Tại sân bay,
“tiểu An, con chờ mẹ xíu nào.”
“Mẹ ơi, con phấn khích quá!”
“Được rồi, lại đây mẹ bế. Nếu không con sẽ lạc mất.”
“Dạ vâng ạ.”
Kiều Lam bế tiểu An lên tay rồi quay sang nói với Lưu Mỹ Ngọc
“Tiểu Ngọc, chúng ta đi về lẹ thôi.”
“Mình gọi xe rồi. Xe đang chờ chúng ta ở ngoài, đi thôi.”
Lưu Mỹ Ngọc dắt tay tiểu Hiên và Kiều Lam bế tiểu An đi ra ngoài xe mà không hay biết rằng có một người đàn ông đã nhìn thấy cảnh này. Không ai khác là Lục Minh
“Lam Lam? Mình không nhìn nhầm chứ?”
Lục Minh vì muốn xác thực đó là Lam Lam nên liền đuổi theo phía sau. Anh lấy xe thật nhanh rồi lái theo phía sau xe của cô.
Đi theo sau mãi cuối cùng cũng theo kịp tới nơi mà Kiều Lam ở
“Mẹ ơi, đây sẽ là nhà mới của chúng ta sao?” tiểu An vui vẻ hỏi
“Đúng vậy. Phía bên kia còn có công viên lát nữa con và tiểu Hiên có thể qua kia chơi.”
“Dạ vâng ạ.”
Xong rồi cả bốn người đi vào trong. Kiều Lam và Lưu Mỹ Ngọc vì muốn sống chung với nhau tiếp nên đã quyết định dọn tới căn hộ của Lưu Mỹ Ngọc ngày trước.
Đang dõi theo Kiều Lam, bỗng Lục Minh nhận được cuộc điện thoại từ Cảnh Nam
“Này, cậu bảo tới đón mình đi công tác về mà giờ một cái bóng cũng không có vậy?”
“Nam, mình gửi vị trí mình cho cậu rồi cậu mau tới đây đi. Mình vừa thấy Kiều Lam và Lưu Mỹ Ngọc.”
“Cái gì Ngọc sao? Được, mình bắt xe tới liền.”
Cảnh Nam vội vàng coi vị trí mà Lục Minh chia sẻ rồi bắt một chiếc taxi chạy tới. Trên đường đi vì quá nôn nóng mà Cảnh Nam hối tài xế chạy nhanh nhất có thể.
Tới nơi, Cảnh Nam nhận ra đây là căn hộ trước kia Lưu Mỹ Ngọc ở
“Minh, sao rồi? Họ đâu rồi?”
“Ở trong kia. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?” Cảnh Nam lo lắng hỏi
“Khi nãy mình có thấy hai đứa bé đi cùng họ.”
“Hai đứa bé sao?”
“Đúng vậy. Hai đứa đó vừa chạy qua công viên bên kia chơi.”
“Minh, đứa bé đó liệu có phải con của cậu không? Lúc Kiều Lam rời đi là lúc đang mang thai mà.”
“Mình không dám chắc. Mình sợ cô ấy bỏ đứa bé đi.”
“Nào, đi lại kia nhìn hai đứa bé thử coi.”
Cảnh Nam cùng Lục Minh đi vào công viên. Họ nhìn thấy tiểu An và tiểu Hiên đang chơi cầu tuột rất vui vẻ với nhau
“Tiểu Hiên này, lại đây mình nói nhỏ.”
Tiểu Hiên đi tới, tiểu An ghé sát vào tai cậu bé mà nói
“Đằng kia có hai chú kia cứ nhìn vào tụi mình miết.”
“Thật sao?”
“Thật, tiểu An để ý nãy giờ. Nhưng mà…”
“Nhưng mà sao?”
“Hình như hai chú ấy là người trong bức ảnh mà mẹ tiểu An cho xem nha.”
“Ý cậu là ba cậu sao?”
“Đúng vậy.”
Tiểu Hiên đảo mắt qua nhìn Cảnh Nam và Lục Minh
“Nhìn cũng giống thật.” tiểu Hiên nói
“Đúng vậy. Mình kéo hai chú ấy lại đẩy xích đu cho tụi mình nhé?”
Tiểu Hiên không nói gì mà chỉ gật đâu. Tiểu An liền chạy tới chỗ Lục Minh và Cảnh Nam
“Chú ơi,”
“Sao vậy bé con?” Lục Minh hỏi
“Hai chú có thể tới đẩy xích đu cho con và tiểu Hiên không ạ?”
“Được chứ.” Lục Minh vui vẻ gật đầu đồng ý
Lục Minh và Cảnh Nam đi tới đẩy xích đu cho tiểu An và tiểu Hiên
“Cô bé, cháu tên gì vậy?” Lục Minh hỏi
“Dạ con tên là An Nhiên ạ, nhưng mà mọi người gọi con là tiểu An.”
“Vậy sao? Chú gọi con là tiểu An luôn được không?”
“Dạ được chứ chú đẹp trai.” tiểu An vui vẻ đồng ý
“Thế còn cậu bé? Cháu tên gì vậy?” Cảnh Nam nhẹ nhàng hỏi
“Chú cứ gọi con là tiểu Hiên ạ.”
“Tiểu Hiên, cháu thật đẹp trai.” Cảnh Nam xoa đầu tiểu Hiên
“Chú có thể làm máy bay giúp cháu bay được không ạ?” tiểu Hiên hỏi
“Được chứ. Nào lên đây chú giúp cháu bay nhé?” Cảnh Nam vui vẻ đồng ý
Sau đó trong công viên, Lục Minh thic đẩy xích đu cho tiểu An chơi còn Cảnh Nam thì làm máy bay cho tiểu Hiên chơi. Cả bốn người họ chơi với nhau rất vui vẻ nhưng được một lúc sau thì Kiều Lam và Lưu Mỹ Ngọc đi xuống đón tiểu An và tiểu Hiên thì thấy cảnh này rất bất ngờ
“A mẹ” tiểu An thấy Kiều Lam liền chạy tới chỗ cô
Nghe tiếng tiểu An gọi mẹ tiểu Hiên cũng kêu Cảnh Nam thả mình xuống chạy về phía Lưu Mỹ Ngọc
“Tiểu An, sao con hư vậy? Mẹ bảo con không được chơi cùng người lạ rồi mà!” Kiều Lam mắng tiểu An và đánh nhẹ vào mông cô bé khiến cho tiểu An mếu máo
“Con…xin lỗi ạ…” tiểu An mếu máo nói
“Được rồi. Chúng ta đi lên nhà thôi.” Kiều Lam tỏ vẻ dửng dưng quay người kéo theo Lưu Mỹ Ngọc rời đi.
Nhưng họ chưa đi được mấy bước thì Lục Minh đi tới giữ tay Kiều Lam lại
“Lam Lam, anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện.”
“Ngài Lục, tôi nghĩ giữa chúng ta chẳng còn gì để nói nữa rồi.” Kiều Lam vừa nói vừa cố lấy tay mình ra khỏi tay anh
Thấy tình hình có vẻ không ổn lắm Lưu Mỹ Ngọc đành lên tiếng
“Lam Lam, đưa tiểu An cho mình. Cậu nói chuyện với Lục Minh đi. Mình đưa tiểu An và tiểu Hiên lên nhà tắm.”
Kiều Lam đưa tiểu An cho Mỹ Ngọc rồi Mỹ Ngọc nắm tay hai đứa trẻ rời khỏi chỗ đó. Cảnh Nam thấy vậy liền đuổi theo Lưu Mỹ Ngọc
“Mỹ Ngọc!”
“Có gì không, Cảnh tiên sinh?”
“Em kết hôn rồi sao?” Cảnh Nam lo lắng hỏi
“Đúng vậy.”
“Khi nào vậy?”
“Năm năm trước rồi.”
Năm năm trước sao? Rõ ràng năm năm trước anh theo đuổi cô thậm chí hai người còn từng lên giường với nhau vậy mà cô còn từ chối anh
“Cảnh tiên sinh, giữa chúng ta vốn không còn chuyện gì để nói. Tôi đi trước.”
Cảnh Nam không biết nói gì hơn nữa nên chỉ đành ngậm ngùi để Lưu Mỹ Ngọc đi.
Tại chỗ của Lục Minh và Kiều Lam
“Lam Lam”
“Tôi nghĩ với mối quan hệ giữa chúng ta thì Lục Minh anh không nên gọi tôi với cái tên đó đâu.”
“Lam Lam, sao năm năm trước em lại rời đi?”
“Vậy tại sao tôi phải ở lại? Lẽ nào anh muốn tôi phải cùng ả đàn bà đó chia sẻ anh sao? Tôi phải ở lại chứng kiến hạnh phúc của hai người sao?”
“Lam Lam hôm đó anh bị chuốc thuốc mê nên anh ngủ tại một phòng trong khách sạn. Anh và Tư Hàn Nguyệt không xảy ra gì hết, người hôm đó em thấy căn bản không phải anh.”
“Lục Minh à, giờ anh nói vậy, tôi không biết lời nào là thật lời nào là giả.”
“Không, lời anh nói toàn là sự thật.”
“Lục Minh, giữa chúng ta duyên chỉ tới đây thôi. Chúng ta không nên gặp nhau nữa đâu, chỉ mang lại muộn phiền cho nhau thôi.”
“Không có, chỉ cần em cho anh cơ hội thì anh nhất định sẽ mang lại hạnh phúc cho em mà. Với lại tiểu An là con chúng ta đúng không? Không lẽ em không muốn cho con chúng ta một gia đình hoàn chỉnh?”
“Lục Minh à, những năm qua tôi sống rất tốt. Anh có thể đừng làm phiền tới cuộc sống của tôi nữa được không? Tôi và tiểu An đều đang rất hạnh phúc.”
“Được. Anh không níu kéo em nữa. Nhưng mà ít nhất em phải cho anh làm tròn trách nhiệm của người ba chứ? Anh muốn bù đắp cho tiểu An.”
“Được rồi. Chuyện này tôi sẽ suy nghĩ và liên lạc với anh sau. Nhưng mà sau này, giữa chúng ta tốt nhất không nên dính dáng gì.”
“Em thật sự một chút không muốn dính tới anh nữa ư?”
“Đúng vậy. Quá đủ rồi.”
Nói rồi Kiều Lam bỏ đi lên nhà để lại Lục Minh một mình đứng lặng ở đó cảm giác khó tả thành lời.