảm nói lời yêu.



Rõ ràng là đã rung động, đã cảm mến nhau nhưng rốt cuộc vẫn không thể đến với nhau.



____________________



Tại Cảnh gia,



Lúc này ông bà Cảnh đang vui vẻ xem tv thì Cảnh Nam đi tới



“Ba mẹ, buổi xem mắt ngày mai, con đồng ý. Nếu được thì hai tuần sau làm lễ đính hôn cũng được.” Cảnh Nam điềm đạm nói với ông bà Cảnh



“Thật sao? Con đồng ý hôn sự này rồi à?” bà Cảnh vui vẻ hỏi lại



“Vâng. Hôm nay ở bệnh viện làm việc nhiều, con hơi mệt, con nghỉ ngơi trước đây.”



“Được được, nghỉ ngơi đi. Ngày mai gặp cô dâu tương lai phải tỉnh táo đấy.” bà Cảnh vui vẻ nói



Cảnh Nam không nói gì chỉ đi lên phòng mình, anh lấy một chai rượu rót ra ly và chậm rãi uống nó



“Ngọc, Ngọc…chúng ta cũng chỉ có thể dừng lại ở mức này thôi sao? Anh yêu em mà…” Cảnh Nam vừa nói vừa rơi nước mắt



Cảnh Nam từ nhỏ tới lớn chưa bao giờ nếm trải mùi vị thất tình, anh chỉ thấy bộ dạng thất tình này ở Lục Minh khi mà Kiều Lam bỏ ra nước ngoài du học thôi, bây giờ chính anh đã được trải qua cảm giác đó khiến anh có thể nhớ mãi tới già.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK