Rạng sáng 3 giờ, dưới sự thúc giục của ông chủ, tiểu trợ lý mới nhậm chức đành run run rẩy rẩy gọi điện thoại cho nghệ sĩ nhà mình.
Ở khu ghế lô mọi người đang uống rượu đến mức say khướt, ông chủ cầm đầu công ty - tiểu Thôi tổng lớn miệng nói, "Cậu cứ... Cậu cứ gọi cậu ta đến đây!"
Điện thoại kết nối được, giọng nói của tiểu trợ lý run rẩy.
"Alo? Alo, anh Tư à...."
Người ở đầu giây bên kia im lặng một lúc lâu, mãi sau mới có âm thanh đáp lại, trong giọng nói không hề che giấu chút vẻ buồn ngủ nào.
"Làm gì?"
"Anh Tư," tiểu trợ lý cẩn thận nói, "Anh.... Bây giờ anh có thời gian không? Thôi tổng muốn bảo anh đến quán rượu một chuyến."
Đằng sau có người nói to, kêu lên: "Mau bảo cậu ta cút đến đây cho tôi! Đừng để cho ông chủ Vương phải chờ lâu!"
Người được gọi là ông chủ Vương đó là một người đàn ông trung niên, đúng chuẩn kiểu Địa Trung Hải [1], bụng phệ, cười đến mức ôn hòa, vừa nhìn là biết đây là doanh nhân giàu có, bây giờ ông ta đang là nhà đầu tư của một dự án quan trọng của công ty, tiểu trợ lý này đâu dám trêu chọc, nghe đối phương nói: "Bảo Tư Cảnh đến đây đi, bảo cậu ta đến bồi tôi uống vài chén."
[1]. Hình như là từ dùng để chỉ những người đàn ông trung niên kiểu đầu hói, bụng phệ các thứ....
"....."
Uống vài chén.
Chỉ sợ uống xong cũng không về nổi đâu.
Nửa đêm canh ba, ông chủ công ty tự dưng gọi nghệ nhân nhà mình đến uống rượu, việc này rõ ràng chẳng khác gì đang dẫn mối mại dâm?
Đã thế người bị lôi đến lại là Tư Cảnh.
Tư Cảnh này, nổi tiếng một cách thần kỳ, gia nhập giới cũng rất thần kỳ. Những nghệ nhân khác ít nhiều đều đi theo con đường bồi dưỡng chuyên biệt từ các trường nghệ thuật, còn y thì lại không giống như thế, y được người đại diện nhặt về từ bên cạnh sạp cá nướng. Khi đó người đại diện của y đi ngang qua tạt té vô hàng cá nướng, thấy được khuôn mặt được bao quanh bởi khói và lửa nướng của vị khách bàn bên cạnh mình, ánh mắt của anh ta lập tức không rời nổi, không nói hai lời đã đứng dậy lấy danh thiếp của mình ra. Lúc đó cha nội này còn đang ngậm đuôi cá trong mồm, lười biếng nâng mi mắt, đuôi mắt nhướn lên, không khác gì một con mèo đang lười nhác quẫy đuôi.
Thế là y được khai quật tại quán cá nướng và ra mắt từ đó.
Sau khi ra mắt chỉ đóng không đến hai bộ phim, nhưng dựa vào khuôn mặt cùng với thân hình kia thì trong cái giới này đã đủ để y có một đám người hâm mộ liều chết trung thành rồi; bây giờ lại nói tiếp, y cũng coi như là một anh lớn trong trong công ty diễn nghệ nho nhỏ này của bọn họ.
Anh lớn Tư Cảnh sau khi nghe xong lời này, ngáp một tiếng.
"Tại sao tôi lại phải đi?" Y hỏi lại.
"...." Tiểu trợ lý sửng sốt, nhỏ giọng giải thích, "Anh Tư à, ông chủ Vương là nhà đầu tư của chúng ta ——"
Khóe mắt Tư Cảnh càng nhướn lên, nghe xong một bài giới thiệu dài dòng về chức vụ cùng gia sản các loại, ồ một tiếng.
Tiểu trợ lý nói: "Anh Tư, em báo địa chỉ cho anh nhé?"
Tư Cảnh im lặng một lúc lâu, nói: "Được, nói đi."
Một đám người trong khu ghế lô vui mừng. Tiểu Thôi tổng lại rót thêm chén rượu nữa cho con dê béo của chính mình, cung kính dâng hai tay, "Vương tổng à, lát nữa Tư Cảnh đến đây tôi sẽ bảo cậu ta uống vài ly cùng với ngài nhé."
Ông chủ Vương cười đến mức đắc ý hài lòng.
Những người bồi rượu thừa ra cũng ngầm hiểu, gần đây vừa đúng lúc Tư Cảnh đang nổi tiếng, đầu đường góc ngõ đều có thể nhìn thấy đại ngôn quảng cáo của y. Người này quả thực là một người đẹp, mấu chốt nằm ở khí chất kiệt ngạo bất tuân, thoạt nhìn rất hoang dã, người bồi rượu liếm môi nâng ly rượu lên: "Chúc mừng ông chủ Vương trước nhé."
Bọn họ ở trong khu ghế lô nâng ly cạn chén rất lâu, đợi nửa ngày vẫn không thấy người đẹp nhỏ bé có đôi mắt mèo xinh đẹp kia bước vào, nhưng lại đợi được một đám người mặc đồng phục cảnh sát phá cửa bước vào, yêu cầu bọn họ xuất trình giấy tờ tùy thân.
"Không được nhúc nhích! Tất cả nắm tay lại giơ tay lên hết cho tôi, tiếp nhận khám xét!"
Mấy người ở đây đều rơi vào trạng thái mông lung.
Cảnh sát chậm rãi dò tra khám xét khu ghế lô một lượt, nhíu mày lại, lớn tiếng nói, "Có người điện báo bảo rằng ở đây có người tụ tập hít ma - túy!"
"...."
Cái gì cơ?
Mấy gương mặt chết lặng, trong chớp mắt đó chỉ có hai phú nhị đại nhanh chóng che đậy túi của chính mình theo bản năng. Cảnh sát đứng ở cửa nhìn thấy rõ ràng động tác mờ ám này, vừa mím môi là ngay lập tức có người tiến lên khám xét.
Kết quả thật sự tra xét ra được đồ vật gì đó. Bữa tiệc vui vẻ trong tưởng tượng không thể thành hiện thực, cả một đám mấy người đều đồng thời tang mi đạp nhãn [2] đi vào cục ngồi uống trà.
[2] Tiếng lóng dân gian theo phương ngữ Bắc Kinh, dùng để để mô tả kiểu người: cúi gằm mặt, không cười, không có mí mắt hoặc mí mắt không nhìn thẳng người, lé mắt.
Đầu sỏ gây tội vẫn còn đang ở nhà, nửa bước chân cũng chưa bước ra khỏi cửa, lười biếng gảy một cục len tròn, nhận điện thoại.
"Không cần cảm ơn."
"Ừm, phòng chống khiêu dâm - cờ bạc - ma túy mà thôi...." Y híp mắt lại, "Việc nên làm."
"Cái gì, làm sao mà tôi biết được?"
Tầm mất từ từ hạ xuống, trên mặt đất có một con mồn lèo đang giương mắt lên, cung kính vẫy đuôi với y.
Tư Cảnh chậm rãi cười thành tiếng, đằng sau có một cái đuôi lớn đầy lông cũng thò ra khỏi quần ngủ rộng thùng thình của y, cái đuôi không nhanh không chậm đong đưa từ trái qua phải.
"Tôi đương nhiên có cách của mình," y nói, "Yên tâm đi."
Chuyện này vừa xảy ra thì quản lý chuyên thuộc của y cũng nhận được tin tức, sáng sớm ngày hôm sau đã đến gõ cửa nhà y, lúc đi vào nhìn thấy vị tổ tông trước mặt mình, há mồm hỏi luôn: "Người gọi điện báo cáo hôm qua là cậu à?"
Tư Cảnh lười biếng đi vào trong nhà, không nhìn anh, "Anh đoán xem?"
Vậy là đúng rồi.
Người đại diện Viên Phương hít sâu một hơi, đi theo sau y vào nhà, "Tổ tông! Cậu không sợ hắn ngầm gây khó khăn cho cậu sao? Cậu —— Cảnh à, không phải tôi nói cậu đâu, trước hết thì cậu nên vứt mấy cái hộp chuyển phát nhanh kia đi, cậu còn đang bày đầy trong nhà kia kìa, cậu dự định làm gì đấy hả?"
Không có việc để làm nên muốn chơi gỡ mìn à?
Anh vất vả tốn sức chui qua kẽ hở của mấy cái thùng các-tông trên sàn nhà, đi theo phía sau là tiểu trợ lý mới đến, bởi vì hôm qua bị bắt phải gọi điện, mặc dù đã đi ra khỏi cục cảnh sát rồi nhưng bây giờ vẫn còn thấy hơi kinh sợ. Nuốt một ngụm nước miếng, cũng chào một câu anh Tư.
Tư Cảnh nói: "Mèo nhà tôi thích."
Tiểu trợ lý xách bữa sáng theo, quan sát trái phải một vòng, thanh âm càng nhỏ đi, "Em đâu nhìn thấy mèo của anh đâu?"
"Con mèo nhà cậu ta còn ngang ngược hơn cả cậu ta," Viên Phương tức giận nói, "Cậu tới mười lần thì cả mười lần cũng không thấy, nó toàn chơi đùa bên ngoài chẳng bao giờ về nhà —— chờ về sau thì cậu sẽ biết."
Nhà của Tư Cảnh rất lớn, bên trong bày bừa đủ thứ. Bên khung cửa sổ có một cái cây cho mèo, trên sàn đất ngoài thùng giấy ra thì còn có những chiếc gối hình lợn Buriburi. Phía trên còn có một lối đi nhỏ dành riêng cho mèo, có thể dễ dàng đi lại trong nhà qua các lối đi đó. Thậm chí ngay cả những bức tranh treo cũng là hình mấy con mèo béo và cá béo ú nu.
Tiểu trợ lý nhấc chân lên, cẩn thận luồn lách qua các thùng giấy, càng hâm mộ, "Xem ra anh Tư rất thích mèo."
"Đúng vậy," Viên Phương nói, "Giống như mệnh căn của cậu ta luôn ấy."
Anh nhìn Tư Cảnh, lại thở dài rồi phất tay, không để tiểu trợ lý đi vào trong phòng ngủ cùng mình nữa mà tự đi vào.
Tư Cảnh không mặc áo, lộ ra đường cong xinh đẹp trên lưng, y đang mở tủ quần áo để lựa trang phục mặc.
Viên Phương nói: "Hôm qua Thôi tổng lại gọi cậu đi bồi rượu à?"
"Ừ."
Viên Phương có phỏng đoán trong lòng, "Bồi ai? —— Có phải lại là cái ông chủ Vương lần trước muốn bao nuôi cậu nhưng bị từ chối không?"
"Ừ."
Tư Cảnh trùm áo lông lên đầu để mặc, khi thực hiện động tác này, cơ bắp mỏng manh trên người y cũng chuyển động theo, không chỉ có sức hấp dẫn có đàn ông mà còn có cảm giác trong sáng riêng biệt của tuổi trẻ. Hai điều này tụ lại trên người y, cứ như là do trời đất tác thành, kết hợp với nhau rất thích hợp.
Viên Phương thở dài, "Cứ để lâu dài kiểu này cũng không phải cách hay."
Cuối cùng Tư Cảnh cũng mặc áo xong, khóe mắt khiêu lên, quay đầu nhìn anh, "Tôi cũng nghĩ vậy."
Khi Viên Phương vừa mới kỳ hợp đồng với Tư Cảnh thì công ty vẫn do lão Thôi tổng phụ trách. Thái độ làm người của lão Thôi tổng tốt, đối xử với cấp dưới cũng rộng lượng, ông rất am hiểu về công việc kinh doanh nên Tư Cảnh không phải chịu đựng khổ cực gì, sống không khác gì một vị thiếu gia cẩm y ngọc thực [3] của công ty bọn họ.
[3]. Cẩm y: quần áo sáng sủa lộng lẫy; Ngọc thực: đồ ăn quý giá; Cụm từ này dùng để mô tả cuộc sống xa hoa sang trọng.
Nhưng khi lão Thôi tổng qua đời, con trai của ông lên thay thế, tình hình lúc đó thay đổi ngay lập tức.
Sự nổi tiếng hàng đầu đã không còn đại biểu cho tài nguyên bậc nhất nữa, mà lại đại biểu cho một hạt giống tốt để dẫn mối.
Đây là chỗ hỏng của một công ty nhỏ, trong gia đình truyền thống thì cho dù con trai không muốn nối nghiệp thì vẫn phải nối nghiệp mà thôi. Hiện giờ tình hình công ty ngày càng lụn bại, nhìn bằng mắt thường cũng thấy một ngày lại thua kém hơn một ngày, trong lòng Viên Phương cũng thấy sốt ruột, "Thế cậu nghĩ như thế nào?"
Tư Cảnh nheo mắt suy nghĩ trong chốc lát, trả lời lại một đáp án cho anh, "Bảo đám chuột đến phá hoại nhà hắn?"
"...."
Viên Phương bị y đánh bại hoàn toàn, xoa xoa mặt mũi, "Cứ làm đi."
Anh nhìn đồng hồ, thúc giục: "Mau ăn sáng đi, mười giờ chúng ta còn phải chạy chương trình đó."
Tiểu trợ lý nghe vậy rụt rè nói: "Anh Viên, bây giờ mới 6 rưỡi."
"Đã 6 rưỡi rồi!" Viên Phương nói, "Còn trang điểm, làm tóc, lại còn phải ngồi xe đến buổi họp báo, có cái nào không cần thời gian hả?"
Đừng nói là 3 tiếng rưỡi nữa, thậm chí đến 4 tiếng còn thấy không thừa.
Trừ khi bị sốt, nếu không thì dù có muốn một cuộc sống không phải vội vàng, về cơ bản thì đấy chính là nằm mơ giữa ban ngày rồi.
Dưới sự thúc giục của người đại diện, Tư Cảnh một hơi nuốt trọn cái bánh bao nhân thịt bò vào mồm. Tiểu trợ lý đứng một bên trợn mắt há mồm, nhìn y cầm cốc sữa lên, dùng đầu lưỡi đỏ sẫm của mình để thử độ ốm, sau đó cũng nâng cốc sữa lên uống một hơi cạn đáy.
Chân dài bước một bước lên xe bảo mẫu.
Cửa kính ô tô màu đen che kín chặt chẽ, tiểu trợ lý đi theo ngồi vào trong, vẫn còn quan tâm đến mèo nhà nghệ sĩ, "Anh Tư có tải app dành cho thú cưng không? Ngày thường dùng điện thoại cũng có thể theo dõi hành tung của mèo nhà mình."
Dường như ông lớn Tư Cảnh này đang từ từ nhắm hai mắt lại, dựa vào ghế xe mềm mại, ôm một cái gối ôm trước ngực, "Không."
"Dùng được phết đấy ạ," tiểu trợ lý nói, "Khá thuận tiện."
Cậu lại hỏi: "Anh Tư nuôi giống mèo gì đấy?"
Mắt của thanh niên vẫn còn chưa mở, mở miệng đáp lại: "Cái loại chân khá dài, nhìn qua tương đối có khí phách ấy."
Tiểu trợ lý suy nghĩ: "Là mèo rừng ạ? Hay là kiểu mèo lông bò sữa?"
Do Tư Cảnh nuôi thì nên giống như anh ấy.
Một đại lão trâu bò đến mức dám báo cáo cả ông chủ của mình lên cục công an thì con mèo ảnh nuôi cũng phải trâu bò không kém cạnh gì, không có một chút khuyết điểm nào.
"Phụt" một tiếng, người đại diện đang ngồi trên ghế phó lái cười đến mức không khép được miệng, "Cậu đừng có nghe cậu ta nói bừa."
Anh vạch trần, "Mèo nhà cậu ta là mèo con, đứng lên vẫn còn chưa lớn được bằng hai lòng bàn tay, còn chân dài ấy hả —— với đôi chân ngắn đó thì đến cả cầu thang cũng không xuống nổi đâu."
Người đại diện vỗ đùi phành phạch một cách vui vẻ.
Bỗng nhiên Tư Cảnh giương mắt lên.
Nhưng mà người đại diện không hề cảm nhận được sát khí, vẫn còn nói tiếp: "Lần trước cậu ta có nhờ anh chăm sóc hộ hai ngày, theo anh thấy thì đấy là giống mèo Munchkin chân ngắn ấy, cậu có biết tục xưng của giống mèo này là gì không? Corgi giữa bầy mèo đó. Cái chân mèo đó còn không dài bằng ngón tay của anh, ngồi trên bàn thì không nhảy xuống nổi, anh đi một bước chân mà nó phải lạch bạch chạy theo những bốn năm bước chân —— Ơ? Ơ sao thế?"
Anh sửng sốt hỏi Tư Cảnh, "Làm sao lại cho dừng xe thế? Vẫn chưa đến mà."
Tư Cảnh không thèm để ý đến anh, bình tĩnh quay mặt sang bảo lái xe, "Mở cửa ghế phó lái đi."
Lái xe lập tức mở cửa, vẻ mặt người đại diện đầy vẻ bối rối, cả hai người đều đang nhìn anh.
"Để Viên Phương xuống xe."
Người đại diện theo lời đi xuống, đứng ở ven đường, vẫn đang mông lung không hiểu gì.
"Là do trông thấy cái gì hả?..... Nhưng chỗ này có thấy ai đâu ơ? Ơ, ơ này?!!"
Sao cửa xe đã đóng lại, tại sao đã khởi động xe rời đi rồi? Tôi vẫn chưa lên xe cơ mà!
Tư Cảnh đem người đại diện dám cười nhạo y chân ngắn ném xuống khỏi xe, cuối cùng cũng cảm thấy thể xác và tinh thần của mình dễ chịu hơn chút. Quay đầu sang nghiêm túc nhìn tiểu trợ lý, làm sáng tỏ: "Mèo nhà tôi chân rất dài."
Đấy là ưu điểm!
Tiểu trợ lý gật đầu liên tục, cẩn thận nuốt một ngụm nước miếng.
Tư Cảnh nói: "Trông giống như hổ và báo rừng ấy."
Tiểu trợ lý gật đầu như giã tỏi, giả vờ như đã xóa sạch hình ảnh về một cục chân ngắn nho nhỏ mềm mại kia ra khỏi đầu, thay vào đó là hình ảnh cao lớn lại đầy uy phong!
Cuối cùng Tư Cảnh cũng thấy hài lòng.
Mèo chân ngắn thì làm sao? Mèo con thì làm sao? Mèo con chân ngắn ăn hết gạo nhà mi à?
Mèo chân ngắn mà tức giận lên cũng có thể dọa chết người đó!
Y chậm rãi nheo mắt lại, đôi mắt màu hổ phách đón ánh nắng mặt trời, đôi đồng tử dần dần dựng thẳng ở nơi không ai để ý đến.
[10/02/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Người đại diện: Tôi đi từng bước, cậu lạch bà lạch bạch bước bốn năm bước —— Ơ? Ơ kìa???
Tư Cảnh (tay cầm theo một con dao lớn): Ừ, anh thử bước thêm bước nữa xem.
Chân ngắn cái con khỉ ấy.
Mèo chân ngắn cũng có thể khí phách, lại còn hung dữ nữa!
----
Anh Tư dân xã hội, hung dữ không nhiều lời. Chân dài một mét tám, đang cầm dao trong tay!