Mục lục
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


-- Ai đã không tắt đèn?Triệu Ly Nông nhắm hai mắt, ý thức hơi mơ hồ nghĩ, lông mày chậm rãi nhăn lại, cô theo bản năng nghiêng mặt tránh né ánh sáng, nhưng ánh sáng này lại chiếu trên cổ cô nhàn nhạt nóng lên.Cái này không phải đén phòng ngủ, càng giống như cô đang ngủ bên cạnh đèn sưởi của phòng thí nghiệm thì đúng hơn.

Ý nghĩ này vừa xẹt qua trong đầu Triệu Ly Nông, trong phúc chốc cô liền mở mắt ra, nhìn về phía nguồn sáng, không khỏi ngẩn ra: Sai rồi, không phải là đèn.

Ánh mặt trời chói chang chiếu xuyên vào trong tấm kính pha lê lớn hình chữ nhật, hầu như khiến người ta không mở mắt nổi, cô không nằm trên giường, cũng không ở trong phòng thí nghiệm, mà là ngồi sát cửa sổ ở trên một đoàn tàu.

Đường sắt? Triệu Ly Nông giơ tay lên che trán, không khỏi nheo nheo mắt, nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, xa xa dưới ánh mặt trời là dãy núi liên miên không ngừng được bao phủ bởi rừng rậm hoang vu, màu xanh thăm thẳm, thậm chí có chỗ nhìn như màu đen.

Khi tầm mắt nhìn xuống chút nữa, mặt đất hình như có biến đổi, giống như bị người phong tỏa cản trở, đất có màu vàng đen không thể thấy được bất kỳ loài thực vật nào, ngay cả một cây cỏ dại đều không có, trống trải một cách kỳ quái.

Mặc dù là đường nhựa, chỉ cần có một tia khe hở, cỏ dại đều có thể ngoan cường mọc ra, nhưng chỗ này.

.

.

có một loại quái cảm kỳ lạ không nói ra được.Mảnh hỗn độn cuối cùng trong đầu Triệu Lệ theo tia sáng chói mắt kia cũng từ từ biến mất, cô chậm rãi buông tay xuống, quay đầu đánh giá xung quanh.

Toàn bộ toa xe có thể nói là yên tĩnh yên tĩnh, ít có âm thanh trò chuyện, ở lối đi bên cạnh có hai người ngồi là một nam một nữ, đều là người trẻ tuổi, đều gầy gò trầm mặc, sắc mặt vàng vọt, lưng cứng đờ thẳng tắp, phảng phất như muốn bật dậy chạy trốn bất cứ lúc nào và bất cứ nơi đâu.

Ngồi cạnh cô là một chàng trai trẻ tuổi, có chút uể oải, đang ngồi tựa lưng vào ghế, hai cái chân dài tùy ý duỗi ra.

Chắc do Triệu Ly Nông đánh giá quá lộ liễu, nam sinh ngồi cạnh quay đầu lại, đối mắt với cô liềncười: "Bạn học, cậu rốt cục cũng tỉnh rồi, tôi còn tưởng rằng cậu muốn một đường ngủ thẳng tới căn cứ chứ." Hắn có ngũ quan đoan chính, còn có đôi mắt phượng nhiều thêm một tia linh hoạt và xảo quyệt.

Đôi mắt hắn nhìn rất quen, Triệu Ly Nông nghĩ thầm, nhưng cô chưa hiểu rõ tình trạng trước mắt.

"Bạn học?" Triệu Ly Nông mới ra thanh mới phát hiện mình âm thanh có chút khàn khàn, giống như đã lâu chưa nói chuyện, liền hắng giọng một cái, tiếp tục hỏi, "Cậu là.


.

." Triệu Ly Nông sớm thông minh, từ nhỏ được cha mẹ mang nhiều kỳ vọng, cha mẹ luôn nói cô cần phải đi ra ngoài, không muốn giống như bọn họ, cả đời đều phải ở trong đồng ruộng.Cô vẫn làm được, 14 tuổi liền nhảy lớp thi đậu vào một trường đại học hàng đầu, nói cô là thiên tài cũng không quá đáng.

Chỉ là chẳng biết lý do vì sao, năm đó hai trường đại học hàng đầu ở tỉnh cô chỉ mỗi trường chỉ có một suất.Cuối cùng Triệu Ly Nông thành công nhận được thư thông báo trúng tuyển của một trong hai trường đại học đó, nhưng lại phải chuyển sang học ngành nông học.Sở dĩ mọi người đều cho rằng cô nên đi, cha mẹ ở nhà cũng ở khuyên bảo.

Triệu Ly Nông nghĩ có thể chuyển ngành khi vào học đại học nên cũng đồng ý, lại không nghĩ rằng lần học này một lần học tới bảy năm, từ khoa chính quy đến nghiên cứu sinh, lại sắp bị giáo sư hướng dẫn kéo đi học tiến sĩ, điều này nghĩa là cô sắp phải trồng trọt cả đời này rồi.Không muốn lại bị giáo sư dụ dỗ nữa, vì Triệu Ly Nông nghĩ không muốn cả đời mình gắn với việc đồng áng.

Cha mẹ cô cả đời làm ruộng cố gắng đưa cô lên đại học, kết quả cô ở trong đại học lại học nông học, trong thôn cũng không ít người đang cười nhạo cha mẹ của cô.

Lý tưởng của Triệu Ly Nông cổ cồn trắng, làm việc ở trong văn phòng! Hoặc là nghiên cứu cái gì khác, ra sức vì nước cũng được, dù sao cũng không thể làm ruộng được.Vốn dĩ Triệu Ly Nông đã nghĩ xong hết rồi, cô còn rất trẻ, bằng năng lực học tập này của mình, hết thảy đều có thể học lại.

Kết quả khi tốt nghiệp, khu ruộng cô đang thí nghiệm đột nhiên bị phá hủy, số liệu của luận văn không còn, trực tiếp kết thúc, vẫn phải tiếp tục cày ruộng tiếp.

Tối ngày hôm qua khi Triệu Ly Nông đứng ở trước khu ruộng thí nghiệm lúc trước bị cẩu gặm nát bét mượn rượu tiêu sầu, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy phẫn uất, không nhịn được chỉ lên trời mắng vài câu, sau đó không khống chế nổi thân thể, một đường ngã xuống.

Nếu trong tình huống như thế, theo lý tỉnh lại một là ở phòng ngủ hoặc là ở bệnh viện là chuyện hết sức bình thường, cô thực sự không nghĩ ra vì sao mình lại ngồi ở trên đường sắt cao tốc."Hà Nguyệt Sinh." Chàng trai trẻ tuổi ngồi cạnh vươn tay trái ra cười hỏi, "Bạn học, cậu tên gì?" ".

.

.

Triệu Ly Nông." Cô đưa tay ra nắm một chút liền thu tay lại, từ đầu đến cuối đều cảm thấy có nơi nào không đúng lắm.

Không biết là do bên trong buồng xe quá yên tĩnh, hay là ngoài cửa xe xẹt qua tooàn những cảnh tượng quái lạ.

Tầm mắt Triệu Ly Nông vào trên tay trái mình, trên cổ tay không biết vì sao lại có thêm một chiếc vòng bạc, mặt nhẫn hình vuông tinh tế, lại có một hình ngũ giác cỡ đồng xu màu bạc...!Đây là cái gì? Nam sinh trẻ tuổi tên Hà Nguyệt Sinh bên cạnh cũng có...Không phải, cả ba người kia hình như cũng có.


Triệu Ly Nông theo bản năng mò trong túi áo của mình, cô muốn tìm điện thoại di động liên hệ giáo sư hoặc là bạn học, nhưng lại chẳng có cái gì cả, ánh mắt cô hơi đảo qua cái quảng cáo ở trên ghế dựa phía trước, kinh ngạc một lúc.Trên bảng quảng cáo màu trắng in vài hàng chữ màu đen —— Căn cứ hạt giống trung ương, tỷ lệ đột biến thấp đến 13%, hoan nghênh các sinh viên nông học chọn mua.

Link: .

Chuôngyang.

Net.Quảng cáo hạt giống không thể được phát như vậy.

Việc lựa chọn hạt giống phải căn cứ vào tỷ lệ nảy mầm, khả năng kháng bệnh, chịu hạn và các phương diện khác, cô chưa từng thấy thương hiệu nào quảng cáo nào giới thiệu về tỷ lệ đột biến.Triệu Ly Nông nhìn chằm chằm chữ màu đen trên quảng cáo một hồi, tựa hồ rõ ràng cái gì, đột nhiên phát ra một tiếng cười ngắn ngủi, sau đó thân thể nghiêng về phía trước, hai tay che mặt của mình, dùng sức chà xát.

Cô đây chắc là đang nằm mơ.Chẳng trách cảm thấy đôi mắt nam sinh bên cạnh có chút quen thuộc, đôi mắt cô trước cũng chính là mắt phượng, chỉ có điều khi có tuổi, mí mắt lỏng lẻo, có hơi rũ xuống.

Mộng là sự phản ánh hiện thực.

Phong cảnh quái lại ngoài cửa sổ, đôi mắt quen thuộc của nam sinh bên cạnh, hơn nữa cái quảng cáo hạt giống không hợp logic này nữa, tất cả những thứ này chỉ có thể là mộng, như vậy mới hiểu được.Chỉ là do áp lực quá lớn, thêm vào sự chậm trễ tốt nghiệp, cho nên cô mới thấy loại mộng này đi, Triệu Ly Nông nghĩ thầm.

Cô đúng là lần đầu tiên có một giấc mộng rõ ràng chân đến thế, đáng tiếc ở trong mộng cũng không thể thoát ngành nông học này nữa.

Triệu Ly Nông thả hai tay xuống, nhắm mắt lại một lần nữa, ngửa đầu tựa lưng vào ghế ngồi, chờ khi tỉnh mộng.Hà Nguyệt Sinh bên cạnh thấy thế : “...”Cô không khỏi quá bình tĩnh.

Mười phút trôi qua, Triệu Ly Nông không thể từ trong mộng tỉnh lại, trái lại bị đoàn tàu đột nhiên thắng gấp dẫn đến nửa người trên ngã về phía trước, suýt chút nữa trúng vào ghế dựa, cô nhanh chóng phản ứng dùng tay chống đỡ.

Lúc này, toàn bộ người bên trong buồng dồn dập đứng dậy, hơn một nửa người chen vào lối đi ở giữa, sắc mặt bọn họ cực kỳ tái nhợt, người có gan lớn chút thì lại tới gần cửa sổ xe, định nhìn ra phía bên ngoài thăm dò.

Cũng chính vào lúc này, Triệu Ly Nông mới phát hiện cùng với mình ở trong mộng này là trên dưới hai mươi người trẻ tuổi cùng ở trên một đoàn tàu."Đã xảy ra chuyện gì thế?" "Có khả năng đoàn tàu xảy ra chút trục trặc." "Có phải là xuất hiện dị thực?" "Chớ nói nhảm! Nơi này là căn cứ đường núi, không thể có thứ đó.".


.

.

Đoàn tàu đứng dừng tại chỗ thời gian càng lúc càng dài, bên trong buồng xe dần dần nổi lên tranh luận, Triệu Ly Nông tựa lưng vào ghế ngồi, mắt trợn tròn hướng lên phía trên giá để hành lý, nghĩ thầm giấc mộng này đủ chân thực, chờ sau khi tỉnh lại phải kể cho bạn cùng phòng mình nghe thiệt đã.

Hành khách ở trong mơ đang hoang mang hoảng sợ, đoàn tàu đột nhiên vang lên tiếng còi báo động chói tai, đỉnh thùng xe chóp sáng lên đèn đỏ, không ngừng lấp lóe, phảng phất mang theo hình ảnh dữ tợn, chém xuống một đao, cắt đứt hi vọng cuối cùng, trong chớp nhoáng này, mọi người đều trở nên im lặng.“Khẩn cấp thông báo: Phía trước gặp tai nạn, toàn thể mọi người sơ tán, tìm nơi trú ẩn!” Một giọng nữ máy móc tràn ngập đoàn tàu, vội vàng phát đi phát lại một bản tin, khiến lòng người sinh ra sợ hãi.

Triệu Ly Nông không rõ, cô cảm thấy những hành khách đứng ở lối đi rất thú vị, rõ ràng ở một giây trước còn lo lắng tranh luận, nhưng một giây sau khi cảnh báo vang lên thì vội vàng im bặt, giống như là gặp phải cái gì, vẻ mặt lộ ra mấy phần cam chịu.

Hướng đi trong mộng cảnh không cách nào khống chế được.

Cô không biết tại sao mình lại nằm thấy loại giấc mơ này, bất quá từ trên mặt những hành khách này, Triệu Ly Nông cảm thấy giống như nhìn thấy mình bảy năm nay bất đắc dĩ phải cắm rễ ở trong đồng ruộng.

Đây tuyệt đối là sự phản chiếu đối với việc cô cam chịu ở trong hiện thực! Lúc Triệu Ly Nông đang suy nghĩ, các hành khách trên đoàn tàu thượng đã vội vàng xuống xe, động tác bọn họ gấp gáp, giống như là đã tập luyện vô số lần.

"Cậu không đi sao?" Hà Nguyệt Sinh đứng lên thấy Triệu Ly Nông từ đầu đến cuối không có ý định đứng dậy, không nhịn được liền hỏi thăm.Triệu Ly Nông giương mắt nhìn về phía nam sinh bên cạnh, nhìn ánh mắt hắn có thể thấy đang sốt sắng, chậm rãi hỏi: ".

.

.

Đi đâu?" Cô còn chưa tỉnh mộng.Hà Nguyệt Sinh chỉ chỉ đài phát thanh trong một thùng xe: "Đi tìm chỗ trú ẩn, nếu không xuống xe.

.

." Hắn còn chưa có nói xong, phía trước thùng xe bỗng nhiên bắt đầu lay động kịch liệt, hành khách bên trong buồng xe còn chưa kịp xuống xe nhất thời rít gào lên, dồn dập xô đẩy người phía trước chạy xuống xe.

Thấy Triệu Ly Nông còn chưa phản ứng, Hà Nguyệt Sinh bắt lấy cánh tay cô: "Đi thôi!" Triệu Ly Nông nương theo sức mạnh hắn mà đứng lên, mới vừa bước ra một bước, còn chưa đi từng lối đi, hai đầu gối liền mềm nhũn, mắt thấy như muốn khụy xuống lại bị Hà Nguyệt Sinh mạnh mẽ kéo lên.

"Bị dọa nhũn chân à?" Hà Nguyệt Sinh đỡ nửa người cô lại, nói thêm một câu, "Trước còn tưởng rằng cậu rất bình tĩnh." Triệu Ly Nông: ".


.

." Hai chân cô căn bản không nhúc nhích được, giống như là quá lâu chưa đi lại, bất quá cũng chỉ là mộng cảnh, nên không để ý đến chân của mình, đang trong sự mờ mịt thì bị Hà Nguyệt Sinh nửa đỡ nửa kéo xuống xe.

Hai người như thế trì hoãn một hồi, lúc cuối cùng, hầu như những người ở trên đoàn tàu bên trên đều xuống hết theo hướng ngược lại đoàn tàu mà cắm đầu chạy.

Triệu Ly Nông quay đầu nhìn đoàn tàu, kết quả liền nhìn thấy thùng xe phía trước chậm rãi bị nâng lên, trên mặt đất như có thứ gì đó mạnh mẽ nâng nó dậy, khó trách bọn họ khi ở trong thùng xe lại lay động kịch liệt như vậy.

Một thùng xe không quá to nhưng bị nâng lên đến như thế nhìn cực kỳ giống phim ảnh khoa học viễn tưởng, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta cảm thán.

Triệu Ly Nông nghĩ thầm giấc mơ này càng lúc càng thái quá.

"Bạn học, chúng ta thương lượng đi." Hà Nguyệt Sinh lê lết nửa ngày, trên trán tooàn là mồ hôi, kết quả khi nhìn lại một cái thì thấy được gương mặt tự do tự tại của Triệu Ly Nông, mặt liền tối sầm đi, "Cậu có thể thử cử động đôi chân quý giá của cậu một chút được hay không?" Bất tri bất giác đem trọng lượng toàn thân mình đều dựa ở trên người đối phương Triệu Ly Nông: ".

.

.

À." Cô vừa nói vừa thử cử động đôi chân, phát hiện giờ đã có thể điều khiển chân cất bước.

Chỉ là khi bọn họ chạy chưa được bao xa, phía trước đám người bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu la cực kỳ thảm thiết dường như đem mảnh đất không có nổi một ngọn cỏ này xé ra.

Khác với tiếng sợ hãi bên trong buồng xe sợ khi nãy, âm thanh này như tiếng kêu cuối cùng của sinh mệnh đang giãy dụa gào thét.

Triệu Ly Nông theo bản năng giương mắt nhìn lại, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Trong đám người phía, chẳng biết từ khi nào ở trên mặt đất lại xuất hiện ra một cái "Cây", cao chừng ba mét, dáng đứng thẳng, trên đỉnh mọc ra năm đóa to lớn, lá có hình quả trứng ngược.

Trên mỗi đóa tán diệp đều xuyên qua một người đang sống sờ sờ, từ ngực đâm thủng qua, làm vẩy máu tươi nhuộm lấy lên những chiếc lá chúng liền nhanh chóng trưởng thành, phân chia thành một hình tròn ba mặt như quả sóc.

Máu của những người kia từ chỗ cao gần ba mét nhiễu xuống dưới, phảng phất như một trận mưa máu, người phía dưới bị tưới ướt đẫm không khỏi kêu gào mà quay đầu bỏ chạy.Theo kiểu sinh sản buồng trứng cánh hoa nhanh chóng thành thục lớn lên, năm người bị đâm xuyên qua ở trên thân lá cũng dần mất đi sinh mệnh, không còn động tĩnh.Triệu Ly Nông ngơ ngác nhìn chằm chằm những thi thể trên thân cây to lớn cây thượng, nghĩ thầm đây chính là ác mộng đáng sợ nhất mà cô từng gặp! ! ! !.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang