Sau khi Viện nghiên cứu nông học Trung ương điều tra kéo dài một năm, người ta đã xác nhận rằng một số thực vật dị biến cấp A bên ngoài căn cứ đột nhiên biến mất.
Thực vật dị biến cấp A có kích thước khổng lồ, thậm chí có loại còn có thể tự mình hình thành thành phố, chúng cực kỳ hung hãn, gây ra thương tổn vô cùng lớn, máy bay trực thăng không dám dễ dàng tiếp cận chúng, sợ bị công kích.
Căn cứ trung ương có một quyển sổ thực vật dị biến cấp A, đánh dấu vị trí của thực vật dị biến cấp A, trước đây chỉ dùng để các đội ngũ chủ động tránh né, giảm bớt thương vong không cần thiết.
Kể cả Dị sát đội hay là tổ nghiên cứu đều sẽ không vô cớ tiếp cận khu vực thực vật dị biến cấp A. Chỉ trong mười năm đầu tiên dị biến, loài người cho rằng có thể loại bỏ thực vật dị biến, chủ động tấn công thực vật dị biến cấp A, dẫn đến thương vong nặng nề.
Vì vậy, kể từ khi loài người rút lui ổn định, Căn cứ trung ương được thành lập, không ai chủ động tiếp cận thực vật dị biến cấp A.
Ngay cả vật liệu nghiên cứu của Nghiêm Thắng Biến cũng là những mẫu thu được trong mười năm đầu dị biến, chất thuốc lỏng do ông ta chế tạo không thể gi ết chết thực vật dị biến cấp A, chỉ có thể khiến trì hoãn chúng trong thời gian ngắn, nếu không thì thực vật dị biến đã sớm bị tiêu diệt, nhưng điều này cũng đủ để loài người thở hổn hển trong ngần ấy năm.
Nếu không phải năm ngoái Nghiêm Thắng Biến tình cờ phát hiện ra sự biến mất của cây long trảo hòe dị biến cấp A ở Tự thành, cho tới bây giờ Viện nghiên cứu nông học có thể đã không phát hiện ra rằng thực vật dị biến cấp A đang biến mất.
Nhưng lần này Đan Vân, Lý Chân Chương và Tào Văn Diệu dẫn đầu một nhóm các nghiên cứu viên trung cấp đến núi Thạch Hoàng.
Trước khi dị biến, núi Thạch Hoàng là một danh lam thắng cảnh cấp 4A, không phải rất nổi tiếng trong nước, nhưng được người dân địa phương yêu thích, nhiều người thường lên núi chơi vào dịp năm mới và lễ hội, có một ngôi chùa trên đỉnh núi, hương hỏa không ngừng.
Trên núi Thạch Hoàng có rất nhiều cây cỏ, sau khi dị biến, thực vật dị biến cấp A lần đầu tiên xuất hiện, đó là một cây tuyết tùng được trồng trước chùa.
Thật ra cây tuyết tùng này được trồng không tới sáu năm, cũng không đặc biệt cao lớn rậm rạp, cây tuyết tùng trồng bên cạnh thậm chí còn lớn hơn nó, nhưng nó đã trở thành thực vật dị biến cấp A.
Trong những thập kỷ tiếp theo, cây tuyết tùng này gần như bao phủ toàn bộ núi Thạch Hoàng, trong khi những cây khác trên núi Thạch Hoàng, bao gồm cả cây bạch quả nghìn năm tuổi phía sau ngôi chùa, một số khô héo và chết vì không nhận được ánh sáng mặt trời, một số thì chết vì bị bật gốc bởi các nhánh cây tuyết tùng dị biến gây ra.
Cây tuyết tùng trên núi Thạch Hoàng tính công kích đặc biệt mạnh mẽ, có thể coi là mười loại thực vật dị biến hung hãn hàng đầu trong số những thực vật dị biến cấp A được ghi nhận ở Căn cứ trung ương.
Trong quá khứ, các đội ngũ xuất phát từ Căn cứ trung ương sẽ chọn đi vòng qua núi Thạch Hoàng, tránh xa thực vật dị biến cấp A này.
Trong cuộc điều tra quy mô lớn về các loài thực vật dị biến cấp A bị biến mất lần này, cũng chính lại là cây tuyết tùng này trên núi Thạch Hoàng.
Đan Vân và những người khác đến đây, thứ nhất là vì thực vật dị biến dưới cấp A bắt đầu xuất hiện ở núi Thạch Hoàng, bọn họ cần nghiên cứu mối liên hệ sinh thái giữa chúng. Thứ hai là tổ đội nghiên cứu của Tào Văn Diệu dường như đã tìm thấy một số dấu vết của cây tuyết tùng ở núi Thạch Hoàng, vì vậy lần này, một số tổ đội nghiên cứu đã đồng thời được phái đi.
“Ngôi chùa này vẫn còn.” Lý Chân Chương ngồi trên trực thăng nhìn xuống, không khỏi cảm thán.
Tào Văn Diệu cũng nhìn xuống: “Sau này sẽ bị dỡ bỏ san bằng, vừa vặn có thể cắm trại.”
Đan Vân dừng cây bút trong tay, đóng quang não lại, không đồng ý: “Tôi đề nghị nên trực tiếp thu dọn ngôi chùa sạch sẽ, dùng làm doanh trại.”
Hai người tranh cãi hồi lâu, Lý Chân Chương đi xuống xem xét tình hình trước.
Diện tích đỉnh núi Thạch Hoàng không nhỏ, hiện tại thực vật cấp A đã biến mất, uy hiếp lớn nhất cũng không còn, bọn họ muốn đóng trại trên đó, thủ vệ quân sẽ đi đầu thu dọn thực vật dị biến xung quanh, thiết lập tuyến phòng thủ. Cùng lúc đó, dưới chân núi một nhóm thủ vệ quân bắt đầu khai thông một con đường đi lên, giống như xây dựng căn cứ đường núi, ở hai bên đường núi tạm thời dựng lên tường cao.
Bên trong bức từng có trang bị một đường ống, có thể cung cấp chất lỏng bảo vệ để phun và tưới nhỏ giọt, ngăn chặn sự phát triển của cỏ dại quanh tường, kiểm soát từ nguồn, giảm khả năng thực vật bị dị biến.
Do đó, mỗi tháng Căn cứ trung ương và căn cứ đường núi đều cần nhân công để phun chất lỏng phòng hộ, phòng ngừa chim, thú và gió mang theo hạt giống, tung bay ở trong đất để nảy mầm, sinh trưởng ra thực vật.
Tuy nhiên, cũng không thể ngăn chặn hoàn toàn được, cũng có thể k1ch thích hạt giống trong đất, gây thực vật dị biến, nhưng khả năng xảy ra điều này hiện xác xuất là rất nhỏ.
Phải mất khoảng thời gian rất dài mới xây dựng bức tường từ dưới chân núi đến đỉnh núi, may mắn là mấy tháng trước có mấy tổ đội nghiên cứu đến nên đã bắt đầu xây dựng, bây giờ còn chừng một phần ba quãng đường nữa là tới đỉnh núi.
Đan Vân, Lý Chân Chương và Tào Văn Diệu đã dẫn đầu các tổ đội nghiên cứu của riêng họ trước tiên đóng quân dưới chân núi, chờ những thủ vệ quân trên đỉnh núi dọn sạch không gian, thiết lập tuyến phòng thủ.
Bởi vì lần đi ra ngoài này có đến ba nghiên cứu viên cao cấp, còn dẫn thêm một đám nghiên cứu viên trung cấp, nên đội ngũ đi theo lần này gồm có ba đội Dị sát đội là đội số 3, số 5 và số 7.
Tổng cộng có mười đội, từ đội số 0 đến 9, mỗi đội có 13 thành viên, thứ tự gọi tên đội không cố định, cuối mỗi năm lại xếp hạng lại. Tuy nhiên, xếp hạng của đội số 0 hiện nay vẫn chưa được bị thay thế bởi bất kỳ đội nào kể từ khi có Diệp Trường Minh.
Một tuần sau, đường núi được khai thông, phòng tuyến trên đỉnh núi được thiết lập, cuối cùng ngôi chùa không bị phá hủy, sau khi bị thủ vệ quân thu dọn xong, trong chùa chỉ còn lại một số tượng Phật bị gãy.
“Phía tây bắc trên núi Thạch Hoàng có hai thực vật dị biến cấp B, tháng trước ở phía bắc cũng xuất hiện một thực vật dị biến cấp B, đều đã bị thanh trừ.” Trong ba người thì Tào Văn Diệu là người quen thuộc nhất với tình huống trên núi Thạch Hoàng: “Hiện nay thực vật dị biến cấp thấp vẫn đang không ngừng sinh sôi, không thể loại trừ khả năng sản sinh ra thực vật dị biến cấp A.”
“Lại xuất hiện thực vật dị biến cấp B, có thể tạm thời lưu lại để quan sát chúng.” Đan Vân nói: “Bất kể có thăng cấp lên thực vật dị biến cấp A, hay là có ảnh hưởng đến những sinh vật khác trên ngọn núi này hay không thì cũng đáng để ghi chép và quan sát.”
“Tôi đồng ý.” Lý Chân Chương tán thành.
Một lần này đã điều động đến ba đội ngũ Dị sát đội, còn thêm nhiều thủ vệ quân như vậy, lá gan của các nghiên cứu viên cũng lớn hơn một chút.
Trong doanh trại đóng quân trên đỉnh núi, các nghiên cứu viên vẫn đang thảo luận về kế hoạch tiếp theo.
…
Một lúc lâu sau, Đan Vân từ bên trong đi ra, bà nhìn chiếc xe vừa lái từ dưới chân núi đi lên, nói với nhân viên bên cạnh: “Hãy mang nòng pháo đó xuống cho tôi, cẩn thận một chút.”
“Bà thật sự sẽ thử nó thay cho bọn họ sao?” Tào Văn Diệu đứng ở cổng doanh trại, mang theo một phần trào phúng.
Đan Vân quay đầu lại nhìn ông ta: “Chỉ có đến thời điểm báo cáo, ông mới có thể nói vài câu tiếng người.”
Tào Văn Diệu: “…”
Sau khi nòng pháo được hạ xuống, Đan Vân đã ra lệnh cho một thủ vệ quân, yêu cầu bọn họ đeo mặt nạ phòng độc, cùng bà đi tìm một thực vật dị biến cấp C gần đây để thử nghiệm.
“Để Dị sát đội cùng đi theo.” Lý Chân Chương đi ra nhìn thấy động tĩnh của bọn họ: “Nếu gặp phải thực vật dị biến cao cấp, cũng dễ đối phó.”
Tào Văn Diệu vốn muốn đi theo xem náo nhiệt, cuối cùng không biết làm thế nào, ba tổ đội nghiên cứu theo qua đó.
Có rất nhiều thực vật dị biến cấp C trên núi Thạch Hoàng, đặc biệt là ở phía tây.
Khi Đan Vân và những người khác đi ngang qua, bọn họ vừa đụng phải một cây cỏ roi ngựa đang dị biến, rễ của nó cắm sâu vào các kẽ đá, do hệ thống rễ đã lan rộng nên những tảng đá xung quanh bắt đầu nứt ra và sụp xuống.
Đám đông theo dõi từ xa, mãi đến khi cỏ roi ngựa dị biến kết thúc, theo chiều cao và đặc tính công kích của nó, Đan Vân tại hiện trường phán đoán nó là một loại thực vật dị biến cấp C.
“Máy quay có bật không?” Đan Vân bật não quang lên, hỏi nghiên cứu viên cầm máy quay phim bên cạnh.
Nghiên cứu viên gật đầu: “Tổ trưởng, đã bật rồi.”
“Được, nhắm vào nó.” Đan Vân quay mặt về phía máy quay, phía sau bà là cỏ roi ngựa dị biến.
Các nghiên cứu viên đã điều khiển máy quay phim, đầu tiên ngắm vào Đan Vân, sau đó điều chỉnh tiêu điểm để tập trung vào cỏ roi ngựa dị biến ở phía xa.
Toàn bộ giọng nói của Đan Vân đã được ghi lại: “Dị biến năm 42, ngày 13 tháng 10, phía tây núi Thạch Hoàng, cỏ roi ngựa trong các kẽ hở của tảng đá đã bị biến đổi. Lá gốc có răng thô của nó có khía ở mép. Có lông cứng ở cả hai mặt, hoa hình tua, mặt hoa có màu tím nhạt, dị biến có chiều cao hơn ba mét, ước chừng mười lăm mét, đánh giá là thực vật dị biến cấp C, tính công kích ở mức độ trung đẳng.”
“Tổ trưởng, lá của cỏ roi ngựa dị biến đang hướng về bên này.” Nghiên cứu viên phía sau camera đột nhiên nhắc nhở.
Đan Vân liếc nhìn lại, ra hiệu cho những thủ vệ quân đang mang nòng pháo, đeo mặt nạ phòng độc, nhanh chóng tiếp tục nói: “Chúng tôi hiện đang phun thuốc bột hoa tulip lên cỏ roi ngựa dị biến cấp C, tác dụng không rõ. Được biết, chất bột này có thể khiến thực vật dị biến cấp D khô héo trong nửa giờ, nhưng nó cũng có hại cho cơ thể con người.”
Sau khi bà vừa nói xong, liền tránh khỏi vị trí màn hình, tiếp theo là hành động của thủ vệ quân, nhắm vào cỏ roi ngựa dị biến cấp C trong kẽ đá mà công kích, phát ra thuốc bột trong nòng pháo.
“Bang—”
Với một tiếng pháo nổ decibel cao, thuốc bột hoa tulip nổ tung phía trên cỏ roi ngựa, camera đã ghi lại toàn bộ quá trình không sót một hình ảnh nào.
Một phút sau, cỏ roi ngựa dị biến dường như không hề héo úa, thân và lá vẫn đang chuyển động.
“Sớm đã nói không có tác dụng gì.” Tào Văn Diệu không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Lời thề son sắt như vậy, thật sự còn cho rằng hạng mục thí nghiệm của bọn họ có ảnh hưởng lớn gì lắm.”
Lý Chân Chương cảm thấy có thể hiểu được: “Người trẻ tuổi nào cũng cho rằng mình có chút bản lĩnh, Triệu Ly Nông kia được chính Nghiêm tổ trưởng điểm tên, vì vậy việc cô ta tự tin cũng là điều đương nhiên. “
Tay vẫn cầm ống nhòm, Đan Vân nhìn chằm chằm vào cỏ roi ngựa dị biến trong kẽ đá mà không nói một lời nào, sau một lát, bà quay đầu hướng về phía nghiên cứu viên phía sau camera nói: “Phóng to lên, nhắm vào thân rễ của cỏ roi ngựa dị biến.”
Đội ngũ cách cỏ roi ngựa cấp C một khoảng cách.
Nghiên cứu viên căn cứ theo lời nói điều chỉnh tiêu cự, trong chốc lát kinh ngạc nói: “Tổ trưởng, rễ cây đang nứt!”
Nghe vậy, Đan Vân ném chiếc ống nhòm trong tay cho Tào Văn Diệu đang ở phía sau: “Ông tự xem đi.”
Tào Văn Diệu vội vàng đưa tay ra bắt lấy, ông ta cầm ống nhòm, cách một tầng mặt nạ phòng độc, nhìn về hướng cỏ roi ngựa dị biến cấp C.
Quả nhiên, nhìn thấy rễ của cỏ roi ngựa dị biến đang nứt ra, mặc dù tốc độ nứt ra không nhanh, vết nứt rất dài và mảnh, nhưng nó đích thực là bị nứt ra.
“Lại… thật sự có hiệu quả.” Tào Văn Diệu hạ thấp giọng nói.
Điều này có nghĩa là thiệt hại do thuốc bột hoa tulip gây ra nhanh hơn tốc độ tái tạo của cỏ roi ngựa dị biến.
Đan Vân lại quay về phía camera mở miệng ghi lại: “Một phút sau khi bị nhiễm thuốc bột hoa tulip, cỏ roi ngựa dị biến cấp C dần dần xuất hiện những vết nứt mảnh, các rãnh của vết nứt đều phình to lên.”
Sau mười lăm phút, vết nứt biến mất, cỏ roi ngựa dị biến phục hồi như cũ.
Thuốc bột hoa tulip không gây ra nhiều thiệt hại cho cỏ roi ngựa dị biến cấp C, nhưng nó có hiệu quả.
“Hiệu quả quá thấp, những người xung quanh còn cần phải đeo mặt nạ phòng độc.” Lý Chân Chương lắc đầu: “Không thể mở rộng theo phương hướng này được.”
“Độc tính đối với con người cũng có thể thử thay đổi, tuy rằng hiệu quả thấp, nhưng phương hướng này không có vấn đề.” Đan Vân có chút phấn chấn: “Để so sánh, tôi sẽ tiếp tục tiến hành thí nghiệm tương tự đối với những thực vật dị biến cấp C khác.”
Trong tuần tiếp theo, Đan Vân đã tìm thấy các loại thực vật dị biến cấp C khác nhau trên núi Thạch Hoàng để làm thí nghiệm, thậm chí còn sử dụng thuốc bột hoa tulip trên một loại thực vật dị biến cấp B.
Thí nghiệm cho thấy, phần lớn thực vật dị biến cấp C sẽ phình to trong vòng mười lăm phút, bắt đầu tạo ra những vết nứt nhỏ, chỉ có một số lượng rất nhỏ thực vật dị biến cấp C không bị ảnh hưởng. Ngoài ra, thuốc bột hoa tulip không có tác dụng đối với thực vật dị biến cấp B.
Phần kết quả này, Đan Vân đã gửi đến cho Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Mặc dù nó không thể gây ra thương tổn cho thực vật dị biến cao cấp, nhưng thí nghiệm này đã là kết quả rõ ràng nhất thu được trong những năm gần đây.
Sau khi tin tức lan truyền, tại một cuộc họp của các nghiên cứu viên cao cấp, Nghiêm Thắng Biến đã đích thân xác nhận kết quả nghiên cứu của Triệu Ly Nông và những người khác, đồng thời khuyến khích họ tiếp tục nghiên cứu chuyên sâu theo hướng này.
Hạng mục nghiên cứu của ai có thể được Nghiêm Thắng Biến khen ngợi? Cho đến nay, hầu như không có, nhưng một cán bộ trồng trọt đã nhận được.
Vì vậy, những ngày này, mỗi bước đi của Khang Lập hầu như đều mang theo hơi gió.
Một số nghiên cứu viên khác nói chuyện phiếm: “Khen là khen Triệu Ly Nông, không phải Khang Lập, anh ta cao hứng vì điều gì?”
Câu nói như thế này liền truyền đến trong tai Khang Lập, anh ta biện giải: “Nghiêm tổ trưởng khen chính là khen tổ đội của Triệu Ly Nông! Tôi cũng là thành viên của tổ đội này, tại sao không cao hứng.”
“Hạng mục này là do anh dẫn đầu, muốn đề tên cũng nên đề tên của anh chứ nhỉ.”
Khang lập không để ý chút nào: “Chủ chốt chính là chất bột chiết từ thân củ do tiểu Triệu thêm vào.”
Bất kể những tin đồn tranh luận lén lút như thế nào, cái tên Triệu Ly Nông một lần nữa gây ra những cuộc thảo luận sôi nổi trong Viện nghiên cứu nông học Trung ương sau cuộc vượt cấp sát hạch vào năm ngoái.
Triệu Ly Nông không quan tâm đ ến những điều này, cô đang chăm chú vào việc liệu có thể lấy được thứ gì đó từ một loại thực vật dị biến để chống lại những thực vật dị biến khác hay không.
Thuốc bột hoa tulip chỉ là bắt đầu, cô muốn phân tích nhiều thực vật dị biến hơn, thuốc bột được chiết xuất từ
hoa tulip dị biến cấp B, có thể gây thương tổn cho thực vật dị biến cấp C. Căn cứ vào tốc độ phân chia và sinh trưởng tế bào của chúng, đây là kết quả của một điều kiện bình thường.
Cô không biết nhiều về thực vật dị biến cấp A.
Hình dạng thực vật không xác định rất hấp dẫn đối với Triệu Ly Nông, mặc dù cô biết nguy hiểm, nhưng cô có thể có cơ hội ra ngoài sau khi vượt qua bài sát hạch của nghiên cứu viên.
Đứng trước bàn thí nghiệm, Khang Lập lặng lẽ nhìn Triệu Ly Nông đang đứng chéo phía đối diện, cô khoác chiếc áo trắng không vừa vặn, gầy gò và đơn bạc, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi thế giới bên ngoài, bàn tay lần lượt đặt các dụng cụ thí nghiệm trở lại vị trí cũ một cách có trật tự.
Tâm trí anh ta rung động: tại sao Triệu Ly Nông không hào hứng chút nào?
Nếu tên của anh ta được Nghiêm Thắng Biến ca ngợi, nếu bất kỳ ai trong Viện nghiên cứu nông học này không biết, thì sẽ chính là lỗi của người đó!
…
Cuối tháng 10.
—— Nghiêm Tĩnh Thủy đã dành cả học kỳ để biên soạn tài liệu nông học, sau đó âm thầm lan truyền trong Căn cứ nông học số chín.
Căn cứ nông học số chín có rất nhiều sinh viên nông học đến từ các căn cứ khác nhau, đặc biệt không ít sinh viên ban A, ban B có cha mẹ là thợ trồng trọt hoặc cán bộ trồng trọt ở các căn cứ, tài liệu sát hạch vòng thứ hai nhanh chóng sẽ được lan truyền trong các căn cứ.
Một tuần lễ sau, tài liệu triệt để không giấu được, đã được lan truyền khắp Căn cứ trung ương, mọi người trong Viện nghiên cứu nông học cảm thấy choáng váng.
Số lượng người khổng lồ như thế, nhận được tài liệu nông học hoàn chỉnh như vậy, không phải là ai ai cũng có thể trở thành là cán bộ trồng trọt rồi à? Không đến mấy năm, ranh giới giữa cán bộ trồng trọt, thợ trồng trọt và sinh viên nông học triệt để bị xóa bỏ, khi đó mục tiêu tiếp theo không phải là nghiên cứu viên thì là gì?
Mặc dù Viện nghiên cứu nông học đã cố gắng hết sức để ngăn chặn tài liệu tiếp tục lan truyền, nhưng tất cả các cán bộ trồng trọt, thợ trồng trọt và sinh viên nông học của Căn cứ nông học số chín đều sớm đã có một bản.
Các nghiên cứu viên và không ít cán bộ trồng trọt đã liên hợp đề xuất trừng phạt Nghiêm Tĩnh Thủy, nhưng đây là do cô ấy tự biên soạn, cũng không phải là trộm cắp tư liệu của người khác, nói đúng ra, loại hành vi này không vi phạm bất kỳ pháp luật nào của Căn cứ trung ương.
“Cha của Nghiêm Tĩnh Thủy là Nghiêm Thắng Biến, côta vừa sinh đã nắm giữ được tư liệu mà người khác không thể có được, đương nhiên không cần trộm cắp tư liệu của người khác. Nhưng cô ta đây là phá hủy cơ chế phúc lợi của toàn bộ Căn cứ trung ương, sau này mỗi người đều là cán bộ trồng trọt, thợ trồng trọt, nhiều thức ăn tươi như vậy thì cung cấp đi nơi nào?”
“Căn cứ trung ương chỉ mới ổn định được vài năm, hành động này của Nghiêm Tĩnh Thủy phải nói là muốn quấy mọi người rối loạn nữa.”
“Không phải là ỷ vào cha của cô ta là Nghiêm Thắng Biến sao, cho nên mới dám làm như thế.”
Các cán bộ trồng trọt trở lên ở các căn cứ khác nhau đã nghị luận sôi nổi, đem mũi giáo chỉ vào người tiết lộ tài liệu.
“Thật ra đó chỉ là tài liệu nông học và kỹ thuật phòng chống bệnh mà thôi. Cái này không phải vừa đúng giảm bớt thực vật dị biến sao?”
“A, trụ sở mới còn chưa xây dựng thêm, Căn cứ trung ương từ lâu người đông như mắc cửi, cô ta đánh vỡ hệ thống hoàn thiện của căn cứ, sau này tất cả mọi người đều lấy được phúc lợi, tài nguyên cung ứng không kịp, có phải là sẽ phát sinh mâu thuẫn? Tương lai thế tất sẽ gây ra hỗn loạn!”
Những tranh luận như vậy ngày càng gia tăng, những người có phúc lợi nghĩ rằng phúc lợi của họ sau này sẽ bị lấy đi, không khỏi bắt đầu hoang mang phẫn nộ.
Nghiêm Tĩnh Thủy, người phát tán tài liệu, trở thành mục tiêu cho mọi người trút giận.
Cô ấy thậm chí còn gặp phải một cuộc tấn công lén lút trong Căn cứ nông học số chín, kẻ tấn công là một sinh viên nông học, Nghiêm Tĩnh Thủy không cảnh giác với bạn học của mình, chính vì thế cô ấy đã bị thương nặng.
Chu Thiên Lý vội vàng phái người đến thẩm vấn, nhưng kết quả nhận được tin sinh viên nông học tự sát, trong phòng thẩm vấn được bảo vệ nghiêm ngặt, không có dao hay súng đạn, bọn họ lại nói là đâm đầu vào bàn sắt mà chết.
“Bốn góc của bàn sắt đã được đánh bóng, còn bọc trong miếng bọt biển chống va chạm. Hãy nói cho tôi biết bị va chạm như thế nào mà chết?” Chu Thiên Lý vô cùng tức giận.
Nhận xét của một số người thẩm vấn vẫn nhất quán, nói rằng người kia đã dùng tay xé miếng bọt biển chống va chạm, rồi đâm chết.
Chu Thiên Lý giận dữ cười: “Chỉ đâm một lần liền chết?”
Con người có bản năng sợ chết, một lần đâm không chết, lần thứ hai cơ bản không thể thực hiện được, huống chi lần đầu dùng sức quá mức, sợ rằng không chết mà chỉ có thể ngất đi, sao lại dám có lần thứ hai?
“Đâm vào mấy lần liên tiếp.” Người thẩm vấn vẫn trăm miệng một lời.
Chu Thiên Lý nghiến răng: “Mấy người đứng ở bên trong, người bên ngoài là mù hay điếc?”
“Mọi người đều không ai chú ý.”
Chu thiên lý bỗng nhiên tỉnh táo lại, đôi mắt nhìn chăm chú ở trên những người kia, ông vốn biết mình chỉ là một viện trưởng ở Căn cứ nông học số chín, không hoàn toàn khống chế được căn cứ này, nhưng vẫn là không nghĩ tới khắp nơi ở đây đều có thế lực khác.
Có tra thêm nữa chỉ sợ cũng không phát hiện được gì, những sinh viên nông học này cơ bản đều là lớp C, không có bối cảnh, chẳng qua là người được những thế lực kia nuôi dưỡng mà thôi.
Cũng may, Nghiêm Tĩnh Thủy không gặp nguy hiểm về tính mạng, nhưng cánh tay vẫn bị thương.
Chu Thiên Lý đến bệnh viện căn cứ để thăm Nghiêm Tĩnh Thủy, tâm trạng của cô ấy vẫn bình tĩnh, đang dựa vào chiếc giường bệnh được nâng cao lên, có vài người đứng bên cạnh.
“Xin chào, viện trưởng.” Hà Nguyệt Sinh là người đầu tiên phát hiện Chu Thiên Lý bước vào.
“Đừng cử động.” Chu Thiên Lý cảm kích vì Nghiêm Tĩnh Thủy đã tiết lộ tài liệu, ông nhanh chóng ngăn cô ấy ngồi dậy: “Ngồi được là tốt rồi.”
“Viện trưởng, em ấy chỉ bị thương ở cánh tay chứ không phải mông.” Ngụy Lệ bên cạnh phàn nàn.
Chu Thiên Lý lườm Ngụy Lệ: “Vậy cũng phải dưỡng cẩn thận.”
Ngụy Lệ bĩu môi: “Em gãy cánh tay cũng có thể chạy đi chạy lại được, tại sao em ấy bị xước cánh tay lại phải nhập viện?”
Lúc đến Ngụy Lệ còn tưởng rằng vết thương rất nghiêm trọng, vội vàng đến thăm, còn mua hoa quả.
Đồng Đồng đứng phía sau mấy người, nghe bọn họ nói chuyện, cúi đầu cười.
“Tạm thời ở trong phòng bệnh đi, thủ vệ quân bên ngoài đều là người của tôi.” Chu Thiên Lý thở dài: “Trong khoảng thời gian này, em trước tiên tránh né khó khăn.”
Nghiêm Tĩnh Thủy gật đầu, lúc cô ấy đem tài liệu phát đi, đã chuẩn bị tốt tinh thần sẽ bị chỉ trích, bất quá không nghĩ tới rằng mình lại bị ám sát tại Căn cứ nông học số chín.
“Viện trưởng, rất nhiều sinh viên đã bắt đầu âm thầm chú ý đến những sinh viên khác có hành vi bất thường, nếu có bất thường đều sẽ báo cáo với giáo viên.” Hà Nguyệt Sinh là người hiểu rõ các sinh viên nhất: “Viện trưởng cũng có thể chú ý tới.”
Hầu hết các sinh viên nông học đều rất ôm lòng cảm kích Nghiêm Tĩnh Thủy.
“Hay lắm.” Chu Thiên Lý gật đầu liên tục, báo một vài dãy số: “Em ghi nhớ thông tin liên lạc của mấy giáo sư, âm thầm truyền đi, để cho các bạn học báo cho bọn họ biết.”
Chờ Chu viện trưởng rời đi, Ngụy Lệ trực tiếp ngồi trên giường bệnh, hiếm khi cảm thấy khâm phục Nghiêm Tĩnh Thủy: “Tài liệu kia của em cũng quá toàn diện, không hổ danh là con gái của Nghiêm Thắng Biến.”
Mặt Nghiêm Tĩnh Thủy từ từ đỏ lên, cô ấy xấu hổ cúi đầu: “Một nửa nội dung là Triệu Ly Nông chỉnh lý, nếu không có cậu ấy, hơn một nửa cũng không thể chỉnh lý được.”
Ngay cả nửa còn lại cũng đã được Triệu Ly Nông kiểm tra và sửa chữa.
“Này, sao chị chưa từng nghe qua tin này.” Ngụy Lệ kinh ngạc.
“Em cố ý không nói.” Nghiêm Tĩnh Thủy ngẩng đầu nhìn Ngụy Lệ, không đỏ mặt nữa, nghiêm túc nói: “Đừng nói cho ai biết.”
Hà Nguyệt Sinh ở bên cạnh nghe vậy nhướng mày.
Ngụy Lệ không hiểu, cau mày nhìn cô ấy chằm chằm: “Tại sao? Nếu em gạt đi không đề cập đến học muội, vậy thì không phải thành công lao của mình em rồi à.”
“Cậu ấy làm vậy là vì lợi ích của tiểu Triệu.” Nhìn thấy vẻ mặt quẫn bách của Nghiêm Tĩnh thủy, Hà Nguyệt Sinh chủ động giải thích thay cô ấy: “Con gái của Nghiêm Thắng Biến cũng bị ám sát, nếu người khác biết tiểu Triệu thì như thế nào?”
Ngụy Lệ đột nhiên ý thức được, đưa tay che miệng: “Vậy thì tốt hơn hết là đừng để người khác biết đến học muội.”
“Từ giờ cậu định ở lại bệnh viện sao?” Đồng Đồng hỏi Nghiêm Tĩnh Thủy.
“Không.” Nghiêm Tĩnh Thủy đáp: “Tôi đã nói với cha tôi rồi, ông ấy sẽ có biện pháp, đại khái sẽ phái người đến bên cạnh để bảo vệ.”
Mấy ngày sau, Triệu Ly Nông cũng biết được tình hình của Nghiêm Tĩnh Thủy, xác nhận cô ấy chỉ bị thương ở cánh tay, hơi yên tâm một chút.
…
Dị biến năm 42, ngày 15 tháng 11.
Viện nghiên cứu nông học khẩn cấp tổ chức cuộc họp các nghiên cứu viên cao cấp.
Cuộc họp do Lý Chân Chương khởi xướng, từ số 1 đến số 9 đều phải tham dự, lần này chỉ có chín người.
Bất kể ở đâu, mọi người đều phải buông hạng mục và nhiệm vụ trong tay xuống, đều đến phòng họp trên tầng cao nhất của Viện nghiên cứu nông học Trung ương.
Cuộc họp khẩn cấp này rõ ràng mang ý nghĩa truy cứu trách nhiệm, mà người phải chịu trách nhiệm chính là Nghiêm Thắng Biến.
“Nghiêm tổ trưởng.” Lý Chân Chương, nghiên cứu viên cao cấp số 4, đồng thời là viện trưởng của Viện nghiên cứu nông học Trung ương, dẫn đầu làm khó dễ: “Tĩnh Thủy gây ra một hồi hỗn loạn như thế, sao ông có thể để cô bé làm chuyện như vậy? Coi như ông muốn chiêu mộ lòng người, cũng không thể dùng phương pháp cực đoan như vậy.”
“Tĩnh Thủy còn quá nhỏ để phân biệt đúng sai. Trong tương lai, Nghiêm tổ trưởng cần phải chỉ bảo cẩn thận hơn. “Giọng điệu của nghiên cứu viên cao cấp số 8 Bành Bác Bình rất vững vàng, nhưng lời nói của ông ta có ý tứ là trách nhiệm đều rơi trên người Nghiêm Thắng Biến.
“Tại sao lại sai?” Chu Thiên Lý kìm nén sự tức giận: “Càng có nhiều cán bộ trồng trọt, khả năng dịch bệnh và thực vật dị biến càng ít, sản lượng cây trồng cũng tăng lên, tại sao chúng không thể cung cấp được?”
“Nói nghe đơn giản, tăng sản lượng có thể tùy tiện đạt được sao?” Tào Văn Diệu cười lạnh một tiếng: “Ai cũng có thể đi trồng trọt, còn phải xem hàng năm Viện nghiên cứu nông học sàng lọc có đủ hạt giống hay không, còn phải xem sản lượng của các nhà xưởng sản xuất thuốc trừ sâu có đủ hay không.”
“Đây chỉ là vấn đề thời gian, chúng ta có thể từ từ giải quyết.” Chu Thiên Lý đặt tay lên bàn và tiếp tục chiến đấu: “Nhiều cán bộ trồng trọt và thợ trồng trọt chắc chắn sẽ có lợi nhiều hơn là hại!”
“Tôi không đồng ý.” Nghiên cứu viên cao cấp số 5 La Liên Vũ vừa vội vã từ bên ngoài trở về, luôn quen với việc giữ thái độ trung lập, nói: “Căn cứ duy trì được sự ổn định thì mới có thể mở rộng ra bên ngoài được, động thái này của Tĩnh Thủy thật sự liều lĩnh, làm gì thì chúng ta cũng phải tiến lên từng bước.”
“Nghiên cứu viên La.” Chu Thiên Lý cảm thấy kiệt sức mà không có lý do: “Hàng năm có quá nhiều sinh viên nông học thương vong ở Căn cứ nông học số chín.”
Một năm rồi lại một năm ông nhìn thấy sinh viên chết đi, nhưng không có biện pháp tương ứng, ngày ngày tê liệt, viện trưởng Căn cứ nông học số chín gần như đã quên mất mục đích năm đó tại sao mình lại chọn đến Căn cứ nông học số chín.
“Trước khi mỗi sinh viên nông học lựa chọn vào Căn cứ nông học số chín, tôi tin rằng họ đã chuẩn bị sẵn tâm lý.” Bành Bác Bình dựa vào lưng ghế, nhấp một ngụm cà phê nóng, sau đó chậm rãi nói: “Điểm này, Chu viện trưởng nên rõ ràng hơn ai hết.”
Chu Thiên Lý im lặng.
“Nói đi nói lại, chỉ là sợ có người đoạt lấy tiêu chuẩn nghiên cứu viên của ông sao.” Đan Vân nhìn xuống tay trái của mình, dùng ngón tay cái xoa móng tay giữa, sau đó giơ ngón giữa lên, chậm rãi dùng miệng thổi thổi móng tay.
Tất cả các nghiên cứu viên cao cấp tham dự cuộc họp đều nhìn thấy rõ ngón tay giữa của bà đang giơ lên
: “…”
Diệp Chấn Sơn, người thay mặt cho nghiên cứu viên cao cấp số 2 tham dự cuộc họp, nhìn chằm chằm vào Đan Vân một lúc, sau đó Đan Vân đặt ngón giữa xuống như không có chuyện gì xảy ra.
“Nghiêm tổ trưởng, ông cũng nên nói vài câu bày tỏ ý kiến
của mình đi.” Lý Chân Chương kéo chủ đề trở lại.
Nghiêm Thắng Biến vẫn mặc áo khoác trắng, trên người vẫn còn dấu vết màu nâu của chất lỏng không rõ nguồn gốc vừa được thử nghiệm, nhưng khuôn mặt vẫn ôn hòa như cũ, ông ta nhẹ giọng nói: “Sau khi tài liệu được truyền đi, một số người sẽ có thể nhanh chóng tiếp thu nó, vừa vặn Viện nghiên cứu nông học cần một nhóm người tài giỏi có thể làm được việc, cho nên tôi đề nghị nên mở hoàn toàn vượt cấp sát hạch.”
Nội dung ông ta nói ra không ôn hòa chút nào, trực tiếp chấn động đến toàn bộ người ngồi trong phòng họp ở tầng cao nhất.
“Nghiêm tổ trưởng!” Nghiên cứu viên cao cấp số 7 Diêu Hứa Trí đột nhiên cao giọng, thậm chí có chút bén nhọn: “Nghiêm gia các ông muốn chọc thủng trời sao?”
“Nghiêm Thắng Biến ông điên rồi sao?” Lý Chân Chương tức giận: “Năm ngoái Triệu Ly Nông thông qua vượt cấp sát hạch còn chưa đủ, hiện tại lại muốn mở ra vượt cấp sát hạch? Làm sao, không phải lúc trước chính là ông khăng khăng đóng con đường vượt cấp sát hạch này hả?”
“Ồn ào quá.” Đan Vân bịt tai lại: “Trực tiếp bỏ phiếu có được không?”
Bà thành công nhận được mấy đạo ánh mắt trợn trắng.
“Bây giờ tình huống thực vật dị biến cấp A biến đổi khôn lường, Viện nghiên cứu cần nhân lực.” Vẻ mặt của Nghiêm Thắng Biến vẫn ôn hòa: “Năm ngoái sinh viên nông học Triệu Ly Nông tiến vào, mọi người nên biết rằng năng lực của cô ấy không tệ, đầu tháng chín còn tạo được thành quả của một hạng mục, trong khoảng thời gian đó, cô ấy cũng dành tâm sức để biên soạn tài liệu nông học cùng với Tĩnh Thủy, Viện nghiên cứu thiếu những tài năng trẻ như vậy.”
Đan Vân vẫn lang thang bay bổng như người ngoài cuộc họp, đột nhiên ngước nhìn Nghiêm Thắng Biến.
“Các người không cần quá lo lắng có quá nhiều cán bộ trồng trọt thăng cấp.” Nghiêm Thắng Biến thấp giọng nói: “Nông học cũng cần nhân tài, cho dù có tài liệu trong tay, cũng không phải ai cũng có thể học tốt. Cái chúng ta cần chính là người chỉ trong thời gian ngắn mà có thể nổi bật. Chờ đợi vài năm, căn cứ có thể hoãn tiếp nhận cán bộ trồng trọt và thợ trồng trọt bình thường.”
“Nghiêm tổ trưởng nói vượt cấp sát hạch là mở ra tất cả các đẳng cấp sao?” La Liên Vũ không có mất lý trí như những người khác, mà hỏi ra vấn đề mấu chốt.
“Tạm thời chỉ mở vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt.” Nghiêm Thắng Biến đưa ra đáp án phủ định: “Hầu hết mọi người đều không đạt đến trình độ sát hạch nghiên cứu viên.”
La Liên Vũ gật đầu, tỏ ý đã hiểu, không phát ra tiếng nào nữa.
Diệp Chấn Sơn, người đang ngồi đối diện với Chu Thiên Lý, cuối cùng cũng nói: “Có thể mở vượt cấp sát hạch của cán bộ trồng trọt, nhưng việc sát hạch các nghiên cứu viên cần phải được siết chặt.”
Bành Bác Bình và Diêu Hứa Trí liếc nhìn nhau, tại sao bọn họ lại bắt đầu thảo luận sang việc mở cuộc vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt rồi?
Nhưng cả hai không dám tỏ ra oán giận với Diệp Chấn Sơn.
La Liên Vũ trầm ngâm nói: “Tôi đồng ý.”
Cuối cùng, cuộc họp nghiên cứu viên cao cấp này vẫn tiến tới bước như thường lệ.
–bỏ phiếu.
Nghiêm Thắng Biến, Diệp Chấn Sơn, La Liên Vũ, Chu Thiên Lý và Đan Vân bỏ phiếu cuối cùng, đều chọn đồng ý mở hoàn toàn cuộc vượt cấp sát hạch cán bộ trồng trọt.
…
Cuộc họp kết thúc, Đan Vân không nhúc nhích, mãi đến tận khi tầng lầu chỉ còn lại Nghiêm Thắng Biến.
“Bà không đi sao?”
Nghiêm Thắng Biến sau khi gửi tin nhắn đến nghiên cứu viên trong phòng thí nghiệm của mình, hơi ngạc nhiên khi thấy Đan Vân vẫn ở đó.
Đan Vân nhìn chằm chằm Nghiêm Thắng Biến, như thể lần đầu tiên nhìn thấy ông ta: “Lúc đầu tôi nghĩ rằng ông không giỏi chính sự, vì vậy đã nhường chức viện trưởng cho Lý Chân Chương, nhưng bây giờ tôi biết ông không phải vậy.”
Ông ta đã đi một nước cờ rất hay.