◎ Anh đây tới nhà cưng lấy quần áo ◎
Viên Phương nghe không hiểu, theo bản năng đập vào lưng y một cái, cảnh cáo: "Sao có thể so Hám Trạch với chó vậy hả!"
Nếu lời này bị người khác nghe thấy, chắc chắn lại nổ một trận phong ba bão táp.
"Ở bên ngoài đợi," Người đại diện không yên tâm dặn dò, "Tôi đi WC một lát, đừng có chạy lông bông, cũng đừng nói chuyện linh tinh."
Tư Cảnh đành dựa vào tường đứng, chờ nửa phút thì nhìn thấy Viên Phương lao ra từ bên trong với vẻ mặt đầy hoảng hốt.
"... Cái đệt." Anh nuốt một ngụm nước miếng, lẩm bẩm nói, "Mẹ nó, đây là poodle hình người thật hả?"
Đúng là trông chân thật tới độ làm người khác phải khiếp sợ!
Tư đại lão vỗ vỗ anh, nhắc nhở: "Hiện tại anh cũng so anh ta với chó rồi đấy."
"......"
Lúc chào tạm biệt ở cửa, Tư Cảnh cố ý đứng cách Lục Thần hình người thật xa, lượn sang một đầu khác. Mọi người ở đây đều biết quan hệ của bọn họ không tốt, còn cho rằng y cố tình không muốn nhìn thấy Hám Trạch, cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Chỉ là sau đó chế tác Trương lại qua chỗ y, uyển chuyển nhắc nhở y về sau thu liễm lại một chút.
"Đến khi đó phải quay chung một chương trình, chẳng may mà bị người khác nhìn ra, cũng không hay lắm."
... Không, tui sợ là tui sẽ hít chết anh ta.
Thật sự đó, chắc chắn chú sẽ không muốn thấy tui chảy nước dãi với anh ta đâu.
Tư Cảnh đứng cách vài người nhưng vẫn có thể nhìn thấy thân hình của Hám Trạch. Người đàn ông ấy cho dù đứng lẫn trong đám người vẫn rất nổi bật, dáng người thẳng tắp cứ như cây cỏ xoè tán, đang nhỏ giọng nói gì đó với người bên cạnh. Dường như đã nhận ra ánh mắt từ y, hắn bỗng nhiên quay đầu qua, xa xa gật đầu.
Đôi tai xù của Tư Canh suýt chút nữa là trượt ra khỏi mái tóc để sỉ vả.
Khôngggggg, anh, anh đừng qua đây!
Y như thể lâm phải đại dịch, nhanh chóng bước lùi về cây cột phía sau.
Anh cách xa tui ra!
Không thể biến thành mèo trước mặt mọi người được, nghịch ngu sẽ bị xách đi xẻo thịt đó biết chưa!
Nhưng ông trời nào có chiều lòng người, Hám Trạch vẫn cố tình đi thẳng về phía y. Đôi mắt phượng cong cong, bước chân không nhanh không chậm, cũng chẳng cho y chỗ trốn.
Tư Cảnh chợt duỗi tay sờ túi Viên Phương, Viên Phương sửng sốt: "Làm gì thế?"
Tư đại lão lúc này còn không dám thở mạnh, nín thở ồm ồm hỏi: "Nước hoa của anh đâu?"
"......"
Người đàn ông tinh tế Viên Phương lôi từ trong túi ra một lọ nước hoa Cologne, bụng đầy nghi ngờ: "Cậu —— này!"
Tư Cảnh kéo nắp lọ ra, giống như không cần tiền mà phun mạnh lên không trung, đã thế còn cảm thấy chưa đủ, dứt khoát vặn tung nắp lọ, đổ lên cổ tay, chà xát hai tay với nhau, động tác hào sảng cứ như trét tường quẹt mũi.
Viên Phương trợn mắt há hốc mồm, đợi đến lúc phản ứng kịp, nghệ sĩ bên cạnh đã chính thức biến thành vại nước hoá biết đi, nức mũi kinh khủng.
Quả thực chẳng khác gì vừa lăn một vòng từ trong thùng tinh dầu ra vậy, ngay cả Tư đại lão cũng bị hương vị này sặc đến nhảy mũi.
"Hắt —— chì!"
Tui không tin với cái mùi này, anh còn có thể qua đây tiếp lời cùng tui!
Tư đại lão thỏa thuê đắc ý. Bước chân Hám Trạch dừng lại một chút, cuối cùng vẫn tiếp tục xuất hiện trước mặt y. Bờ môi mỏng của người đàn ông khẽ nhấp, giống như buồn cười, nhìn vào con người hiện tại có hương thơm khủng khiếp: "Căng thẳng đến như vậy?"
Tư Cảnh liếc xéo hắn.
Không thể phủ nhận, đây đúng là gương mặt anh tuấn. Nhưng ở trong mắt Tư đại lão bây giờ, nhìn thế nào cũng thấy giống mấy con Becgie Đức đần thối.
Y nắm tay cắm vào túi quần: "Ai khẩn trương?"
Hám Trạch không vạch trần sự thật là lúc này y vẫn đang nín thở, khoé môi cong cong, nói: "Gặp lại sau."
Tư Cảnh mất hết kiên nhẫn vội vàng xua tay với hắn: "Gặp lại sau."
Đi nhanh giùm cái, tốt nhất là đừng gặp nữa. Thêm một lần như này, mớ lông trên đuôi tui đều bị rụng sạch mất.
Ý cười của Hám Trạch càng sâu.
Hắn quay người trở về, trợ lý nhỏ đã từng đưa nước hoa cho Tư Cảnh ở bên kia nhón chân nhìn sang nơi này, càng nhìn càng cảm thấy không đúng.
"... Anh Hám ơi, sao em có cảm giác, Tư Cảnh cứ như fan tư sinh của anh thật ấy?"
Ngày đó tự dưng đi tới hỏi xe chở nước hoa loại gì đã rất kỳ quái rồi, chưa kể là hôm nay khi đối diện với Hám Trạch, cả người trông cứ là lạ, anh Trạch chỉ đi qua chào hỏi một câu thôi, vậy mà y còn muốn xịt nước hoa?
Này đâu giống đối thủ một mất một còn, rõ ràng là bộ dáng sắp đi gặp bạn trai.
Đôi mắt Hám Trạch thâm trầm, mang theo chút sung sướng. Phòng Uyên Đạo liếc nhìn hắn, hỏi: "Không giống như trong tưởng tượng?"
Hám Trạch ừ một tiếng.
"Cũng không giống lắm."
Hắn đã nghe qua không biết bao nhiêu lời về Tư Cảnh.
Tác phẩm đầu tiên của Tư Cảnh là một bộ thần kịch kháng Nhật [1], y đóng vai một nhân vật pháo hôi nhỏ bị pháo nổ đoàng phát chết tươi. Trong ống kính bụi bặm ngập trời kia, khuôn mặt y toàn là vết bẩn, nhưng đôi mắt vẫn cứ trong trẻo, sạch sẽ tinh khôi, tựa như một khối ngọc thô rơi xuống vũng bùn. Vốn dĩ Hám Trạch chỉ vô tình liếc đến, vậy mà mãi sau đó, hắn lại có thể ngồi lì trước TV, xem liền tù tì hết hai canh giờ.
[1] Phim điện ảnh chủ đề chiến tranh chống Nhật.
Cơ thể hắn như thể đã mọc rễ nảy mầm ở nơi ấy. Cho dù sau này vai chính có móc từ trong ngực ra một quả bom cà, cách tám trăm dặm bắn nổ tung đầu kẻ địch, máu phun toé ra như suối, đỏ rực cả màn hình, cũng không làm Hám Trạch thay đổi vị trí.
Suốt cả bộ phim, Tư Cảnh chỉ lên sân đúng ba cảnh. Nhưng ba cảnh kia, Hám Trạch tua đi tua lại không dưới hai mươi lần.
Người như vậy, ngay từ đầu đã bất đồng với những kẻ tầm thường khác, dùng cách nói của người trong cuộc, chính là trời sinh ăn cạn đáy bát cơm này.
Huống chi ——
"Cậu ấy giống một vị cố nhân của tôi."
Âm thanh người đàn ông bỗng trầm xuống, Phòng Uyên Đạo kinh ngạc quay đầu lại nhìn hắn, nhưng không được đáp lời. Người nọ ngồi vào trong xe, bóng lưng thẳng tắp, chống cằm nhìn ra bên ngoài cửa kính, không hề có ý cười. Ánh mắt hắn rất sâu, tưởng chừng khi đi qua, chỉ cần tiến một bước là rớt vào đầm lầy sâu thẳm.
"—— Tính tình giống nhau."
Chói chang hệt như mặt trời không biết thu liễm ánh hào quang.
Mặt trời lúc này đang bị người đại diện đẩy lên xe, còn chịu ghét bỏ thảm thương: "Xông chết người! Rốt cuộc là dây thần kinh nào của cậu bị chập hả, tự dưng đi xịt lắm nước hoa thế làm gì? Cái đồ phá của..."
Xe không lớn, bên trong tràn ngập hương thơm đến sặc mũi. Máy phát xạ mùi hương ngồi ở giữa còn ra vẻ hợp tình hợp lý cãi: "Là để rửa mũi cho mấy người đó."
Viên Phương trợn mắt lườm y.
"Đừng nói là rửa mũi, thế này cũng đủ tắm con mẹ nó rồi —— Cậu không thấy vừa rồi lúc Trần Thải Thải qua đây, phải hắt xì mấy cái hả?"
Trần Thải Thải chính là tiểu hoa đang hot mà tổ chương trình mời đến, cũng là cô gái duy nhất trong đội hình khách mời, xuất thân từ chương trình tuyển tú [2], vẻ ngoài ngọt ngào, khi cười lên tạo thành đôi mắt trăng non, cứ như viên mật đường hoà tan được nửa, lúc hắt xì cũng mang bộ dáng nũng nịu của mèo nhỏ.
[2] Show tuyển tú là chương trình thực tế sống còn tuyển chọn và đào tạo thành viên để tạo ra nhóm nhạc, ví dụ như Thanh xuân có bạn, sáng tạo doanh...
Tư đại lão chống tay xuống chỗ đang ngồi, không biết nhớ ra cái gì, đột nhiên nói: "Cô ta dạo này nổi lắm à?"
"Ai?"
"Cái cây cải trắng kia ấy."
"Là Trần Thải Thải, không phải họ Bạch!" Viên Phương uốn nắn y, "Họ Bạch chính là Bạch Thải Lễ, người ta là tiền bối gạo cội, không thể nói lung tung!"
"......"
Sau khi nói xong, Viên Phương cũng tự im re: "Sao cứ thấy sai sai thế nhỉ?"
Trợ lý nhỏ thấp giọng nhắc nhở: "Anh Viên, là Bạch Hoành Lễ."
"......"
Không khí trong xe lần nữa hết sức xấu hổ. Tư Cảnh nâng mí mắt lên, cho anh một cái thang: "Sau đấy thì sao? Cô ta hot à?"
"Hot lắm." Viên Phương nói, "Mấy tháng gần đây, nhiệt độ đặc biệt cao."
Lại nói tiếp, anh cũng cảm thấy kỳ quái: "Rõ ràng là dạo này cô ta không có tác phẩm, nhưng lại nhận không ít đại ngôn, công ty chắc hẳn kiếm lời được rất nhiều tiền."
Tư Cảnh giống như suy tư chuyện gì đó, không lên tiếng nữa.
Tin tức chương trình tống nghệ chuẩn bị quay không dễ giấu, ngay đêm đó đã sôi sùng sục ồn ào truyền ra bên ngoài. Kỳ thật trong lòng fans của nghệ sĩ được điểm danh ít nhiều gì cũng có dự tính cả rồi, chỉ có fans của Hám Trạch còn chưa biết chính chủ đã gia nhập, chờ đến lúc công bố chính thức, mới vui mừng hớn hở chuẩn bị nghênh đón lương thực của mình, mò qua phía Weibo chính chủ, lập tức như bị sét đánh.
Sao...
Lại có cả...
Tư Cảnh?
Tại sao lại có cả Tư Cảnh?
Cùng lúc đó, fans hâm mộ của Tư Cảnh cũng suýt chút nữa ném vỡ bàn phím.
** má, tại sao Hám Trạch cũng nằm trong danh sách công bố?
Bao nhiêu vui sướng trong lòng bấy giờ hoàn toàn biến thành tia lửa, chương trình truyền hình thực tế còn chưa bắt đầu quay, hai phe đối chiến đã ầm ầm lao vào chí choé. Thậm chí hai bên fans còn thân thiết hỏi thăm cả nhà đối phương, cũng lục ra đủ các loại meme chế [3], xé nhau đến mức ồn ào huyên náo, lên hẳn vài cái hot search.
[3] Gốc P图表情包- Gói P biểu cảm: Là mấy cái meme kiểu này nè =))
Chọc đến độ hai ngày nay người qua đường nhà khác cứ thấy 2 cái tên này là phải đi đường vòng, sợ cũng bị kéo xuống nước.
Ngay tại thời điểm đầu sóng ngọn gió, chủ đề tranh luận mới lại nhanh chóng xuất hiện. Giống như nước bắn vào dầu sôi nóng bỏng, nháy mắt đã nổ bùm bùm một mảng lớn.
Hám Trạch công khai follow Tư Cảnh.
"Hắn theo dõi cậu kìa," Giữa lúc quay chụp quảng cáo, Viên Phương bỗng đọc được tin tức, tí nữa là làm rơi điện thoại, nhắc nhở: "Cậu cũng mau theo dõi lại đi!"
Gương mặt Tư Cảnh bất động, trả cho hai người bọn họ một câu: "Hề hề."
"Đừng có hề hề nữa tổ tông ơi," Viên Phương lại càng gấp, "Cậu mà như vậy, bọn họ sẽ chỉ xé cậu ác hơn thôi ——"
Rốt cuộc Tư Cảnh cũng ngước mắt lên, nghĩ nghĩ, đổi thành hai chữ: "Ha ha?"
Viên Phương suýt chút nữa xông lên gõ đầu y.
Tư Cảnh tâm vững như thép, tắt giao diện Weibo đi, không hề có ý định follow lại.
Mèo nhỏ nhưng lại thù dai, chưa kể việc bị cướp đại ngôn, nhà Hám Trạch còn nuôi cả một con chó đần độn —— con chó kia, đã đen lại to, vừa nhìn là biết được hứng buff trí tuệ từ lễ rửa tội [4], có điểm gì tốt mà đòi so với mèo con?
[4] Lễ rửa tội là một nghi thức đến từ Kito giáo, thực hiện để thanh tẩy tội lỗi của một người. => Hứng buff trí tuệ từ lễ rửa tội: Chửi ngu một cách có văn hoá.
Y, Tư Cảnh, cả đời này cũng không có khả năng đi follow một thằng nuôi chó!
Đây gọi là cốt khí!
Tư đại lão có cốt khí lấy chai nhựa ra, nâng niu như bảo bối mà nhẹ nhàng vặn nắp, dán vào phía trên, hít hà.
Đối thủ một mất một còn không thể hít, nhưng Lục thần vẫn có thể hít tí tí. Một cái chai nhựa này, cũng đủ để y hít mấy năm.
A...
Hương thơm từng chút một chui vào trong lỗ mũi, dưới chân lập tức như nở bung ra vô vàn đóa hoa to rực rỡ sắc màu. Hai chân Tư Cảnh mềm nhũn, mũi dán ở phía trên, quả thực hận không thể nhét cả đầu chui vào.
Lâng lâng như muốn lên tiên.
Vẻ mặt Tư đại lão sắp thành tiên ngẩn ngơ, say mê trong đó không thể tự thoát ra được. Nhưng đúng lúc này, thư ký trường quay ở phía sau đột nhiên hấp tấp vướng phải dây điện trên mặt đất, đâm thẳng vào người y: "... A, thật xin lỗi, thật xin lỗi!"
Chân Tư Cảnh vốn đã mềm nhũn, chưa kịp đề phòng đột nhiên bị va vào, thân hình nghiêng một cái, chai nhựa trong ngực cũng bay vụt ra ngoài.
Đôi mắt y trợn to cả lên, trong tích tắc này không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó càng bay càng xa, vẽ ra một đường cong vòng cung xinh đẹp.
...... Không thể nào?
Tại sao cuộc đời lại nỡ xuống tay với một con mèo nhỏ như vậy?
Chai nhựa rơi xuống mặt đất, nước hoa bên trong chảy ra giàn dụa, thơm vô cùng. Chỗ quay chụp bây giờ là sân ngoài trời, mùi hương kia cơ hồ là mọc cánh bay đi ngay lập tức, Tư Cảnh ngơ ngác nhìn một màn này, giống như đột ngột bị tước đoạt toàn bộ ước mơ hoài bão.
—— Khôngggggg.
Y đau lòng đến mức cùng tay cùng chân, run rẩy đi tới, định lấy tay chặn lại —— nhưng chất lỏng kia vẫn nhỏ long tong rớt xuống, mùi hương ngọt ngào hàm chứa bên trong đảo mắt đã tan vào hư vô. Tư Cảnh vội vàng hít lấy hít để, ngồi xổm trên nền đất, nước mắt gần như đã trào ra.
"Kiên trì, phải kiên trì!"
Y cố gắng hết sức dùng tay nâng lên, muốn đẩy nước hoa vào lại.
Viên Phương ngồi xổm ở một bên, sắc mặt kì dị.
Cảnh tượng này, nhìn kiểu gì cũng giống lúc người yêu cậu ta sắp qua đời vì bạo bệnh ấy nhỉ?
Tư đại lão dùng hết khả năng mới đổ được vài giọt vào lại, lòng đau như cắt.
Mất rồi.
Mất thật rồi.
Y đứng trời trồng ở giữa sân, hai mắt vô hồn, trong phút chốc bỗng cảm nhận được thế nào là bị cuộc đời nghiệt ngã lừa dối.
Viên Phương cẩn thận từng li từng tí: "... Tôi mua dây chuyền sản xuất cho cậu nha?"
Có mua cả nhà máy cũng chẳng ích gì. Mái tóc Tư đại lão ủ rũ héo hắt, không nói một lời mà rời khỏi sân, co rụt về phía góc tường, tủi thân đến độ có thể trồng ra nấm.
Thói quen của y đã gắn liền với mùi hương này. Trước lúc đi ngủ, sau khi tỉnh dậy, thời điểm mệt mỏi, đều sẽ lôi ra ngửi ngửi vài cái. Càng hít càng nghiện, ngày nào mà thiếu vắng nó là cả người lại khó chịu.
Bây giờ thì hay rồi, bảo bối của y mất rồi. Trong nháy mắt Tư Cảnh đã biến thành con mèo nhỏ nghèo rớt mồng tơi.
Bầu trời cũng chẳng còn xanh nữa.
Vào ban đêm, mấy tùy tùng theo thông lệ nhảy đến cửa sổ cống lễ vật, tìm một vòng ở cửa ra vào thùng giấy mới đào được đại lão ra. Đại lão nằm chổng vó, phơi cái bụng trắng như tuyết, trong đôi mắt xanh ô-liu ngập tràn u sầu mà bọn nó nhìn không hiểu.
Mèo Ragdoll nhỏ giọng kêu meow meow, hiến cá khô của mình cho nó, nó vẫn không thèm nhúc nhích.
Mèo Anh lông ngắn lo lắng sốt ruột định cúi đầu liếm nó một vòng, rốt cuộc nó cũng động đậy.
Đại lão gắng gượng quơ quơ đôi chân ngắn ngủn, miễn cưỡng trở mình trán đầu lưỡi của nó. Đám lông trên lỗ tai rủ xuống, đầu lông nhét dưới lớp lông tơ mỏng manh ở chân trước, chẳng meo meo câu nào.
Mấy con mèo hai mặt nhìn nhau, đều không biết phải làm sao cả.
Sau một hồi lâu, vẫn là mèo lông dài cơ trí, cắn chặt cần câu mèo của mình nhảy tới nóc giá xếp giày. Món đồ chơi nhỏ 5 màu trên cần câu mèo cứ nhảy qua nhảy lại trước mặt Tư Cảnh, Tư đại lão nhìn chằm chằm một lúc lâu, mặc dù tâm trạng vẫn khó chịu như cũ, nhưng không nhịn được mà vươn móng vuốt, cào lấy.
Chậc, cảm giác không tồi.
Nó dùng hai mẩu chân ngắn ngủn phi nhanh qua giẫm, lại nhe răng sữa bé bé nhòn nhọn gặm cắn, cắn cho phía trên phủ một tầng nước dãi lấp lánh.
Mèo Anh lông ngắn nhìn thấy tâm trạng nó đã tốt hơn, ngồi nghiêm chỉnh ở một bên, đi theo kêu meow, hỗ trợ nghĩ kế.
Mất đồ rồi?
Phương thức tư duy của mèo rất đơn giản, mất rồi, vậy không thể kiếm tiếp sao?
Nói dễ dàng như vậy, là bởi có Lục thần hình người hít còn phê hơn, nhưng dù gì người ta cũng là đối thủ một mất một còn ——
Khoan đã.
Tư duy Tư đại lão bỗng quẹo qua hướng khác.
Không nhất định là y phải đi hít Hám Trạch mà!
Chỉ cần lấy quần áo của tên kia về hít, vậy cũng quá được rồi!
Trong nháy mắt kia, đôi mắt nó chợt sáng như đuốc.
Tư Cảnh hoá thành hình người gọi điện thoại cho Viên Phương: "Tôi muốn biết chỗ ở của Hám Trạch, ngay bây giờ."
Viên Phương không hiểu mô tê gì: "Sao mà tôi biết được cậu ta ở đâu chứ?... Ủa, alo?"
Điện thoại tắt ngóm.
Người đại diện tức mây mẩy, lại không bỏ được cây rụng tiền của mình, đành phải nghe lời đi dò hỏi quanh co lòng vòng, hỏi một vòng mới hỏi đến điện thoại của trợ lý Hám Trạch. Trợ lý nhỏ vừa mới nghe bọn họ muốn biết Hám Trạch ở đâu, lòng cảnh giác lập tức dâng lên: "Ngài tìm anh ấy có việc?"
"Không phải tôi tìm cậu ấy," Viên Phương nói, cũng cảm thấy xấu hổ, "Là Tư Cảnh, khả năng có chút việc."
Quả nhiên tên kia là fans tư sinh!
Trong lòng trợ lý nhỏ sáng như gương, đây nhất định là lại tới nghe ngóng, muốn bám theo, nếu biết anh Hám ở nhà, kiểu gì mà chẳng tới cửa chặn người?
Không được, chuyện này không thể được.
Cậu vạ mồm nói bậy: "Đang ở chỗ khác rồi, công việc bận rộn lắm."
Giờ chắc không đến mức đòi đi theo cùng chứ?
Viên Phương truyền đạt tin tức về, Tư Cảnh lập tức xoay người đứng dậy: "Không ở nhà?"
"Không ở," Viên Phương nói, "Rốt cuộc là cậu muốn ——"
Đầu bên kia đã truyền đến tiếng meo meo ngọng nghịu, ngay sau đó, móng vuốt nhỏ ấn đến, cúp điện thoại.
Tư Cảnh chui ra từ cửa nhỏ, lông tơ trên người đều run lên vì hưng phấn. Y dọc theo con đường nhỏ mà bước lạch bà lạch bạch chạy về phía trước, phi thẳng về hướng nhà Hám Trạch.
Vốn dĩ ngày trước đi dò la địa chỉ là vì muốn thả chuột chết đến đó, chậc.
Chẳng qua bây giờ mèo con đã có kế hoạch vĩ đại hơn rất nhiều.
—— Chờ đó.
Anh đây tới nhà cưng lấy quần áo.
[15/03/2022]
Tác giả có lời muốn nói:
Hám Trạch: Em ấy cứ nhìn thấy tôi là lại căng thẳng như vậy, còn thẹn thùng nữa chớ, tay run tới nỗi xịt một đống nước hoa, thế mà vẫn không chịu thừa nhận.
Em ấy thật dễ thương (ảo tưởng lên chín tầng mây)
Tư Cảnh:... Không thèm hít đối thủ một mất một còn đâu, đánh cược cả tôn nghiêm của mèo là sẽ không hít! Cảnh báo là không hề thơm tí xíu nào!!! Tui chỉ —— Tui chỉ hít quần áo thui!