Mục lục
Căn Cứ Nông Học Số Chín
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit & beta: Rya

Sau khi cây thông khô héo, máu trong rễ cây biến mất dưới lòng đất, không khó đoán ra rễ cây bị một thứ khác thao túng.

Toàn bộ khu vực đột nhiên trở nên hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn lại những người chết ở một chỗ, đội số 0 cấp tốc xoay người chạy tới địa phương khác, tìm kiếm những người có thể còn sống sót.

Diệp Trường Minh đứng ở phía sau xe bán tải địa hình, ánh mắt quét qua những thi thể nằm rải rác, phía sau đó là những thân cây thông khô héo cao to.

Trước khi Chi Minh Nguyệt nổ súng, mọi thứ xung quanh đều yên tĩnh, anh không chắc là những thứ rễ cây thao túng đó cần đủ thời gian để làm chủ cơ thể con người, hay là do… muốn quan sát hành vi của bọn họ, vì vậy mãi đến tận khi đội viên nổ súng thì mới động thủ.

Diệp Trường Minh càng hy vọng là cái trước hơn, nhưng sâu trong lòng anh luôn có một giọng nói chỉ hướng về cái sau.

“Hoo—”

Côn Nhạc hướng bầu trời bắn pháo hiệu màu xanh lục, biểu thị bọn họ chuẩn bị rời đi, đồng thời hi vọng những người còn sống biết bọn họ ở gần đây.

“Tư, Tư ——”

Bộ đàm của Diệp Trường Minh bắt đầu vang lên, giây tiếp theo, giọng nói của Nghiêm Lưu Thâm từ bên trong truyền đến: “Có người còn sống không? Chúng tôi sắp đến nơi rồi.”

“Nơi này không có.” Diệp Trường Minh bật quang não, gửi cho Nghiêm Lưu Thâm một vài bức ảnh và đính kèm lộ trình, họ đã cách đó không xa, tín hiệu tạm thời được thiết lập lại: “Bây giờ sẽ đến địa điểm tiếp theo.”

“Được, bất quá khi chúng tôi đến giao lộ sẽ chờ các cậu.” Nghiêm Lưu Thâm hơi thở hổn hển khi nói, hiển nhiên vừa kết thúc trận chiến.

Mười phút sau, đội số 0 và đội số 3 thành công chạm trán ở giao lộ tiếp theo.

“Xe của cậu đâu?” Nghiêm Lưu Thâm dán một miếng băng trắng lên lông mày, dựa vào cửa xe địa hình, ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Trường Minh đang đứng trên xe bán tải, hơn nữa còn bị mất xe, anh ta rất là kinh ngạc.

“Ném rồi.” Diệp Trường Minh không nói chuyện phiếm.

Xe của đội số 0 không dừng lại mà lao thẳng về phía trước.

“Bọn họ làm sao vậy?” Nghiêm Lưu Thâm nhìn chiếc xe bán tải địa hình cuối cùng của đội số 0 rời đi, không nhìn thấy người trong xe, nhưng vẫn có năm người đứng ở phía sau xe bán tải, sắc mặt của bọn họ không được tốt cho lắm.

Anh ta không cảm thấy là bởi vì người dưới gốc cây không được cứu, Dị sát đội đã chứng kiến quá nhiều sinh tử, hơn nữa thời điểm bọn họ tới cứu viện cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu như tình huống nghiêm trọng phức tạp, có thể không cứu được người.

Hiện tại thời gian khẩn cấp, nên không hỏi chi tiết được.

Nghiêm Lưu Thâm giơ tay vỗ vào cửa xe, nhanh chân sải bước vào trong xe: “Đội số 3, đuổi theo.”



“Mau lên!” Một nghiên cứu viên trung cấp lo lắng nói: “Mấy thứ đó sắp đuổi kịp rồi! “

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi một tay cầm súng, tay kia đỡ đồng đội đang chảy máu đầm đìa ở eo và bụng, anh ta rõ ràng sắp hôn mê vì mất máu.

Khẩu súng trên tay đồng đội rơi ra khi chạy trốn, hai người dừng lại, còn Dị sát đội vòng qua bờ bên kia nhặt cho đồng đội.

Kết quả là vừa cúi xuống, đồng đội của anh ta liền mất sức quỳ xuống vì tạm thời mất đi điểm tựa. Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi kín đáo đưa súng cho đồng đội, chuẩn bị đỡ đồng đội lên.

“Tôi chống đỡ không được nữa, cậu mang theo nghiên cứu viên đi trước đi.”

Đồng đội kéo tay đội viên Dị sát đội trẻ tuổi, không có lập tức dựa thế đứng lên.

Nghiên cứu viên trung cấp chạy ở phía trước nghe vậy, lập tức trên mặt lộ ra vẻ nhẹ nhõm, hướng đội viên Dị sát đội trẻ tuổi hô to: “Chúng ta đi trước đi, sau khi ra ngoài tìm người cứu cậu ấy!”

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn nghiên cứu viên trung cấp: “Để cậu ấy ở đây thì chỉ còn lại đường chết, tôi nhất định phải mang cậu ấy theo.”

“Cậu ấy sẽ liên lụy chúng ta!”

“Vậy cậu đi trước đi.” Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi bình tĩnh nói: “Chúng tôi lưu lại chống đỡ cho cậu.”

“Không được!” Nghiên cứu viên trung cấp thẳng thừng cự tuyệt: “Phía trước sẽ có nguy hiểm.”

Cho nên trong lòng anh ta nóng nảy, không dám một mình tiếp tục chạy.

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi trực tiếp xé bỏ lớp vải lót, cố gắng băng bó vết thương cho đồng đội đang bất tỉnh, hai mắt đỏ hoe.

Anh ta còn quá trẻ, anh ta mới vào Dị sát đội chưa tới một năm, là người được thay thế bổ sung vào, tỷ lệ thương vong của đội ngũ này cao hơn nhiều so với thủ vệ quân, đồng đội của anh ta đã quen với việc sinh tử, quen với việc bảo vệ nghiên cứu viên, nhưng anh ta không làm được.

Những đồng đội mà anh ta ngày đêm gắn bó là những người anh ta muốn bảo vệ, anh ta không muốn bảo vệ những nghiên cứu viên trung cấp chỉ biết đứng đó, thậm chí không muốn phụ giúp đỡ bọn họ, cũng bởi vì sợ chết mà hại bọn họ không thể tiếp tế nhau.

“Tôi là nghiên cứu viên trung cấp, tôi không thể chết được, các cậu nhất định phải bảo vệ tôi!” Nhìn thấy đội viên Dị sát đội trẻ tuổi không chịu rời đi, nghiên cứu viên trung cấp trực tiếp ra lệnh.

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi cười lạnh: “Dị sát đội chỉ nghe mệnh lệnh của nghiên cứu viên cao cấp mà thôi.”

Anh ta thậm chí không biết tại sao mình lại tới đây để bảo vệ đội ngũ này, trên người những người này cũng không có khí tức của bất kỳ học giả hay nghiên cứu viên, nhưng bọn họ đúng là con buôn khôn khéo biểu hiện vô cùng sắc sảo nhuần nhuyễn.

Nếu đối phương thật sự là một nghiên cứu viên, cho dù đối phương chỉ là một nghiên cứu viên sơ cấp, cũng đáng để Dị sát đội trả giả bảo vệ, nhưng … Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi tình nguyện cùng với đồng đội chết trong tay của thực vật dị biến, cũng không muốn bảo vệ người như vậy.

Nghiên cứu viên trung cấp thấy anh ta không dễ nói chuyện, đành phải hạ thấp tư thế: “Cậu không bảo vệ tôi, tôi sẽ chết.”

“Vậy anh có thể đi được rồi.” Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi lạnh lùng nói.

“Cậu!” Nghiên cứu viên trung cấp cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn là không dám rời đi.

Một âm thanh sột soạt từ phía xa xa mơ hồ truyền đến, sắc mặt của nghiên cứu viên trung cấp cùng đội viên Dị sát đội trẻ tuổi cũng thay đổi.

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi nhìn đồng đội đang hôn mê, cẩn thận đặt đồng đội nằm xuống, sau đó đứng dậy, ném khẩu súng cuối cùng trên người cho nghiên cứu viên trung cấp: “Bây giờ đi đi.”

Nghiên cứu viên trung cấp nhìn khẩu súng trên mặt đất, rồi nhìn lại lần nữa, trong nháy mắt đưa ra quyết định, cúi xuống nhặt khẩu súng lục, quay người bỏ chạy.

Đối phương chạy không tới một phút đồng hồ, sau lưng là cỏ dại cùng dây leo mảnh khảnh màu vàng mọc ra, đối phương đi qua chỗ nào cũng chằng chịt, rậm rạp.

Những tiếng xào xạc đó là do nó tạo ra.

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi cúi xuống nhặt khẩu súng từ đồng đội của mình, đứng thẳng giữa đường, giơ hai tay thẳng hàng và khai hỏa ngay lập tức.

Viên đạn găm vào cành cây ở khúc cua phía sau, trúng vào những thân cây màu vàng quấn quanh cành.

Thân cây màu vàng không dày, chỉ dày bằng một sợi bông, từ khoảng cách xa như vậy, đội viên Dị sát đội trẻ tuổi đã bắn một phát chính xác nhất từ trước đến nay.

Tuy nhiên, những thực vật dị biến cấp cao ở Khâu Thành dường như biết sự nguy hiểm của đạn, một khi chúng bị đạn tiếp cận, chúng đã học được cách cắt bỏ cơ thể của mình.

Khoảnh khắc viên đạn của anh ta bắn trúng, tất cả những thân cây màu vàng quấn quanh cái cây đều đồng loạt bị bỏ rơi và bị gãy tại chỗ, nhưng khẩu súng trong tay của đội viên Dị sát đội đã sử dụng đến viên đạn dược cuối cùng, thân cây màu vàng giống như bị k1ch thích, tăng tốc độ duỗi thẳng về phía trước, gần như trong nháy mắt đã nhảy về phía trước trăm mét.

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi nhìn xuống đồng đội của mình, rút thanh chủy thủ ra, tiến lên nghênh tiếp.



Sau khi tay anh ta bị siết lấy, thanh chủy thủ rơi xuống, toàn thân đội viên Dị sát đội trẻ tuổi bị bó chặt bởi những cành cây màu vàng, bị nâng lên không trung, theo mỗi nhịp thở của anh ta, những cành cây màu vàng lại xoắn chặt hơn.

Anh ta cúi đầu, hai mắt mờ mịt nhìn cái thân màu vàng trên thân, đột nhiên nhớ tới nội dung lớp thực vật đại cương mình đã học, rốt cuộc nhận ra thực vật dị biến này là loại gì.

—— Hóa ra đây là cảm giác bị dây tơ hồng quấn lấy.

Dây tơ hồng

“Xèo —— ầm —— “

Bên tai truyền đến tiếng pháo tín hiệu nổ giữa không trung.

Đội viên Dị sát đội trẻ tuổi nghĩ rằng đó là ảo thanh trước khi chết, cằm dưới của anh ta bị vướng vào dây tơ hồng đang tiếp tục sinh trưởng, anh ta nhìn lên không trung và thấy một làn khói tín hiệu màu xanh lá cây.

Đó là pháo tín hiệu của Dị sát đội!

Đôi mắt của đội viên Dị sát đội trẻ tuổi tuyệt vọng nhìn xuống mặt đất, khi nhìn thấy đồng đội của mình nằm ở đó, anh ta đột nhiên há miệng và cắn mạnh cây tơ hồng với sức mạnh không biết từ đâu đến.

Cuống dây tơ hồng màu vàng quấn chặt hơi chùn lại và lỏng ra một chút, chính kẽ hở này đã giúp anh ta có cơ hội thoát khỏi cảnh bị siết chết, anh ta nhảy xuống đất nhặt thanh chủy thủ lên và tiếp tục chiến đấu với nó.

Những tình huống tương tự vẫn đang xảy ra ở khắp mọi nơi.



Viện nghiên cứu nông học Trung ương.

Mấy người Triệu Ly Nông vẫn đang lật xem nhật ký, nhớ lại tất cả những nơi họ đã đến nhiều lần để so sánh.

Nội bộ có tin tức bị rò rỉ.

“Đội số 0 và đội số 3 đã cứu được người.” Ngụy Lệ nhận được một tin nhắn do Đan Vân đang ở trong phòng họp cao nhất bí mật gửi đến.

“Cứu được bao nhiêu người?” Triệu Ly Nông nghiêng mặt hỏi.

Ngụy Lệ nhìn tin nhắn tiếp theo của mẹ mình, im lặng một lúc: “Hiện tại mười bảy người, chỉ một nghiên cứu viên trung cấp còn sống sót, người khác là đội viên của Dị sát đội.”

“Hai nhánh Dị sát đội, mười người chết? Không có thủ vệ quân nào sống sót ư?” Nghiêm Tĩnh Thủy không thể không đứng dậy và hỏi: “Sẽ có một đợt tìm kiếm và giải cứu thứ hai chứ?”

Ngụy Lệ nhìn quang não: “Bên kia nói không.”

“Là có ý gì?” Hà Nguyệt Sinh hỏi.

Ngụy Lệ hít một hơi, mới nói: “Ngoại trừ một đội viên của Dị sát đội bị thực vật dị biến nuốt chửng, tất cả mọi người … đều được tìm thấy.”

Đều được tìm thấy, mọi người ở đây đều hiểu đó chính là thi thể.

Bên trong phòng thí nghiệm nhất thời rơi vào yên tĩnh.

Cho đến khi quang não của Triệu Ly Nông sáng lên và phát ra âm thanh rung động.

Mọi người vô thức nhìn vào quang não trên cổ tay trái của cô.

Triệu Ly Nông bật quang não lên, đọc thông tin trên đó, một lúc sau mới đứng dậy: “Tôi nhận được thông báo, tôi cần phải lên trên một chuyến.”

“Chỉ gọi cậu lên?” Hà Nguyệt Sinh cau mày và hỏi: “Chúng tôi không cần đi lên sao?”

Lúc này đi lên, không ai biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Đặc biệt là biểu hiện của Triệu Ly Nông tại Viện nghiên cứu nông học Trung ương luôn rất chói mắt.

Triệu Ly Nông gật đầu: “Thông báo chỉ bảo tôi lên, các cậu ở dưới này đợi tin tức đi.”

Từ sáng đến giờ, trời đã tối hẳn, Triệu Ly Nông chỉ uống một cốc nước do thủ vệ quân đưa cho, cô lẳng lặng đứng trong thang máy, con số từ tầng trệt không ngừng nhảy lên.

Thang máy dừng lại giữa chừng, cửa hai bên mở ra, có người từ bên ngoài vội vã đi vào.

“Sinh viên Triệu?”

La Phiên Tuyết vừa bước vào đã sửng sốt, sau đó hỏi: “Cô đi đâu vậy?”

“Phòng họp cao nhất.” Triệu Ly Nông trả lời.

La Phiên Tuyết quay lại, quả nhiên nhìn thấy phím thang máy hiển thị tầng cao nhất, cô ta không nhấn lại, mặt hướng về cửa thang máy và im lặng.

Cửa thang máy lại mở ra, hành lang đầy thủ vệ quân ôm súng.

Hai người một trước một sau bước ra, đi về phía phòng họp cao nhất.

La Phiên Tuyết đi ở phía trước và đưa tay gõ cửa.

“Vào đi.”

Là giọng nói của Nghiêm Thắng Biến.

Hai người lần lượt đi vào phòng họp cao nhất, có thể cảm nhận rõ ràng bầu không khí ngột ngạt bên trong, các nghiên cứu viên cao cấp đều im lặng, không biết đang suy nghĩ gì.

“Các cô đã xem nhật ký chưa?” Nghiêm Thắng Biến nói, nhìn hai người họ: “Chuyện cụ thể chắc các cô đều đã biết.”

“Vâng, tôi đã xem nhật ký.” La Phiên Tuyết hỏi: “Tổ trưởng, cần chúng tôi làm cái gì?”

Nghiêm Thắng Biến hỏi lại: “Cô có thấy điều gì bất thường không?”

“Thực vật ở Khâu Thành thường xuyên dị biến, môi trường cũng tương tự như Uyên đảo. Tôi nghi ngờ rằng trong tương lai thực vật dị biến sẽ hoàn toàn chiếm giữ Khâu Thành.” La Phiên Tuyết nghiêm túc nói: “Chúng ta cần phải nhanh chóng có biện pháp đối phó.”

Nghiêm Thắng Biến không bình luận gì về lời nói của cô ta, mà nhìn Triệu Ly Nông đang đứng ở chiếc bàn dài ở phía sau một bước: “Cô có ý kiến gì không?”

Triệu Ly Nông đối diện với ánh mắt của Nghiêm Thắng Biến, không mừng rỡ vì được chú ý, cũng không có bất kỳ sự phấn khích nào, chỉ bình tĩnh trần thuật: “Bên trong Khâu Thành có tồn tại ý thức.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK