Mưa khá lớn, âm thanh ào ào xuyên qua lớp kính đã vỡ tan. Giao Long vất vả lắm mới chui vào được còn đang há to miệng hắt xì một cái kinh thiên động địa, nghe xong cứ tưởng như là sấm đánh bên ngoài cửa.
Tư Cảnh bị nó dọa sợ, thiếu chút nữa nhảy ra khỏi lồng ngực Hám Trạch.
Một lát sau, Giao Long mới mở miệng nói tiếng người: "Hai người có quần áo không?"
Hám Trạch lấy mấy bộ quần áo mới còn chưa bóc tem ra, Giao Long nói một câu cảm ơn rồi dùng miệng ngậm lấy, trực tiếp dùng thế đất rung núi chuyển đi tới phòng khách. Lát sau nó đi ra thì đã biến thành một chàng trai trẻ có chiều cao và ngoại hình khá ấn tượng, dáng người rắn rỏi cao gầy, một chín một mười so với Hám Trạch.
Tư Cảnh quen nó, meo meo một tiếng dài.
Anh tới đây làm gì?
Giao Long không trả lời, ngược lại nó còn hăng hái vuốt điều khiển từ xa trong tay, "Đây là cái gì?"
TV bị ấn sáng lên, nó run run một cái rồi nhìn màn hình đang sáng, con mắt cũng chói lên theo, "Ồ!"
Nó ngồi xuống ghế dựa, hết sức chuyên chú bắt đầu điều chỉnh TV, Tư Cảnh nhảy qua dùng móng vuốt đá nó, ra hiệu nó giải thích.
Không Tết mà cũng chẳng lễ, đột nhiên xuống núi làm gì?
Đã bao nhiêu năm rồi anh chưa xuống núi vậy?
Hình như Hám Trạch cũng nhìn ra manh mối, hỏi: "Ngài đến đây vì vụ án mạng dạo gần đây sao"
Giao Long cuối cùng cũng quay đầu lại, gật đầu, ánh mắt vẫn đang liếc heo Peppa trên TV.
"Lâu rồi không gặp."
Tư Cảnh: "... Meo."
Lâu rồi không gặp.
Giao Long tiếp tục quay đầu trở về, quan sát con heo mập mạp mặc váy màu hồng phấn trên màn hình, "Đây là cái gì?"
"...Heo."
"Heo?" Giao Long có vẻ không hiểu lắm, "Heo trông như này hả? Là cái thứ mà tôi có thể nuốt một phát mười mấy con hả?"
Đã rất lâu không xuống núi, bây giờ bọn heo nuôi lớn lên đều trông như vậy sao? Lại còn mặc cả quần áo?
Tư Cảnh bắt đầu thấy nhức đầu.
Becgie Đức nghe thấy trong phòng có động tĩnh, bấy giờ nó đã điên cuồng chạy tới linh hoạt mở cửa, chui nguyên cái đầu vào. Nhìn thấy người lạ đứng ở chính giữa, nó chần chờ hồi lâu rồi theo bản năng nhìn về phía chủ nhân trong phòng vài lần.
Hám Trạch ôm mèo con lông ngắn trong lồng ngực chặt hơn, cũng không đưa thêm chỉ thị cụ thể gì.
Nhị Hắc đảm đương công việc giữ nhà, theo bản năng nhìn về con rồng rồi tiếp tục kêu vài tiếng.
"Gâu! Gâu Gâu!"
Giao Long quay đầu lại, đầu người lập tức biến thành đầu rồng cực lớn, miệng há rộng, mấy trăm cái răng nanh nhe ra, từng cái lập lòe phát sáng lấp lánh, khóe miệng mở tới bên tai, quay đầu về phía Nhị Hắc vẫn còn đang bị hình ảnh này dọa cho bối rối, nhe răng trợn mắt, "Gào ——"
Cảnh tượng này thật sự quá quỷ dị, đuôi Nhị Hắc xù hết lên, nó bị dọa nhảy dựng, lập tức lao ra trốn vào chuồng chó ngoài phòng khách với dáng vẻ run lẩy bẩy.
Giao Long đầu rồng thân người biến cái đầu to lớn của mình trở lại, hài lòng, "Thú vị."
Tư Cảnh: "..."
Không phải chứ, sao tự nhiên anh lại bắt nạt đàn em của tôi?
Giao Long lại hỏi: "Có gì ăn không?"
Rồng cũng đã tới rồi, không thể đuổi ra ngoài được. Hám Trạch không thể làm gì ngoài việc thả mèo con trong lồng ngực xuống, đi tới tủ lạnh tìm đồ ăn cho nó. Gà được chuẩn bị để ngày hôm sau hầm cho mèo con bị xách ra, ngay cả mấy cân cá chiên bé cũng tương tự, Giao Long gỡ túi nilon ra nhét vào trong miệng, vẩy cá cũng không thèm bỏ, nhai hai cái đã hết sạch.
Cuối cùng còn sờ cái bụng, "Còn không?"
Tư Cảnh không thể tin được nhìn nó meo meo.
Vừa nãy anh đã ăn hết thức ăn mấy ngày liền của tui đó!
Giao Long nói, "Cũng có còn cách nào đâu."
Nó khoa chân múa tay.
"Tôi bự như vậy ——"
Rồi nó dùng ngón tay chụm lại làm hình quả bóng bé bằng nắm tay.
"Cậu thì bé xíu như này."
Một người đàn ông đường hoàng ra dáng không thể chấp nhận được việc nghe thấy người khác đánh giá mình nhỏ. Tư đại lão chân sau tụ lực nhảy vọt ra ngoài, y đu trên đùi Giao Long nhe răng cố gắng gặm nó, sau đó lại bị Giao Long túm gáy nhét trở về lòng Hám Trạch. Mèo chân ngắn giương nanh múa vuốt, trong lòng vẫn cảm thấy bất bình.
Nghe không?
Nó mới nói tui nhỏ!
Có còn xíu công lý nào không cơ chứ?
Hám Trạch xoa xoa tai y, cúi đầu dỗ dành, đồng thời ngẩng đầu nhìn ông giời trước mặt.
Tên này đúng là không thể để trong nhà được.
Đây đúng là tình tiết của kịch bản ăn đến độ phá sản...
Ai kêu tới thì người đó mang đi. Tư Cảnh gọi điện thoại, nhóm yêu quái ở quán rượu bị ép buộc phải đến đây vào nửa đêm, bởi vì nghe nói phải tiếp đón một đại yêu ngàn năm nên bên đó còn chuẩn bị thêm một chiếc Lincoln, trước sau có tám chiếc xe sang trọng vây quanh, trên xe còn nhét hoa tươi, trông rất giống đoàn xe hoa. Lúc Tư Cảnh mở cửa ra thì đám hồ ly bên ngoài vẫn đang la hét chỉ huy người trải thảm đỏ, "Phải trải tới cửa —— đúng rồi ——"
Cậu ta xoa xoa tay, mặt đầy ý cười hỏi Tư Cảnh, "Đại minh tinh Tư ơi, vị tiền bối kia đâu rồi?"
Tư Cảnh rướn cổ vào bên trong, hồ ly tinh hạ thấp giọng hỏi: "Có phải trông rất đáng sợ không?"
Lòng cậu ta mơ hồ có chút chờ mong. Đầu năm nay đại yêu quái ngàn năm quá ít, đám tiểu yêu tu luyện chưa lâu nên phần lớn cậu ta đều quen biết hết đa số, thuộc đẳng cấp đại yêu thì lại cực kỳ khó gặp. Đã rất lâu rồi hồ ly tinh mới thấy một vị như thế.
Còn là rồng nữa chứ!
Trên cái mảnh đất này, tín ngưỡng đối với rồng gần như đã ăn sâu bén rễ, hồ ly tinh không giấu nổi vẻ căng thẳng trên khuôn mặt, cậu ta sửa sang lại mái tóc dài rồi đi về phía phong, chuẩn bị đưa vị tiền bối tôn quý đi.
Thế nhưng, lúc nhìn vào trong lại chẳng thấy rồng đâu mà chỉ thấy người đàn ông của Tư Cảnh cùng với một người đàn ông xa lạ khác, cả hai đang ngồi trên ghế salon xem heo Peppa. Còn có cả con chó Becgie Đức đang co ro bên góc, đuôi run rẩy, hình như là sợ vãi tè ra rồi.
Hồ ly tinh trợn mắt ngoác mồm.
"Ơ này," cậu ta nuốt ngụm nước bọt, cẩn thận từng tí một hỏi, "Vậy vị nào là..."
Hám Trạch nhìn sang bên cạnh đánh giá, Giao Long vừa mới nuốt sống một con gà bấy giờ đang nhổ phì phì ra cái lông gà, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm TV, "Con heo này lớn lên trông khác thật đấy."
"..." Hồ ly tinh cười gượng, "Ngài... cũng rất khác biệt."
Sao lại không hề giống như tưởng tượng của cậu ta chút nào thế này!
Giao Long vẫn chưa xem đủ, muốn ôm cả TV đi, không muốn rời xa mà chỉ muốn tiếp tục xem cái thứ hồng phấn này. Hồ ly tinh tốn bao miệng lưỡi mới có thể giải thích được cho nó, cái thứ đồ này cần phải có điện, còn phải có cả tín hiệu, nếu cứ rút ra thì không xem được đâu...
Lão rồng ngàn năm nhíu mày, hỏi, "Tại sao?"
Uy áp lần này thật sự rất mạnh. Hồ ly tinh chân mềm nhũn, thiếu chút nữa quỳ xuống tại chỗ, không thể làm gì khác hơn việc nói từ đầu, giảng giải cách mạch điện vận hành và truyền tín hiệu. Nói xong một hồi, hồ ly tinh kinh hồn bạt vía hỏi: "Ngài hiểu chưa?"
"Hiểu rồi," Giao Long nói, "Tôi chỉ còn có duy nhất một câu hỏi."
"Ngài nói đi."
"Tại sao tôi rút cái này ra," Giao Long hỏi, "Thì không thể xem?"
"..."
Không phải đây vẫn là vấn đề vừa rồi sao?
Hồ ly tinh hiếm khi kích động muốn chửi bậy, trong lòng ân cần thân thiết thăm hỏi cả lò nhà đối phương.
[1] (Raw là 仙人板板 (Xianren banban) là từ chửi thề thường được dùng ở vài địa phương bên Trung, thể hiện sự cảm thán bất lực.)
Tư Cảnh nói: "Cậu giải thích chưa rõ. Lần xuống núi cuối cùng của tên này là khi nước Trung Hoa còn chưa thành lập nữa kìa, đồ điện chẳng có mấy, chủ yếu toàn dùng đèn dầu."
Hồ ly tinh bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là một lão già cổ hủ.
Cuối cùng vẫn là Tư Cảnh nghĩ ra phương pháp, y cầm điện thoại lên mạng tra rồi giao cho Giao Long cầm bên người. Giao Long nhìn chằm chằm một hồi, cảm thấy khó chịu, đưa ra ý kiến, "Cái này bé xíu."
Hồ ly tinh cười nghiến răng nghiến lợi.
"Để tôi tìm cho ngài cái iPad, tìm cái iPad nha."
Bấy giờ mới thật sự dỗ dành viện binh đi khỏi.
Giao Long dẫm lên thảm đỏ, thong thả ung dung đứng giữa một đám đại yêu tiểu yêu, chuẩn bị được mang về được cung phụng ăn ngon uống tốt. Hồ ly tinh cười nói rồi đưa người lên xe, quay đầu lặng lẽ nói với Tư Cảnh, "Em thà rằng người nhà anh là lão yêu ngàn năm còn hơn."
Con rồng này nhìn kiểu gì cũng thấy đầu óc có vấn đề. Nhiều năm không xuống núi như vậy, cảm giác đã thụt lùi so với thời đại lắm rồi.
Không phù hợp với xã hội chủ nghĩa hiện đại chút nào cả!
Tư Cảnh khoanh tay không nói gì, hình như đang suy tư gì đó rồi quay đầu liếc người đàn ông bên cạnh một cái. Chốc lát sau duỗi tay kéo kéo góc áo hắn.
"Có thảm đỏ nên anh hâm mộ à?" Y nói còn cố tình kéo dài ra, lười biếng hỏi, "Lão yêu ngàn năm ơi?"
Hám Trạch còn không thèm động mí mắt, há miệng trả lời: "Không hâm mộ."
Tư Cảnh ngạc nhiên hỏi: "Sao lại không hâm mộ?"
"—— Bọn họ làm gì có mèo."
Hám Trạch ấn đầu mèo con vào lồng ngực mình, nhìn đoàn xe phía xa xa, ánh mắt tràn đầy đồng tình.
"Đám người đáng thương không có mèo con."
Tư Cảnh miễn cưỡng hừ một tiếng, coi như đây là lời khen của cỏ bạc hà đối với loại sinh vật mạnh mẽ uy vũ như mình.
Có viện binh, mấy khởi án kiện này Tư Cảnh cũng định không quản nhiều. Y không phải tên cuồng công tác nên chỉ tính toán sau này bớt chút thời gian tới quán rượu yêu quái, thăm hỏi tên bạn già của mình chút.
Giao Long mấy ngày nay được nhồi ăn rất tốt, da dẻ hồng hào mịn màng hơn rất nhiều, ngồi ở trước bàn rót rượu cho Tư Cảnh, "Uống hai chén nhá?"
Tư Cảnh lắc đầu, "Tôi không uống rượu... Đợi chút, đây là cái gì thế, còn sủi bọt?"
Y nâng ly lên nhìn một lúc, có chút ngạc nhiên, "Coca?"
Giao Long nói: "Cái này uống ngon lắm, nghe bảo người ta còn gọi cái này là độc dược màu đen."
Tên cũng rất xứng với thân phận của nó.
Tư Cảnh im lặng một lát, không nỡ nói cho nó biết, cái đồ uống này còn có một cái tên mà nhiều người biết tới hơn, Coca cola.
Giao Long bỏ chai coca hết sang một bên, lúc này mới nâng mắt lên nhìn y.
"Mấy nay thế nào?"
"Tốt lắm." Tư Cảnh nói, "Răng tốt, khẩu vị tốt, ăn vào cũng rất ngon."
Không ngờ Giao Long nghe chút đã có thể nhìn thấu vấn đề.
"Cậu vẫn bị Thiên Phạt à?"
Thấy Tư Cảnh im lìm không lên tiếng, nó nói: "Ngày đó hóa hình tôi đã nói với cậu rồi..."
Lần đầu tiên Tư Cảnh gặp Giao Long, lúc ấy nó vẫn chưa phải là rồng. Nhân gian có truyền thuyết, giao bốn móng [2] phải tu luyện ngàn năm mới có thể tu thành hình rồng, cần phải có cả người thừa nhận thì mới có thể thay da đổi thịt thật sự, hóa thân làm rồng. Để công sức tu luyện của bản thân không thành dã tràng xe cát thì hầu hết Giao Long đều sẽ báo mộng trước rất nhiều ngày cho người già ở các thôn làng lân cận để xin họ thừa nhận cho mình, thế nhưng con Giao Long ngàn năm này lại gặp xui xẻo, trùng hợp dính phải thời loạn lạc, ngày mà nó xuống núi, cái thôn làng phía dưới đã bị tàn sát hết, thậm chí còn chẳng có ai sống sót.
[2] Trong thần thoại Trung Quốc có câu: rồng năm móng, giao bốn móng và mãng xà ba móng.
Thiên kiếp đang ở trước mắt, nó lảo đảo vào trong thôn tìm tòi hồi lâu, vốn cho là sẽ trắng tay trở về, phải bắt đầu lại từ đầu.
Cũng may gặp được Tư Cảnh.
Tư Cảnh mặc dù chỉ là con mèo nhưng đã mở thần trí, lại thông minh lanh lợi, y nhìn thấy con giao đi loạn xạ ở trong làng thì lập tức meo meo kêu nó lại gần. Giao Long nhìn nhìn, chỉ thấy con vật nhỏ này bé bằng nửa móng rồng, nhưng lại là vật còn sống duy nhất ở trong thôn. Thiên kiếp đã dí đến đít rồi, mây trên trời từng tầng từng tầng tụ lại, trông như màn sân khấu đen thui, lôi điện cũng đã bắt đầu đánh xuống dưới, nó không thể nào đợi thêm nữa, chỉ đành vội vội vàng vàng gầm rú hỏi: "Ta là gì?"
Tư Cảnh dùng móng vuốt vẽ lên trên đất, khó khăn lắm mới vẽ ra được một chữ.
"Rồng."
Là rồng!
Mèo tuy nhỏ yếu nhưng cũng là sinh vật được Thiên Đạo thừa nhận. Có sinh vật nói Giao Long là rồng, Giao Long tập tức cởi bỏ thân Giao, mưa gió ầm ầm, cơ thể nó dần dần dài ra, cưỡi mây đạp gió, tư thế trông cực kỳ uy mãnh. Nó dẫm trên đám mây nhìn từ trên cao xuống, hỏi mèo con vừa giúp mình thoát khỏi thiên kiếp: "Mi muốn gì?"
Tư Cảnh gian nan chống người dậy, hai chân trước để chung một chỗ bái lạy rồng. Lông trên đầu của y bấy giờ dính toàn máu, đó là do ban nãy lúc y cắn đám lính kia bắn ra, nếu không nhanh chóng trốn thoát thì hẳn là bây giờ y đã thành một xác chết đẫm máu trên lưỡi lê.
... Thành tinh.
Đôi mắt của Tư Cảnh nhuốm đầy máu nhưng y vẫn kiên định nằm sấp xuống. Y nằm trên mặt đất, nghe được tiếng trái tim mình đập hòa chung với đất, y há to miệng đau đớn kêu to.
Thành tinh.
Tôi muốn thành tinh!
Nếu như y chỉ là một con mèo thì y sẽ không thể làm gì cả. Không thể ngăn đám súc sinh mang theo đầy chiến lợi phẩm lái xe ra khỏi làng, cũng chẳng cách nào ngăn cản bọn chúng châm lửa, đốt rụi nơi mà y từng chờ ngày chờ đêm thành tro bụi. Những con người mà y quen, những đôi bàn tay xoa đầu y, dòng sông nơi mà y bắt cá... giờ đã chẳng còn gì.
Y thậm chí còn không thể nào đem mọi người trở lại. Bọn họ rất đông nhưng đều bị lưỡi lê và nòng súng bức bách phải cởi giày đi xuống lòng sông. Tiếng súng pháo ầm ầm vang lên, bọn họ chẳng ai có thể đi lên nữa.
Thế nhưng y chỉ có thể đứng ở một bên nhìn. Y muốn nhào lên phía trước cắn xé nhưng lại bị cái ủng chiến cứng cáp đá cho một cái, đinh trên giày làm cho y đau đớn lăn lộn. Đầu nhỏ đụng phải tảng đá, còn chưa báo thù xong đã đầu rơi máu chảy.
Tư Cảnh không còn cách nào khác, chỉ có cách duy nhất là thành tinh.
Giao Long hiểu ý y nhưng cũng không tình nguyện giúp đỡ vấn đề này, "Thiên đạo đã định, chuyện nhân gian thì yêu không được nhúng tay. Nếu tự tiện tham gia sẽ bị trời phạt."
Tư Cảnh không lên tiếng mà chỉ cúi đầu đập vài cái thật mạnh lên mặt đất.
Giao Long lại tiếp tục khuyên bảo mấy câu nhưng thấy y vẫn không hề bị lay động, đành phải hỏi: "Vậy là đã chắc chắn rồi nhỉ?"
Đã chắc chắn rồi.
Trong ánh mắt mèo con là ánh sáng trắng như tuyết.
Y lấy được một phần tu vi từ Giao Long, dựa cả vào linh tính của bản thân mà hóa hình thành công. Ngay sau đó y lập tức từ biệt Giao Long, đi theo đội ngũ của con người rời khỏi thôn, thừa dịp bọn chúng không phòng bị mà lẳng lặng giết rất nhiều người.
Lúc đầu còn không mấy quen tay, không biết làm sao sử dụng sức mạnh trong tay nhưng dần dần cũng thành thục.
Móng vuốt của y được mài đến sáng quắc. hất một cái là có thể xé toạc lồng ngực của con người. Y móc sạch lục phủ ngũ tạng ra ngoài, nhanh chóng dùng một cây đuốc đốt cháy rồi lại kề sát vào một tên đang quỳ rạp dưới đất kêu rên xa thứ.
Tên kia nói rất nhiều nhưng một chữ y cũng không hiểu. Nhưng động tác khúm núm, quỳ lạy xin tha kia thì Tư Cảnh lại hiểu rất rõ.
Y cũng nhớ rất rõ, khi Hổ Tử mới có 6 tuổi ở cách vách bị đao đâm xuyên người, dì Lý cũng từng quỳ xuống mặt đất cầu xin như thế.
—— Cũng là đám người này.
Trong lòng y không có một chút thương hại nào. Y cầm cây đao đã giành được từ người trước đó, thưởng thức trò hề của bọn chúng như mèo vờn chuột, không cho bọn chúng chút khoái cảm nào. Bây giờ nhớ lại, khi ấy y đã hoàn toàn mất lý trí, trừ việc giết chóc ra thì chẳng tài nào nhớ thêm được cái gì khác.
Giao Long cũng là lần đầu thấy một con yêu như vậy. Ban đầu nó chỉ nghĩ rằng con mèo nhỏ này bị ép điên rồi; nhưng sau khi Tư Cảnh giải quyết toàn bộ người của đội ngũ nọ, y lại vươn tay ra trước mặt một con mèo trắng xen vàng.
"... Lại đây."
Con mèo kia kinh hồn bạt vía nhìn vết máu trên tay y, nó không dám tiến lên, lưng cũng cong lên rất cao, gào to.
"Lại đây."
Tư Cảnh dịu dàng lặp lại câu nói, y không hề tức giận rồi sau đó đi kiếm chút đồ ăn đút vào miệng con mèo đang run lẩy bẩy, xoa xoa đầu nó.
Con mèo nằm trên đất cuối cùng cũng bình tĩnh lại, nó dùng đuôi cuốn lấy cổ tay y.
"Không sao đâu," Tư Cảnh nói, y tiện tay ném cái kiếm dính đầy máu tươi tí tách xuống, "Giết xong rồi..."
Đôi mắt y nhìn lên trời, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Đều bị tôi giết hết rồi."
Giao Long hoàn toàn không hiểu nổi y.
Nói là tỉnh táo thì cũng không hẳn là tỉnh táo, nói là tàn nhẫn thì cũng không đúng. Nó không hiểu, một cơ thể vừa nhỏ nhắn vừa yếu đuối như vậy sao có thể chống đỡ được trái tim mang theo mong muốn báo thù mãnh liệt đến thế.
Cho tới hôm nay, Giao Long vẫn cảm thấy khó mà tin nổi. Nó nhìn thanh niên đằng trước đang trưng ra cái vẻ mặt tùy tiện ngang ngược, hiển nhiên là đã sống không hề tệ, thậm chí bấy giờ còn được nuông chiều quá mà hơi cáu kỉnh, làm gì còn cái bộ dáng giết người đỏ mắt, tàn sát cả thiên quân vạn mã mà vẫn hờ hững như năm đó.
"Nếu cậu thành tâm ăn năn thì tìm người tới niệm kinh siêu độ, hẳn là Thiên Phạt có thể miễn tội," Giao Long nhắc nhở, "Cũng đâu tới mức năm nào cũng phải chịu khổ thế chứ, cậu cũng biết mà."
"Tôi biết." Tư Cảnh nói, y ngẩng đầu cười cười, bình tĩnh cắt lời nó, "Nhưng anh biết không, ngày tôi giết tất cả bọn chúng ——"
"Là cái ngày thoải mái nhất mà tôi đã từng trải qua."
Y cười lạnh một tiếng.
"Siêu độ? Bọn chúng còn lâu mới xứng với hai chữ này."
Giao Long nhất thời không biết nói sao. Một lúc sâu sau mới hỏi: "Thế cậu vẫn định nhẫn nhịn như vậy à?"
Tư Cảnh nói: "Nhẫn nhịn như này thì có gì không tốt?"
Bảo y đi xin lỗi đám người kia thì thà bảo y đập đầu chết cho rồi.
Giao Long cũng biết mình khuyên không nổi, nhưng, "Có lẽ còn cách khác."
"Có thì có, không cũng chẳng sao, dù sao thì tôi cũng quen rồi."
Cơ thể y hơi nghiêng về phía trước, có vẻ như nghĩ tới một chuyện khác, "Nói mới nhớ, tôi có việc này muốn hỏi anh."
Giao Long nhìn y.
Tư Cảnh thành tinh sớm, vẫn chỉ là một con mèo nhỏ, vài chục năm toàn ở trên núi chờ đợi chứ không hay ở chung với người, ngoại trừ mấy bộ phim mèo được lưu trữ ra thì về mặt tình cảm y hoàn toàn không biết gì cả. Cũng chỉ có tên Giao Long này ngày đó giúp y tu luyện thành hình là quen biết, tuy rằng tên này hơi thiếu hụt trí thông minh nhưng thầy cũng là cha [3], Tư Cảnh hừ hừ nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi, "Nếu như tôi gặp phải một người, chỉ cần thấy người đó thôi mà cả người đã khó chịu, tim đập rất nhanh... là bị làm sao vậy?
[3]. Sư cũng là phụ.
Cha già Giao Long há to mồm, kinh ngạc nhìn y.
Tư Cảnh bị nó nhìn mà thẹn quá thành giận.
"Có nói không đấy? Há miệng ra như vậy là có ý gì?"
Giao Long đột nhiên co quắp người, lập tức ợ ra một tiếng vang dội. Mấy lít coca ban nãy bây giờ mới phát huy tác dụng, nó ợ hết lần này tới lần khác khiến bức tường của quán rượu yêu quái rung lên, mấy bức họa treo bên trên cũng rụng xuống mấy cái. Đám yêu quái to nhỏ trong quán đều chạy loạn ra bên ngoài, thái dương Tư Cảnh nhảy lên bình bịch, y vung tay đập lên đầu vị cha già trước mặt, "Có thôi đi chưa?"
Bị giật mình đột ngột, con Giao Long cũng thôi ợ, nó vuốt ve lồng ngực vẫn còn sợ hãi.
"Không hổ danh là độc dược màu đen."
Tư Cảnh: "..."
Giao Long lại nói: "Vấn đề bạn nãy cậu hỏi tôi có thể trả lời."
Nó dừng một chút rồi nghiêm túc đáp, "Cậu muốn cùng cô ấy giao — phối, đây là chuyện rất bình thường, hiện giờ đang là mùa đông, nếu tránh được Thiên Phạt thì có lẽ trước khi tôi đi tôi sẽ có cơ hội gặp con cậu không biết chừng."
Tư Cảnh suýt chút nữa đập thêm một phát vào đầu nó, thấp giọng gầm gừ: "Tôi là đực!"
Không sinh được con!
Hay là anh cảm thấy Hám Trạch có thể sinh con?!
[09/11/2023]
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Cảnh khi còn nhỏ: Gõ — gõ mạnh nè! Tui hù chết anh!
Hám Trạch được trồng bên bệ cửa số (nghe lời đổ xuống): ui, tôi sợ chết mất.
Bị dọa khô luôn rồi!
Nhưng mà, đám hạt giống quanh người Tư Cảnh kia
Có được tính là sinh con không?
Hmmm...