Y xem xét xung quanh, nhảy ra ngoài hành lang, đứng ở trên máy điều hòa không khí bên ngoài, bắt đầu thử thăm dò nhảy lên cửa sổ nhà Hám Trạch.
Chân ngắn tụ lực, một, hai, ba, sẵn sàng!
Con mèo nhỏ tung lực nhảy lên, suýt chút nữa làm mình lung lay ngã xuống dưới. Cũng may nó chỉ loạng choạng lắc lư trên ban công, sau đó lại quan sát khắp nơi, cố gắng duỗi dài móng vuốt với lấy cửa ban công.
Y hì hục đẩy chậu hoa dạt sang một bên, đứng ở phía trên, giống hệt đoàn xiếc thú đang biểu diễn tạp kĩ, khó khăn lắm mới đẩy được cửa ra.
Bên trong im ắng, không có chút âm thanh nào.
"... Meow?"
Khung cảnh vẫn lặng yên không tiếng động, hình như chó ngu cũng vắng nhà.
Tư đại lão dương dương đắc ý, hăng hái hăm hở, đứng ở cửa ban công, hung hăng hít mấy ngụm khí thật lớn.
A!
Mùi hương ngọt ngào này!
Y lưu luyến không rời nhảy nhót trên sô pha, lại lăn qua lăn lại cọ thảm lông xù, cọ đến mức mấy sợi lông trên đầu đều rối tung cả lên, lúc này mới phi thẳng một đường vào phòng ngủ, chuẩn bị thu hoạch chiến lợi phẩm của mình.
Đống quần áo chờ y tới hít tựa như lúa mạch, hết một gốc rồi lại tới một gốc.
Đời mèo còn gì hạnh phúc hơn chuyện này nữa?
Giường lớn đặt trong phòng ngủ mềm như mây bay. Tư Cảnh vất vả bới giỏ quần áo bẩn ra, dúi đầu ngã vào bên trong, đầu lông úp vào giữa đống quần áo, như thể rơi vào giữa biển Lục Thần nhân tạo. Móng vuốt y hết ôm cái này lại quay ra cào cái khác, hít trái ngửi phải, cũng không biết nên chọn cái nào mới tốt.
Tư đại lão bị buộc phải đưa ra lựa chọn khó khăn. Chọn lên chọn xuống mất nửa ngày, lúc này mới rụt rè chui vào bên trong chiếc áo sơ mi trắng mềm mại nhất. Y vùi mặt vào đó, hoàn toàn quên mình hít hà, cái đuôi dựng thẳng tắp, chân sau run rẩy.
Ngoài cửa chợt vang lên âm thanh tít tít thật nhẹ, bị ai đó đẩy ra.
Tư đại lão vẫn đang hít.
Mùi hương này đối với y mà nói, giống như chất xúc tác thiên nhiên —— huyết dịch trong tứ chi ngũ hài đều bắt đầu sôi lên ùng ục, đầu óc ngập tràn ánh sáng chói lọi trắng xóa, nước dãi thấm lên quần áo, làm nó ướt sũng cả một mảng. Y dùng đầu lưỡi be bé liếm đi một chút, lại đặt ở giữa răng sữa rồi cắn mạnh, cắn thành mấy dấu răng nho nhỏ.
Hám Trạch cởi dây dắt ngoài phòng khách, Becgie Đức nháy mắt được tự do, vui sướng nhảy cẫng ở trên thảm, chạy quanh hắn xoay vòng vòng. Cuối cùng nó ngẩng đầu lên, để chủ nhân xoa xoa hai cái.
"Đi thôi."
Hám Trạch tiện tay đặt thức ăn cho chó mới mua ở sảnh ra vào, nói.
Chó Becgie Đức thở phì phò, hưng phấn mà đi về phía phòng bếp ngậm chén nhỏ của mình.
Nó dùng bốn móng vuốt nhảy vọt qua, Hám Trạch thả chìa khoá, cũng tháo khẩu trang trên mặt xuống, đẩy cửa phòng ngủ ra.
"......"
Tay hắn đột nhiên dừng lại.
Trong phòng có tiếng động, sột sà sột soạt.
Truyền đến từ giỏ quần áo ở mép giường.
Tư đại lão hồn nhiên không biết gì vẫn đang hưng phấn đến mức run rẩy cả người.
Mèo bên trái, mau cho ta thấy đuôi của bọn mi đi!
Mèo bên phải, giơ móng vuốt của bọn mi lên!
Tất cả chúng ta cùng high lên nào!!!
Y vừa liếm vừa hít lại lăn lộn trong giỏ quần áo bẩn, y như hiện trường nhảy Disco biểu diễn ở hộp đêm, thậm chí còn giống hệt hiện trường hít ma tuý mất kiểm soát. Tư Cảnh ngậm áo mà chẳng khác gì uống phải rượu giả, say bí tỉ từ trong ra ngoài, con ngươi hít đến mức dựng thẳng đứng.
Mãi cho đến khi có một bàn tay đột nhiên nắm lấy gáy y, nhấc bổng xách y từ trong giỏ ra ngoài.
Tư Cảnh còn đang ôm mảnh quần mỏng, phẫn nộ kêu meo, chuẩn bị nhìn xem là tên nào không biết điều dám véo cổ y ——
Đối diện với y là đôi mắt quen thuộc, một màu u ám.
......
Tại sao tên này lại quay về?
Đối thủ một mất một còn xách y theo, nơi ngón tay đụng vào chính là lớp lông mềm nhẵn trên cổ. Hám Trạch quen thuộc gảy đôi tai đầy lông của y xuống, sờ soạng y đến co rúm lại, bình thản quan sát một hồi.
Người đàn ông lúc này mới mở miệng, nở nụ cười thâm thuý: "Mèo nhỏ đến từ đâu đây?"
Tư Cảnh giương nanh múa vuốt về phía Lục Thần hình người, lộ ra răng nhọn trắng tinh, chiếc quần ngậm trong miệng cũng rơi mất.
Anh mới nhỏ ý!
Nói chuyện kiểu méo gì đấy, rõ ràng ông đây rất cao lớn uy vũ được chưa? Mẹ nó bị con chó ngu nhà anh lây bệnh, chỉ số thông minh của anh cũng thụt đi rồi phải không?
Hám Trạch vẫn nhìn.
Cũng giống thật.
Bé mèo này không lớn lắm, thân hình chỉ to bằng nửa bàn tay, cái đầu tròn trịa, đôi mắt cũng tròn xoe, lúc trừng lớn nhìn người lại càng to hơn, xanh như bảo thạch. Mèo con màu trà sữa run rẩy cứ như muốn nổi khùng thành Stegosaurus ở trên tay hắn, lông lá cũng dựng đứng hết cả lên, nó vùng vẫy đôi chân ngắn ngủn của mình định cào hắn: "Meow!"
Tiếc rằng chân y thật sự quá ngắn, cào nửa ngày cũng không với tới, chỉ có thể hoảng loạn cuống cuồng mà quơ loạn xạ trên không trung. Hám Trạch đè móng vuốt không an phận của y lại, quay ra nhìn đệm thịt một chút.
Hồng nhạt, tựa như hoa mận nhỏ.
Là giống mèo tương đối quý.
Hám Trạch thuận tay ôm nó vào trong lồng ngực. Tư Cảnh giãy dụa mất nửa ngày, mới lách cái đầu tròn vo từ khuỷu tay hắn ra ngoài, nhìn hằm hằm kháng nghị: "Meow ồ!"
Anh làm gì?
Đừng lại gần ông đây!
Không được ôm ông đây nữa!
"Bé ngốc," Người đàn ông nói, lại không nặng không nhẹ vỗ vỗ đầu lông của y, "Tìm chút sữa dê cho mày uống."
Bàn tay của hắn chưa kịp thu về, đã bị Tư Cảnh duỗi móng vuốt ôm lấy. Mùi hương thật sự rất nồng, Tư đại lão ban nãy còn chưa đã nghiện bây giờ lại hồi máu sống lại lần nữa, khực một cái, gặm thẳng lên ngón tay hắn.
Hám Trạch cũng để cho y gặm tuỳ ý, ngồi trên ghế sô pha. Mèo con nhỏ như vậy, khí lực cũng không lớn, cắn ở phía trên lại không đau không ngứa, cho dù dùng răng mài cũng không gây thương tổn.
Chó Becgie Đức lúc này cũng ngậm bát xương của mình ra đến nơi, nhìn thấy hắn ôm thứ gì đó trong ngực, thử thăm dò chen đầu qua, ngửi ngửi.
Tư Cảnh cảnh giác ngửa mặt lên, cào một móng vuốt qua, Becgie Đức bị dọa bất ngờ co rụt lại.
"Ẳng......"
Nó sủa một tiếng, nhưng vẫn tiếp tục thò đầu qua, thật cẩn thận quan sát mèo đại lão không thể túm đến từ bên cạnh.
Hám Trạch ôm Tư Cảnh trong lòng, giáo dục: "Nhị Hắc, không được cắn."
Tư đại lão bỗng cười nhạo một tiếng.
Á à, Nhị Hắc à.
Quả nhiên là cái tên tương xứng với chỉ số thông minh của con chó ngu này.
Hám Trạch nói: "Đây là ——"
Hắn chợt dừng lại, đem mèo nhỏ từ trong ngực lật ra, kiểm tra phần dưới cái bụng trắng tuyết của nó. Đôi mắt xanh ô liu của Tư Cảnh trợn to đùng, chân đạp lên mặt hắn, phản kháng kịch liệt.
Anh làm gì đấy?
Người mèo thụ thụ bất thân biết chưa? Ban ngày ban mặt, anh tính giở trò lưu manh à?
** má!
Anh dám sờ, anh dám sờ thử xem, anh ——
Hám Trạch vẫn kéo mở hai chân y, rất nghiêm túc gảy lên gảy xuống hai quả cầu lông, lại đặt ở trong lòng bàn tay nhéo nhéo, tuyên bố: "Là em trai."
......
Ông X cái loại tiên sư bố nhà mày!
Tư Cảnh suýt chút nữa nổ thành pháo hoa, chờ đến lúc lực đạo nắm chân mình lơi lỏng, lập tức nhào lên cắn. Nhưng cắn có một xíu, hương vị đã thay đổi, y hì hục gặm xương quai xanh của người đàn ông, lại cảm thấy mê muội như che trời lấp đất, khoái cảm hệt như tên lửa được khai hỏa, phựt phựt phựt rồi vọt tới giá trị cao nhất.
Chẳng khác nào bay thẳng lên trời cao, biến y thành mèo phi thiên.
Tư Cảnh chóp chép lưỡi, nếm nếm hương vị.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Sẩy Chân Bước Vào Tim Anh
3. Chân Thành Của Trái Tim
4. Không Hận
=====================================
Lục Thần hình người hít vào... Phê hơn quần áo ban nãy bao nhiêu.
Càng đừng nói tới cái chai nhựa pha lẫn nước hoa kia.
Hám Trạch nhìn y gặm cắn người mình, cũng không ngăn cản, dứt khoát ôm y đi tìm sữa dê. Becgie Đức chạy theo sau, phe phẩy cái đuôi.
Hám Trạch lục ra được một cái chén nhỏ, bên trong còn in hình một chú cá với cái đầu phình to trên phim hoạt hình. Một tay hắn vừa bế cặp mông đầy lông, một tay cắt mở túi sữa dê, đổ ào ào tới nửa chén nhỏ.
"Uống không?"
Tư Cảnh trầm mê hít người lắc lắc cái đuôi như nói không, vẫn vùi đầu liếm thơm ngọt.
Người đàn ông thấp giọng cười một tiếng, lại bọc nó vào trong ngực ôm ôm, nhân dịp mèo nhỏ lúc này đang chăm chú mà đánh giá.
Càng quan sát, trái tim hắn càng run lên.
... Giống quá.
Thậm chí ngay cả nhúm lông màu quýt nhỏ xíu ở đầu đuôi —— cũng cực kỳ giống.
Hắn vẫn nhớ thời điểm được ôm lấy mèo con. Nó nằm trong ngực nhân công, cuộn tròn mềm mại, giống như chuột nhỏ trụi lông vậy, cả người bị nước mưa dội ướt đẫm, vô cùng chật vật. Đám lông tơ ít ỏi đều bị bùn đất bắn lên dính dấp lại, trên người còn có vết thương như bị con gì gặm cắn.
"Bị ném xuống từ dinh thự à?" Đại nương sát vách cũng ló đầu qua xem, "Ai ui ui, vật nhỏ đáng thương quá..."
Người nhặt nó trở về lau lau hạt mưa đọng trên trán, cười.
"Là bọn họ không cần, vứt ở ven đường nên cháu nhặt mang về." Hắn khảy cằm vật nhỏ nằm trong tay, haiz một tiếng, "Nhưng thế đạo như bây giờ, ai mà biết được —— nó có thể sống sót được hay không."
Hàm chứa trong đôi mắt hắn, đều là sự bất lực mờ mịt.
"Loạn thế ôi."
"Mấy hôm trước còn có bom rơi ở thôn bên hay sao ấy?" Đại nương nắm tay lau lau trên tạp dề, đạp lên nền đất vàng, "Chúng ta còn chẳng biết sẽ sống tới lúc nào đâu... Ơ này, mở mắt rồi."
Vật nhỏ yếu ớt đến độ hơi thở cũng mỏng manh kia nhấc mi mắt lên, lộ ra cặp mắt xanh ô liu.
Giống y đúc với đôi mắt tròn vo của mèo nhỏ này.
Lồng ngực Hám Trạch khẽ phập phòng lên xuống, hắn vốn không tin vào số mệnh, nhưng giờ phút này lại mơ hồ cảm thấy đây chính là thiên mệnh.
Ông trời như muốn đưa hắn trở về thời điểm đánh mất khi ấy, hắn nhìn đôi mắt này, giống như đối diện với đôi mắt đã từng xông vào mưa bom bão đạn năm nào. Lúc đó, bọn chúng như bị ngăn cách khỏi khung cảnh đất rung núi chuyển ầm ầm, xuyên qua từng tầng bụi mù phủ đầy huyết sắc, vọng thẳng sang, bên trong vẫn sạch sẽ tinh khôi, chẳng dính nửa điểm khói mù.
Đồng tử kia như thể được gột rửa bởi sơn tuyền.
Thanh âm Hám Trạch phát ra có hơi khàn: "... Tiểu Hoa."
Tư Cảnh đang hít đến phè phỡn rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Cái gì cơ?
"Gọi mày là Tiểu Hoa nhé," Hám Trạch xoa xoa đầu lông của y, "Được không?"
"......"
Tư đại lão giận tím mặt.
Được cái quần què, đã mấy chục năm rồi, sao còn gọi ông đây bằng cái tên ngu si này!
Hơn nữa, mẹ nó tui chỉ coi anh như miếng cá khô thôi, ai cho anh lá gan dám đặt tên cho ông đây hả!!
Nói anh đấy, nâng đầu lên cho ông, không được hít bụng lông nữa!!!
[20/03/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Tư Cảnh: Vị bằng hữu bên trái, chúng ta cùng dô nào —— Mẹ nó, đợi một tí, sao anh lại về rồi?
Hám Trạch: Ừm.
Về để cho em hít.