Triệu Ly Nông không biết về sự biến mất của thực vật dị biến cấp A.
Cô không phải là thành viên cốt cán của Viện nghiên cứu, cô gần như là một đứa con rơi bị đẩy ra bên ngoài, vì vậy không thể biết được thông tin quan trọng.
“Một loại thực vật dị biến cấp A đột nhiên biến mất ở núi Thạch Hoàng.” Diệp Trường Minh lặp lại: “Vẫn không tìm thấy được bất kỳ dấu vết gì.”
Triệu Ly Nông đã nhìn thấy thực vật dị biến cấp A, cô biết diện tích mà thực vật dị biến ở đẳng cấp này chiếm giữ lớn bao nhiêu, cho dù khô héo tử vong, sau khi đổ xuống cũng tuyệt đối không thể tìm không thấy bất kỳ dấu vết nào.
Cô im lặng một lúc, tiêu hóa thông tin đột ngột xuất hiện này.
“Núi Thạch Hoàng…” Triệu Ly Nông đột nhiên nhớ tới nơi đến của Đan Vân chính là núi Thạch Hoàng, cô quay đầu nhìn về phía người thanh niên bên cạnh: “Đan tổ trưởng đang tìm kiếm dấu vết của tuyết tùng dị biến cấp A sao?”
Diệp Trường Minh không có lên tiếng, chỉ tựa vào tảng đá chợp mắt, nhưng giờ khắc trầm mặc này đã cho biết đáp án của anh.
Thông tin này nhanh chóng chạy một vòng trong đầu Triệu Ly Nông, cô vội vàng hỏi: “Chỉ có gốc cây tuyết tùng dị biến cấp A đã biến mất, hay nơi khác cũng có thực vật dị biến cấp A biến mất?”
Tay Diệp Trường Minh đặt lên đầu gối hơi giật giật, khẽ mở mắt ra nhìn cô, quả nhiên phản ứng thật sự rất nhanh.
Anh giơ ngón tay chỉ lên trời: “Nơi này từng có cây mặt người dị biến cấp A.”
Vì an toàn, thời điểm khi đội số 0 đóng quân, cố ý tránh đi khu vực cắm rễ của cây mặt người.
– Đã từng có, nhưng bây giờ không thấy.
Triệu Ly Nông đã có câu trả lời, ánh mắt cô rơi xuống dòng suối cách đó không xa, ánh mặt trời dát một lớp vàng lên dòng suối, thật lâu sau cô mới lên tiếng: “…Tôi muốn xác nhận tin tức này với Đan tổ trưởng.”
Diệp Trường Minh không ngăn cản, anh nhìn cô đứng dậy bước sang một bên.
Triệu Ly Nông bật quang não, liên lạc với Đan Vân.
“Tiểu Triệu?” Tâm tình của Đan Vân có vẻ rất tốt: “Nghe nói cháu đã đưa ra một đề xuất với bệnh viện quân đội, Nghiêm Thắng Biến thậm chí còn xin một xe vật tư tiếp tế cho các cháu.”
Đám người Lý Chân Chương kia đều nghĩ rằng Nghiêm Thắng Biến đã đẩy Triệu Ly Nông ra làm bia ngắm, vài lần muốn ra tay động thủ, kết quả đã bị đội số 0 phá hoại, những thủ vệ quân được biệt phái đi còn bị thương nặng trở về Căn cứ trung ương.
Nhìn thấy sắc mặt của hai người kia đen như đáy nồi, tâm tình của Đan Vân rất tốt.
Hôm qua, nghiên cứu viên cao cấp đã có một cuộc họp thường kỳ, Đan Vân cũng nghe thấy người hiếm khi lên tiếng như anh rể của bà, lại phá lệ nhắc đến Triệu Ly Nông, bà nhất thời cũng cảm thấy vinh dự, không hổ là tổ viên của tổ mình.
“Tổ trưởng” Triệu Ly Nông thông báo cho Đan Vân về tình hình cây tuyết tùng ở Khâu Thành, sau đó hỏi: “Cây tuyết tùng dị biến cấp A ở núi Thạch Hoàng đã biến mất, chuyện này có quan hệ gì với cây tuyết tùng ở Khâu Thành không.”
Đan Vân nghe được sự dị thường của cây tuyết tùng ở Khâu Thành đầu tiên là sửng sốt, lại nghe được nửa câu sau của Triệu Ly Nông, bà không hỏi tại sao Triệu Ly Nông lại biết chuyện này, nhưng đại khái cũng đoán được ý tứ của Triệu Ly Nông.
Mặt bà đầy kinh ngạc hỏi: “Tiểu Triệu, cháu có biết núi Thạch Hoàng cách Khâu Thành bao xa không? Hai bên không thể liên quan với nhau.”
Khâu Thành ở nơi xa nhất của phía Tây Nam, bốn mùa đều như xuân, cây cối tươi tốt, chủng loại đa dạng. Nhưng núi Thạch Hoàng ở gần phía Bắc, đừng nói cách nhau mười vạn tám ngàn dặm, có gần tới 2000 km.
“Cháu biết.” Triệu Ly Nông nghiêm túc nhìn Đan Vân ở phía đối diện của màn hình quang não: “Tổ trưởng, nếu như dị biến được coi là tiến hóa, những thực vật dị biến này có thể sẽ mở ra một cuộc tiến hóa thứ hai.”
Giả thiết thế giới này là một quần xã sinh vật lớn, chỉ xét từ góc độ thời gian, quần xã sinh vật này đang trải qua quá trình diễn thế nhanh chóng, mọi thứ diễn ra nhanh chóng, không có trật tự.
Triệu Ly Nông đã từng nghe một câu nói ở một ngôi làng miền núi tôn thờ cây thiêng, cây cùng loài có mối quan hệ với nhau, bọn chúng có cùng nguồn gốc Thủy tổ, nếu một cây có đủ sức mạnh vượt xa các loại cây cối khác, có thể kế thừa sức mạnh của Thủy tổ, sẽ có thể hiệu lệnh cây cối.
Đây chỉ là tin đồn trong dân gian.
Nhưng uy lực của thực vật dị biến cấp A có thể thấy được, từ việc con người chưa bao giờ thật sự tiêu diệt được một thực vật dị biến cấp A nào.
Nếu như bộ rễ của cây tuyết tùng dị biến cấp A thật sự có thể sử dụng một số phương pháp để liên lạc với những tuyết tùng này ở Khâu Thành, thì sau khi rễ của bọn chúng được kết nối, có thể sẽ khống chế được bọn chúng.
Triệu Ly Nông không hoàn toàn xác nhận liệu chỉ có vấn đề với cây tuyết tùng ở Khâu Thành hay không, nhưng bất kỳ cuộc nghiên cứu nào vừa mới bắt đầu cũng cần đưa ra những giả thiết táo bạo.
“… Đúng là không thể tìm thấy tuyết tùng dị biến cấp A trên núi Thạch Hoàng, nhưng điều đó không có nghĩa là tuyết tùng ở Khâu Thành có liên quan đến nó. Nếu cháu nói rằng nó có liên quan đến cây mặt người dị biến cấp A ở Khâu Thành thì có lẽ đáng tin hơn.” Đan Vân lắc đầu: “Tuy nhiên, có lẽ cháu đã nói đúng về sự tiến hóa lần thứ hai này. Gần đây, một số thực vật dị biến cấp B trên núi Thạch Hoàng đang cạnh tranh với nhau, thậm chí còn có hiện tượng của dung hợp, khá giống với tình huống các cháu đã gặp ở Quế Sơn. Theo báo cáo từ các căn cứ khác nhau, tình huống tương tự dường như cũng đã phát sinh ở thực vật dị biến cấp thấp.”
Triệu Ly Nông cẩn thận lắng nghe những gì Đan Vân nói, trầm ngâm.
Ngay cả thực vật trong thế giới bình thường cũng sẽ cạnh tranh với nhau để giành môi trường sống thích hợp, chỉ có điều thực vật không thể chạy nên nhiều lần cuộc cạnh tranh này sẽ sử dụng sự trợ giúp của các loài động vật, côn trùng khác nhau, nó sẽ được tiến hành một cách âm thầm.
Ban đầu, các loài thực vật dị biến chủ yếu thay đổi thành một loài thực vật đơn lẻ, không tương thích với các loài thực vật xung quanh, nhưng hiện tại chúng đã phát sinh sự cạnh tranh, hợp nhất với nhau.
Đúng như cô nghĩ, quá trình tiến hóa… lại bắt đầu lần thứ hai.
“Tiểu Triệu.” Đan Vân nghiêm túc nhìn Triệu Ly Nông: “Cháu ở Khâu Thành, bên cạnh còn có đội số 0, đây là cơ hội tốt để đi lên. Viện nghiên cứu nông học chỉ dựa vào thành quả nghiên cứu, năm đó Nghiêm Thắng Biến chính là dựa vào thành tích nghiên cứu của bản thân mới có thể đi tới trình độ hôm nay.”
Tuy nhiên, những thành quả nghiên cứu kia đều là do Nghiêm Thắng Biến ở bên ngoài căn cứ từ cõi chết thoát trở về mới nghiên cứu được, ông ta cũng được lợi từ việc có một thủ vệ quân xuất sắc. Đáng tiếc…
Đáng tiếc…
“Đúng rồi.” Đan Vân nhớ tới một chuyện khác: “Gần đây Chu Thiên Lý đang bận rộn với các sinh viên của Căn cứ nông học số chín, ông ấy đã đến bức tường trắng kia để điều tra, tạm thời không phát hiện ra sự bất thường nào.”
Triệu Ly Nông nghe vậy thì cau mày.
“Chu Thiên Lệ đã bố trí camera giám sát bên trong bức tường trắng, có vấn đề gì cũng có thể phát hiện ra, cho nên cháu không cần lo lắng.” Đan Vân nói, nhìn về phía sau Triệu Ly Nông: “Ngụy Lệ đâu?”
Triệu Ly Nông trả lời: “Đang nghỉ ngơi.”
Thấy Ngụy Lệ không ở đó, Đan Vân thoải mái nói: “Đừng để con bé mở miệng, con bé mà mở miệng một cái, bình khí xui xẻo sẽ bị rò rỉ.”
Triệu Ly Nông cúi đầu ho khan một tiếng, nghĩ một đằng nói một nẻo: “Vẫn còn tốt lắm ạ.”
Sau khi cắt liên lạc, cô xoay người lại, cũng không cùng Diệp Trường Minh nói chuyện nữa, cũng không đi vào nghỉ ngơi. Cô chỉ ngồi bên ngoài bức rèm lều trại, lặng lẽ nhìn dòng suối cách đó không xa, mãi cho đến khi cơn buồn ngủ nổi lên…
…
Khi Ngụy Lệ và những người khác duỗi eo đi ra khỏi lều trại thì đã ba giờ chiều, tất cả các đội viên của Dị sát đội đã nghỉ ngơi xong.
“Học muội?” Ngụy Lệ vén màn lên, thấy Triệu Ly Nông đang dựa trên cửa lều trại ngủ thì bị giật một cái, sau đó cô ấy thận trọng rón rén bước ra ngoài, dùng tay ra hiệu những người phía sau đi nhẹ lại.
Hà Nguyệt Sinh lắc đầu tặc lưỡi: “An ổn ngủ bên trong không ngủ, lại đi ra ngoài ngủ đi.”
Đồng Đồng thò đầu ra ngoài nhìn một chút, sau đó xoay người vào cầm lấy một chiếc ô từ bên trong đi ra, chuẩn bị mở ra giúp Triệu Ly Nông ngăn ánh sáng lóa mắt.
Nghiêm Tĩnh Thủy từ phía sau đi ra, tầm mắt rơi vào cuốn sổ trong tay Triệu Ly Nông, kinh ngạc nói: “Cậu ấy học khi chúng ta đi ngủ sao?”
Xưa nay chỉ có Nghiêm nỗ lực khiến người khác lăn theo, không nghĩ tới một ngày mình lại bị lăn trở lại.
Bốn người tụ tập lại một chỗ, ánh sáng trên đầu đều bị ô che khuất hoàn toàn, Triệu Ly Nông khó có thể không tỉnh lại.
Cô mở mắt ra, nhìn bốn cái đầu nhô tới, ngạc nhiên hỏi: “Có việc gì vậy?”
Đồng Đồng là người đầu tiên ngoan ngoãn lắc đầu, lộ ra hai lúm đồng tiền: “Tôi cầm ô cho cậu.”
Hà Nguyệt Sinh tay trắng lập tức nhìn sang tay của Đồng Đồng bên cạnh: “Tôi xem Đồng Đồng đang cầm ô cho cậu.”
“Chị xem Hà Nguyệt Sinh đang xem Đồng Đồng cầm ô cho em.” Ngụy Lệ cười khúc khích hai tiếng, nhanh chóng tiếp sức.
Nghiêm Tĩnh Thủy: “…”
Một đám ấu trĩ.
Nghiêm Tĩnh Thủy vẻ mặt nghiêm túc, nghiêm nghị nói với Triệu Ly Nông: “Lần sau học bài, nhớ gọi tôi học chung với.” Chính mình thức khuya cũng rất giỏi, nhất định có thể học được.
Triệu Ly Nông nhìn theo ánh mắt của Nghiêm Tĩnh Thủy đến cuốn sổ trong tay, mỉm cười: “Tôi nhớ rồi.”
Thấy cô đứng dậy, Đồng Đồng cất ô đi. Vừa mới thu ô lại, một hạt mưa to bằng hạt đậu rơi trúng tay Triệu Ly Nông, cô ngẩng đầu lên thì phát hiện trời bắt đầu mưa.
“Oa, trời mưa rồi.” Ngụy Lệ lập tức thò tay lấy con gà con trong túi ra: “Tiểu Lệ, em sẽ ướt sũng mất.”
Tiểu hoàng kê đứng trên lòng bàn tay Ngụy Lệ, cũng không kêu líu ra líu ríu, chỉ là lặng lẽ hướng về túi phân thải ra vài cục phân gà.
“Oái!” Hà Nguyệt Sinh đứng bên cạnh ngửi thấy mùi phân gà mới thải ra, liền bị đả kích nghiêm trọng, nhanh chóng tránh xa khỏi Ngụy Lệ.
Ba người Triệu Ly Nông cũng nhanh chóng rút lui, Đồng Đồng thậm chí còn giơ ô lên, không che trên đầu bọn họ, mà ngăn cách giữa mình với Ngụy Lệ.
Ngụy Lệ: “?”
Bên ngoài lều trại, đội viên Đội số 0 đều tự động kéo mái hiên lên, nơi đóng quân ở địa thế rất cao, cho dù cách đó không xa có một con suối, trừ khi trời mưa to liên tiếp trong mấy ngày, nếu không cũng sẽ không bị ngập nước.
“Sau khi tạnh mưa, sẽ đi tháp tín hiệu.” Diệp Trường Minh nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại liền nhìn thấy đám người Triệu Ly Nông.
Mấy người họ đương nhiên đồng ý.
Ngụy Lệ thông thạo xử lý túi phân của Tiểu Lệ xong, lại buộc một sợi dây dài màu đỏ quanh cổ nó, sau đó thả nó xuống, đầu còn lại buộc vào rèm cửa lớn, để cho nó tùy ý đi lại.
“Cây cối sẽ sinh trưởng sau cơn mưa, có thể hay không…” Ngụy Lệ nghiêng người định bắt chuyện.
Nghiêm Tĩnh Thủy là người ở gần Ngụy Lệ nhất, cũng là người đầu tiên lấy tay bịt miệng Ngụy Lệ.
Ngụy Lệ: “Ngô ngô?”
“Nói thầm trong lòng đi, đừng nói ra miệng.” Nghiêm Tĩnh Thủy bây giờ chỉ muốn có một môi trường học tập yên tĩnh, không muốn gặp phải bất kỳ sự cố bất ngờ nào.
Ngụy Lệ gật đầu liên tục biểu thị đã biết, sau đó Nghiêm Tĩnh Thủy buông tay ta.
“Không nói thì không nói.” Ngụy Lệ bĩu môi, suy nghĩ một chút rồi nói: “Nhưng chị không nhịn được.”
Đồng Đồng ân cần đề nghị: “Học tỷ, nếu thật sự không nhịn được, chị có thể dùng băng keo bịt miệng lại là có thể nhịn được.”
Hà Nguyệt Sinh ở đối diện đột nhiên nhớ tới Đồng Đồng đã đề nghị mình nôn vào mặt nạ phòng độc: “…”
Không biết vì sao, kiến nghị của Đồng Đồng luôn có cảm giác thiếu thực tế, không đáng tin cậy.
Những hạt mưa to rơi xuống tán cây phát ra tiếng kêu lộp bộp, hơi nước bốc lên, sinh ra một tia ớn lạnh, dù sao vẫn là tháng hai, cho dù là ở Khâu Thành, cũng không nóng đến mức có thể mặc áo ngắn tay.
Mọi người đốt lửa, ngồi quây quần bên nhau.
Thỉnh thoảng có tiếng lách tách từ trong ngọn lửa phát ra.
Một lúc sau, Ngụy Lệ rốt cuộc nhịn không được nói: “Anh họ, em muốn ăn gà nướng.”
Diệp Trường Minh ngước mắt nhìn cô ấy: “Em có thể nướng con Tiểu hoàng kê kia.”
Ngụy Lệ quay đầu liếc mắt sình sang Tiểu Lệ, nó đang cong cái mông lên cúi đất mổ giun, lập tức lắc đầu: “Nó nhỏ quá, nhổ lông xong không đủ nhét kẽ răng.”
Nghĩ về thời gian sau này, Nguy Lệ trực tiếp đòi linh tinh: “A, tôi muốn ăn gà! Gà đóng hộp cũng được! Món nào có dính đến chữ “gà” trên đó cũng được.”
Bên ngoài toàn bộ doanh trại, ngoại trừ tiếng mưa rơi, chỉ có âm thanh của mình cô ấy.
“Gần đây hẳn là có nấm mồng gà vàng và nấm linh chi gà da đen.” Triệu Ly Nông không nhịn được nói.
Cô nhớ ở Khâu Thành khắp nơi đều có rất nhiều loại nấm có thể hái ăn được.
Ngụy Lệ đang nằm lăn lộn dưới đất lập tức ngồi dậy: “Thật sao?!”