Bà Tám tóc tém gọn hơ vỗ bàn cái bốp:
- Mày không được cãi tao, má thằng Bụi qua hỏi rồi. Chịu cái tao đưa ra thách cưới là được.
Con Tít lại ỏng ẹo nhảy dựng lên:
- Má không nghe người ta nói thằng Bụi nó bị khùng hả? Con vầy không lẽ lấy chồng khùng?
Bà Tám đưa tay vuốt cầm, vỗ đùi cái đét:
- Ừ ha tao quên, để tao nói bà Mơ kêu bả đòi thêm vàng. Cái thằng bị khùng mà tao quên mới ngu chớ.
Nói rồi bả lấy cái nón lá treo trên móc tủ xuống, đội lên lại đi ra ngoài sân:
- Tít, tao nói rồi nghe, mày mà bỏ trốn tao đi tự vận cho mày vừa lòng. Tiền tao lấy hết rồi, mày muốn giết má mày thì mày đi thử đi.
Nói xong bà Tám bỏ đi một nước, để con Tít đứng xụi lơ giữa nhà.
Con Thôi từ dưới nhà bếp đi lên, tay cầm cái muỗn múc cái dừa đã được bổ sẵn. Nó khều khều con Tít, lí nhí nói:
- Chị Tít, bộ má gả chị cho anh Bụi thiệt hả?
Con Tít nhìn con Thôi, nó xoa đầu em nó, cười mêt mỏi:
- Ừ.
Con Thôi còn nhỏ, nó vẫn ngây thơ hỏi tiếp:
- Nhưng người ta nói anh Bụi bị điên đó, người ta còn kể ảnh cắn má ảnh mấy lần khiến bả đi chích ngừa hoài luôn.
Nói nói lại múc cái dừa cho vô miệng nhai nhòm nhàm. Con nhỏ coi vậy mà mê cái dừa dữ ác.
Tít mệt mỏi nó ngồi phịch xuống cái ván ngay nhà. Hai tay để chống hai bên, đung đưa cái cẳng.
Nó trời sinh da trắng không giống mấy đứa con gái trong ấp. Có làm ruộng làm khoai bưng mặt ngoài đường ngoài nắng da cũng không đen.
Ngộ thiệt, tụi con gái trong ấp khoái nhất da nó, tụi nhỏ xuýt xoa không ngớt. Mà ngộ cái nữa là trong nhà 3 đứa con gái không ai da trắng như nó, ngay cả má nó da cũng ngâm ngâm. Bà con nói nó giống ba, da trắng đẹp gái.
Buồn đời con Tít đi xuống sân sau, chỗ có cái xích đu lúc nhỏ ba nó làm cho chị em nó chơi. Ngồi đong đưa, nó dựa vào sợi dây thừng chắc mấy lớp.
Nó năm nay 18 rồi, không nói quá đẹp gái cũng thuộc dạng nhì ba trong ấp. Học vừa hết lớp 9 má nó cho nó nghỉ, bá nói: " Ui con gái học làm gì cho nhiều, mốt xách đít đi về nhà chồng có đem không cái chữ được đâu ".
Nên thế là nó nghỉ học. Tội nghiệp con nhỏ, hồi đi học nó toàn được giấy khen.
Nói lấy chồng lại nhớ tới chị hai nó, con Rồi. Con nhỏ lớn hơn nó có 2 tuổi, tướng tá không xinh như con Tít nhưng được cái có duyên lắm. Mà khổ lấy phải thằng chồng sáng xỉn chiều say, một ngày nó đánh cho mấy lần.
Có vài khi bị đánh quá con Rồi chịu không nổi, ôm đồ về nhà bà Tám ở định là bỏ chồng. Mà bà Tám tánh kì, lần nào con nhỏ về bả cũng quăng đồ ra sân đuổi về nhà chồng.
Trời. Có lần con Rồi bị thằng chồng nó đánh gãy cái chân, mà má nó còn kêu ông xe ôm đầu ngõ chở nó về trả cho chồng nó.
Thương lắm, con Tít phải đưa chị nó đi qua nhà ông Tều, cho chị nó ở đỡ. Sau thằng chồng anh nó qua chửi quá, nó đành cho chị nó về lại bên chồng.
Có mấy khi nhà giỗ quoải, lúc rãnh rang chị em nó ngồi thủ thỉ. Con Rồi toàn khuyên nó sau này lớn chút đi thành phố làm, đừng ở lại quê để má nó bắt gả cho trai làng.
Ấy vậy mà nó chưa kịp đi thì đã bị bắt gả, âu chắc do cái số nó rồi.
Thôi, nó cũng thương má nó lắm, bả đánh đề thiếu tiền tụi giang hồ, tụi nó vô nhà quậy mấy chập, má nó bị đánh bầm tím tay chân. Trả hiếu cho má nó lấy thằng Bụi cũng được, nó bị khùng chắc không đánh người như thằng anh rể của nó đâu.
Nghĩ vậy cũng được, tụi con gái trong xóm nó đứa nào sau này cũng giống nó thôi. Nên nó nghĩ cũng không có gì tủi thân cho lắm.
Sáng hôm sau, con Tít dậy lúc gà gáy.
Má nó nói hôm nay nhà trai qua con mắt nó, bả dặn nó làm con gà với kho cá nấu canh chua.
Con Tít làm róp rẻn chút xíu là xong, bị sở trường của nó là nấu ăn mà.
Gần 9 giờ, má nó quăng cho nó cái áo sơ mi màu hồng. Bả chỉ vô trong buông:
- Tít vô thay cái áo rồi đi ra ngoài, lát người ta qua nhìn cho được chút.
Con Tít ngó sơ cái áo, không vui cũng không buồn, nó nói:
- Cái áo cũng đẹp dữ, má mua cho con hả?
Bà Tám nhìn đứa con gái mình đứt ruột đẻ ra, lại nghĩ đến cái đống nợ mà thằng Vàng giang hồ thông báo hôm qua. Bả cắn răng gả con nhỏ cho bên nhà thằng Bụi.
Thôi coi như nó trả hiếu cho bả, giống con Rồi....
- Ừ mặc đi, mai má đưa ra chợ mua cho vài bộ nữa, mua cho mày cái vòng tay, coi như má cho làm của đi lấy chồng.
Con Tít nó gật đầu, má nó cho thì nó nhận chứ nó cũng không dám đòi.
Bên ngoài có tiếng con Lu sủa inh ỏi, lại nghe tiếng bà Mơ ong ỏng:
- Bà Tám đâu, bà Tám. Ra rước thông gia vô nhà nè, lẹ đi.
Bà Tám nghe tiếng, đẩy con nhỏ vô buồng, nói gấp:
- Thay đồ đi, khi nào má kêu thì ra, nghe.
Con Tít gật đầu, nó....cũng hồi hộp lắm.
Bà Tám đi lẹ ra ngoài, bả nhỏ con đi như chạy, ngó cái đi ra tới sân.
Nhìn một đoàn tầm 5,6 người đang đứng sớ rớ bả liền vui vẻ mời vào nhà.
Đợi đến khi ngồi xuống ổn thỏa, bà Mơ mai mối mới lên tiếng:
- Hôm nay tôi đưa gia đình chị Quý qua đây trước là coi mắt con Tít, sau nữa là định ngày rước con nhỏ về nhà.
Bà Tám có chút buồn, nhà giàu vậy mà không làm cho con nhỏ cái đám nói nho nhỏ.
Mà nghĩ vậy thôi chứ bả cũng không nói gì, chỉ cười gật đầu.
Bà Quý, mẹ chồng con Tít mặc bộ đồ tây màu đen trông sang trọng mà gọn người. Bà lên tiếng:
- Tôi vốn cũng định làm đám cưới cho tụi nhỏ nhưng mà chị cũng biết rồi đó, thằng Bụi nhà tôi nó không được khỏe cho nên.....
Nói tới đây bà ngừng hẳn, bà Tám nghe vậy cũng vừa lòng:
- Dạ vậy cũng được chị, tôi sao cũng được, không dám đòi hỏi gì.
Bà Quý nhìn bà Mơ, bà Mơ éo giọng:
- Chị Tám, con Tít đâu rồi, kêu nó ra chào mọi người đi.
Bà Tám ừ mấy tiếng, rồi đi nhanh vô buồng, dắt con Tít ra.
Con Tít tự nhiên cũng run, nó mặt mày đỏ ửng. Đi nhích nhích nhẹ nhàng, không dám phát ra tiếng động.
Bà Tám vỗ vỗ tay con nhỏ, cười hề hề:
- Con Tít nhà tôi.
Bà Quý ngó con nhỏ đâm đâm, nhìn lên nhìn xuống một hồi, lại cười cười tỏ vẻ yêu thích.
Bà Mơ kéo tay con Tít, kéo con nhỏ đi lại chỗ bà Quý rồi cười hề hề:
- Chị coi, em nói đâu có sai con nhỏ dễ thương hết sức. Mà giỏi lắm, việc lớn việc nhỏ trong nhà nó làm hết đó.
Bà Quý nắm tay con Tít, cười hài lòng.
- Ừ con nhỏ dễ thương thật.
Đó buổi ra mắt gia đình chồng của nó diễn ra trong êm đẹp. Mà chồng nó ưng, anh chồng cũng ưng, có bà chị dâu là không ưng mấy. Nhưng thôi kệ, sau này có về một nhà sống từ từ cũng quen.
Mà lạ, gia đình chồng ai nó cũng gặp mặt chào hỏi chỉ riêng chồng của nó là nó chưa được gặp. Kể cũng ngộ!
Bà Quý thương con Tít nên bả đòi tổ chức cái lễ nho nhỏ. Hôm ngày đẹp qua rước dâu, bã đãi bên nhà gái qua ăn mấy bàn coi như mừng cho tụi nhỏ. Con Tít không ý kiến gì mà má nó cũng im re đồng ý. Coi như hôn sự con Tít đã được định.
Chị 2 nó, con Rồi nghe má nó gả con Tít đi lấy thằng Bụi, nó về khóc um xùm. Nguyên văn câu nói của nó như này:
- Má, má gả con đi bị đánh chưa đủ khổ sao mà còn gả con Tít cho cái thằng bị điên. Nó bị điên bị mát vầy sao lo được cho con nhỏ.
Bà Tám in re không nói gì, âu chắc bả cũng thấy có lỗi dữ lắm.
Mà con Rồi về la lối vậy thôi chứ xong nó cũng im, thương em nên nó ngậm ngùi chỉ dạy cách làm dâu làm vợ.
Nhìn chị em nó, thấy thương đứt ruột!
Còn tầm 5 ngày nữa là con Tít đi lấy chồng, má nó cũng cưng nó lắm, bả không cho làm cái gì, chỉ kêu nó ăn rồi đi qua mấy nhỏ bạn trong xóm chơi biết mai này lấy chồng khi nào được gặp.
Mà con nhỏ thương mẹ thương em với cái tính của nó đâu có ở không được. Nên má nó nói nó cười cười chứ công việc đâu cũng vào đấy,một tay nó làm hết.
Mấy bà trong xóm biết nó gả cho thằng Bụi mấy bả cũng rầu dùm nó nhưng rầu trong bụng vậy thôi chứ đâu phải Tít là con các bà nên các bà cũng đâu lên tiếng chi cho mất công.
Bữa trước hôm đàn trai qua rước dâu, má nó cũng kêu người ta về làm cái cổng hoa bằng lá dừa đẹp lắm, trên đó để chữ vu quy. Con Thôi thấy cổng đẹp cứ chạy ra chạy vô vui cả nhà. Con Rồi hôm nay cũng về, có thằng anh rể nó nữa. Mà lạ, hôm nay thằng Lúa không xỉn, hỏi ra mới biết là con Rồi nó có bầu.
Âu trời cũng thương, mong cho có con rồi thằng Lúa bớt ăn nhậu lại mà lo đi mần kiếm tiền nuôi vợ nuôi con.
Đêm đó con Rồi tranh ngủ với Tít, tối hai chị em nó tâm sự:
- Tít, má gả em cho thằng Bụi em buồn dữ không?
Con Tít xoa xoa cái bụng chị nó:
- Không, em không có buồn. Trước sau gì em không lấy chồng, lấy ai cũng được.
Rồi vỗ tay em nó cái bốp:
- Xoa gì dữ vậy, mới cấn à có thấy bụng đâu.
- Nhưng cháu em mà, em thương. Sau này biết khi nào em mới về thăm chị được.
Con Rồi lại xụt xùi:
- Mày nói bậy, đi lấy chồng chứ có đi chết đâu mà không được về. Tao thương mày quá nhỏ ơi, lấy phải thằng khùng khổ sao chịu nổi.
Con Tít cũng bù lu bù loa theo chị nó:
- Thôi khóc cái gì, em nói giởn mà. Chị nói vậy làm em sợ.
Hai chị em nó đứa hù đứa sợ, ôm nhau khóc cả buổi. Bên ngoài má nó nghe hết không thiếu chữ nào, bả cũng buồn ác!
Sáng hôm sau 5 giờ má nó rước đâu một bà trang điểm về làm mặt làm tóc cô dâu. Con Tít nó không vui cũng không buồn cứ ngồi như pho tượng khiến bà con ai cũng não lòng.
Đúng giờ nhà trai qua đến, má nó không cần canh đúng giờ mới cho vô cứ người ta đến là cho rước vào.
Bên phía con Tít có mời ông Lễ coi như trưởng tộc nhà gái đi ra đứng nói cho đám của nó.
Mà lễ nghĩa chế toàn bộ nào có lâu như mấy đám trong làng.
Mà nói đến chồng con Tít, hôm nay cũng không qua rước dâu, bà Quý nói nó chờ ở nhà, bị tự nhiên đau đầu không đi được.
Khổ thân con Tít, đi lấy chồng mà không thấy chồng đâu, coi bộ cái số nó hẩm hiu thật sự.
Má chồng nó cho nó cặp bông tai, một sợi dây chuyền với cái vòng tay bằng vàng 18k, còn bà Tám má nó thì cho được cái vòng khắc long phụng. Bà con thì cho phong bì đỏ nhưng ở dưới quê có cho cũng không lo được đâu vào đâu.
9 giờ, giờ đẹp nhà trai rước dâu, thay vì đi với chồng thì con Tít đi với má chồng. Mấy đứa con nít trong xóm định hát cô dâu chú rễ như mọi khi mà hôm nay tụi nó cũng im luôn. Chứ không lẽ tụi nhỏ lại hát cô dâu má chồng làm bể bình bông....ừ nghe nó quề trớt.
Nhà chồng nó cách nhà nó tầm 3 cây số, hôm nay má chồng nó thuê mấy chiếc xe lam để chở nhà gái, còn nhà trai thì đi xe hơi. Con Tít được ngồi cái xe sang trọng, má với chị nó ngồi xe sau, còn đâu đi xe lam kêu ầm ầm. Ở chỗ nó có du lịch đã là giàu banh nốc nhà, còn không rước dâu xe lam là đã ngon. Thôi coi như an ủi con nhỏ đi lấy chồng.
Hôm nay con Tít mặc bộ áo dài màu hồng sen, cái màu quê trớt với dân thành phố nhưng cũng là sang trọng ở dưới quê này rồi.
Tính ra con nhỏ cũng đẹp gái dữ lắm, bà trang điểm quẹt sơ sơ mà coi trông khác dữ lắm.
Xe rước dâu chạy đến trước cổng, cái nhà chồng nó bự nhất khu, nội dàn cổng cao kềnh là đủ ăn đứt nhà ông trưởng ấp giau nhất xóm nó.
Bà con sầm sì lại khen con nhỏ có phước, nhà chồng cũng giàu có. Nhưng ngộ đời, tiền của bên chồng nó chứ giàu có mà con Tít ăn uống được chi đâu?!
Đến giờ mới gặp được chồng con Tít, thằng Bụi. Hôm nay Bụi mặt bộ pijama bóng màu kem, thằng Bụi trông đẹp trai ác chứ không có như người ta kể. Ủa nhưng mà nhìn nó bình thường mà có giống khùng khùng điên điên đâu.
Con Tít bẽn lẽn cũng có phần ngại ngùng khi lần đầu tiên nó gặp chồng nó, còn thăng Bụi miệng cười tủm tỉm nhìn cô dâu của nó.
Bà Quý trông cũng ưng bụng, thằng con bả không la khóc um xùm là bả mừng rồi.
Đúng giờ nhà trai rước dâu, nhưng buồn ở chỗ con Tít phải đi cửa sau không được vào cửa chính. Việc này làm họ nhà gái ê mặt hết thảy, ngay cả má con Tít cũng không ngờ đến việc nay.
Mà con Tít nó đâu có biết vô cửa trước cửa sau là như thế nào, ai dắt đâu thì nó đi đó thôi. Con nhỏ còn con nít trân mà gả đi trông tội quá!
Bà mẹ chồng nó cũng không tính cho nó đi cửa sau đâu, âu tất cả là tại bà chị chồng nó mà ra, bà Điệp.
Điệp là con gái lớn của má chồng con Tít, bà này năm nay chừng 30 chứ không lớn lắm. Đi lấy chồng đâu 10 năm rồi mà chưa có mụn con, mà bên nhà chồng bả e dè bả là con gái nhà giàu nên cũng không nặng nhẹ.
Mà ngộ đời, đi lấy chồng vậy đó chứ 1 ngày chạy về mấy lần. Thêm cái tính khó chịu kì cục nên không ai chịu được bả, chị dâu lớn vợ anh 3 thằng Bụi gây lộn mấy lần. Có lần anh em xuýt đánh nhau, nguyên nhân do bà Điệp vô duyên là nhiều.
- Má, con nhỏ đưa đi cửa sau đi, chứ thằng Bụi có qua rước đâu mà đi cửa trước.
Vừa nói con Điệp vừa khinh khỉnh nhìn Tít.
Bà Quý lúc đầu cũng khó xử, nhưng sau cũng nghe lời con gái dắt con Tít một đường cửa sau mà đi vào.
Thôi, coi như cái số nó vậy, đến đi lấy chồng cũng không được rước vào cửa chính như người ta.
Bên đây làm tầm 10 bàn tiệc, có bát bửu súp cua gà nướng lẩu cua đồng, tính ra ngon hết sẩy rồi.
Mà bà Quý có ra thị trấn thuê cho nó thêm cái váy kiểu công chúa xòe xòe cho nó thay lúc đi bàn mời rượu, nói ra bả cũng ưa ái cho con nhỏ.
Mà vui lắm, chú rể thì chạy tùm lum cô dâu cũng xách váy chạy theo muốn rớt dép. Thằng Bụi nhìn bình thường vậy chứ nó cũng bị khùng khùng thiệt. Chứ không khùng thì đàn ông kiểu gì lại chạy đông chạy tây cười như con nít vậy.
Má con bà Tám lắc đầu ngao ngán, bà Tám hối hận dữ lắm. Nhưng biết làm sao bây giờ, tiền nhận rồi muốn bắt con nhỏ về cũng không được. Thôi coi tới đâu tính tiếp tới đó chứ bả cũng hết biết làm sao.
Ăn uống xong xuôi bên nhà gái về trước, lúc nhà nó đi về, con Tít mới trực trào nước mắt. Tự dưng bỏ nó lại nhà chồng một mình nên con nhỏ hết mặc kệ được nữa rồi. Lần này nó có chút sợ thiệt sự.
Bà Quý cũng đưa thông gia ra cổng, cả thằng Bụi cũng đi theo.
Thấy vợ nó khóc, nó cũng xụ mặt, lấy cái khăn hỉ mũi lau nước mắt cho vợ nó. Nó nói mắc cười:
- Nín đi, ở đây với Bụi vui thấy mồ mà khóc gì.
Càng nghe Bụi nói, con Tít càng khóc nhiều hơn, bây giờ nó mới biết lấy chồng khùng là như thế nào!
Bà Tám cũng chậm nước mắt:
- Thôi ở lại nghen con, ráng nghe lời mẹ lời chị...
Nó nhìn má nó, rưng rức:
- Má...má...
Con Rồi chịu không nổi cảnh buồn đau nên đi ra trước rồi. Con gái có cái gì buồn hơn cảnh ba mẹ đưa qua nhà chồng rồi bỏ đó đi về....
Nói rồi má nó cũng đi, bên nhà gái ai cũng lại vỗ vai nó mấy cái nhắn nhủ nó sống cho hiền hậu được nhà chồng thương.
Tích tắt bà con bên chồng nó cũng về hết, còn lại mấy người trong nhà. Chén bát có bên nấu họ dọn cũng đỡ trong nhà phải dọn dẹp.
Nhưng đằng bếp còn tùm lum nồi chén, con Tít thay bộ đồ bộ ra nó xuống sau rửa mặt, xong lại vắt tay dọn dẹp. Hên bà chị dâu cũng xuống dọn phụ, lúc đầu nhìn bã khó chịu chứ cũng không đến nổi nào.
- Tít, để chị dọn phụ mày.
Tít nó cười, xong gật gật đầu:
- Dạ, em cũng không biết mấy cái đồ này để đâu. Hay chị chỉ em sau này em tự làm chị hen.
Cúc chị dâu con Tít gật gật, trong bụng cũng có phần ưng đứa em dâu này.
Hai chị em bạn dâu dọn dẹp cũng cả tiếng, sau lại người quét nhà người lau nhà, thoáng chốc nhà cửa sạch bong.
Nhà lau còn chưa khô nước thì Điệp nó đang ngồi ăn ngoài vườn, mang đôi dép dính đầy đất cát đi vô trong. Cúc nhìn thấy phát hỏa bực chịu không được, mới lên tiếng:
- Chị 2, nhà con Tít vừa lau chị đi dép vô vậy dơ hết.
Điệp cố tình dậm chân hạnh họe:
- Tao không thấy không biết không có tội, nó dâu con mới về lau lại đi.
Nói rồi quay cái mông đi tuốt xuống nhà sau.
Cúc tức lắm nhưng kị hôm nay cũng ngày vui nhỏ em dâu nên nhịn xuống. Bực bội, Cúc bỏ đi xuống nhà sau, lát sau dưới bếp lại ỏm tỏi.
Con Tít đang hì hục lau nhà thì nghe mông bị vỗ cái chát, nó hết hồn quay ra sau, hóa ra ông Tuấn, anh rể của nó, chồng bà Điệp.
Tít thụt lùi vô trong, nó không dám nói gì. Ông Tuấn thấy nó sợ thì cười ha hả:
- Anh giỡn chút xíu, có gì mà giật mình dữ vậy em vợ?
Hên đâu trong nhà Bụi đi ra, nó chạy lại ôm vợ nó, cười hề hề với Tuấn.
Ông Tuấn cũng thấy ngại ngại nên quay mông đi xuống sau, miệng còn lẩm bẩm khen tướng con Tít nhìn đã chảy nước miếng.
Khi nãy vì sợ nên Tít quên mất đang bị chồng ôm, giờ tự dưng phát hiện chồng đang ôm nó thì nó ngại ngùng, chút nữa đẩy thằng Bụi ra.
Bụi nhìn nhìn con Tít, nó nói gọn hơ:
- Lau nhanh rồi đi vô buồng ngủ chút đi, chắc cũng mệt rồi.
Lời nói thì nghe con nít nhưng ý tứ thì thấy rõ là quan tâm. Con Tít nó nhíu nhíu mắt nhìn chồng nó, theo nó cảm nhận được thì chồng nó có cái gì lạ lắm!
Lau dọn sạch sẽ, bà Quý kêu con Tít vào trong buồng, bả dạy dỗ chút.
Ngồi đấy có Cúc, Điệp với Bằng anh ruột Bụi. Đúng ra Bụi nó tên thật là Định, nhưng ngày xưa má nó đi coi thầy nói nó không đổi tên sau này bị khùng khùng. Vậy mà đổi rồi cũng không thoát được cái kiếp khùng, haizzz.
Bà Quý nhìn con Tít, bà nói:
- Tít, về làm dâu nhà má má cung không có khó khăn gì. Má chỉ cần bây thương với lo cho thằng Bụi là má vui rồi. Bụi nó khờ khờ vậy chứ nó hiền lành lắm, tốt bụng nữa.
Tít nó gật đầu, miệng lí nhí:
- Dạ con nghe má dạy.
Má chồng nó nói tiếp:
- Vàng má cho bây giữ mà đeo, đi lấy chồng cung nên có chút vàng bạc trang sức.
Điệp nghe nói đến đó, lại khó chịu:
- Nó còn nhỏ đeo chi nhiều, hay tháo ra để đeo cặp bông thôi còn đâu má giữ hay đưa con giữ giùm cho cũng được.....
Du Phong Vân
Con Tít nó tự hỏi là nó đi lấy chồng hay đi đến đây cho người ta ngược đãi?
Số của nó đến cuối cùng là đúng như bà thầy bói nói sao?!
Tương tác cuồng nhiệt như hôm qua các mẹ đi bão đê kkkk
Lấy chồng điên
Bà Quý nhìn con gái, trong mắt có phần không vui:
- Mua cho nó chứ cho tao hả mà biểu tao giữ.
Điệp vẫn không chịu thua:
- Má không thấy Tít nó con nhỏ hả, đeo đi chợ người ta giựt rồi sao?
Cúc cũng góp vui:
- Chị 2 khéo lo, em cũng đeo cũng đi hoài mà có sao đâu.
Bà Quý lại sợ sẽ diễn ra hỗn chiến nên nhanh miệng hòa giải trước:
- Thôi thôi mấy đứa, má cho đứa nào đứa đó đeo. Không có ai giữ giùm cho ai hết, xong rồi, đi ra ngoài cho tao nói chuyện với dâu nhỏ chút.
Đám người Cúc Điệp đi ra ngoài, Cúc vẫn giành ra trước. Hai người đó mà không gây nhau là sống không thọ mà.
Đợi đám người ra ngoài hết rồi, bà Quý mới nắm tay con Tít khẽ thủ thỉ:
- Tít, mặc dù má bỏ tiền ra rước con về thiệt nhưng đã là dâu của má, má thương hết, dâu cũng thương như con ruột.
Lại vỗ vỗ tay Tít, bà xụt xùi:
- Thằng Bụi nó đúng như người ta nói, nó bị khùng khùng. Mà cũng lỗi tại má, tại má hết...
Con Tít ngơ ngác, má chồng nó khóc trước mắt nó, nó thiệt không hiểu cho lắm:
- Má, đừng khóc má.
Bà Quý lại dậm dậm nước mắt:
- Thằng Bụi lúc nhỏ nó thông minh, lanh lợi lắm từ lúc ba nó chết nên nó mới thành ra như vậy...híc..híc...
Con Tít chăm chú lắng nghe, bà Quý lại nói tiếp:
- Ông Được thương thằng Bụi nhất, chắc ổng chết nó sốc quá lại bị té đập đầu nên chắc nó khùng luôn...Nhưng mà bản tính nó hiền lành không có làm hại ai hết nên con đừng có sợ nó mà tội nó nghen con.
Tít nghe cũng mủi lòng, nó xuất giá tòng phu, chồng nó có điên có khùng gì cũng là chồng của nó, không thể nào mà bỏ được.
Nó gật đầu nói với bà Quý:
- Dạ má yên tâm, con hổng có ghét bỏ gì anh Bụi đâu.
Bà Quý cười, bà vỗ tay nó nói tiếp:
- Ừ má biết bây không có vậy nên nhìn là ưng bây liền. Mà Tít con để ý thằng Bụi nó có làm cái gì lạ hay có cái biểu hiện gì lạ là nói ngay với má nha con. Tội nghiệp cái thằng, má sợ nó làm gì bậy...
Con Tít chỉ biết gật đầu, bà Quý coi bộ hài lòng con dâu út lắm, trước khi con Tít ra ngoài bã còn cho nó chút đỉnh tiền.
Sau khi từ phòng bà Quý đi ra, Tít nó cứ nghĩ đến những gì má chồng nó nói. Thiệt tình thì nó không cảm nhận được chồng nó có cái gì khác thường. Có đôi khi là hay cười như con nít thôi chứ không có đến nỗi là bị khùng. Cũng khó hiểu thiệt.
Về đến phòng, Tít đi nhẹ nhẹ vô trong buồng, rón rén mở cửa rồi lại đi vào trong. Nó thở phào khi không thấy thằng Bụi trong đó. Đanh định đem đồ đi tắm lại hết hồn khi sau lưng có người vỗ cái bốp thiệt mạnh lên lưng nó y:
- Tít, làm gì đó.
Quay lại, hóa ra là thằng Bụi chồng nó. Tít nó nhìn Bụi, thấy thằng Bụi đang ôm con gấu bông nhe răng cười với nó. Con nhỏ mắc cười, bị cái mặt thằng Bụi đần kinh khủng. Ai dè nghe chát, má con Tít bị thằng Bụi tán một cái thiệt mạnh.
Con Tít vừa đau vừa hết hồn, nó muốn ứa nước mắt:
- Làm gì đánh tui?
Bụi nhe răng, nó lè lưỡi làm mặt quỷ:
- Thích là tán, chị Bụi nói thích thì đánh chứ để lâu không dạy nó lừn hết đó.
Con Tít ức quá, tự dưng bị đánh hết hồn. Mà thôi, bây giờ thì nó xác định được chồng nó khùng thật sự rồi.
Không nói gì, Tít ôm bộ đồ đi ra ngoài. Nó đi xuống nhà sau nơi có cái nhà vệ sinh gắn liền với cái nhà tắm. Đi vào trong, nó treo bộ đồ lên cái mốc, xong lại cởi đồ đi tắm. Vừa tắm nó vừa ngó nghiêng xung quanh, không biết sao nó cứ cảm thấy như có ai đang nhìn. Nên cũng nhanh lắm, nó tắm vội cái là đi vô trong buồng.
Trời cũng nhanh nhá nhem tối, chỗ con Tít cũng còn thôn quê nhà nhà vẫn đi ngủ sớm. Mà đêm hôm nay cũng được gọi là đêm Tân hôn - đêm động phòng của con Tít, nhưng con Tít lại cảm thấy chẳng có gì khác ngoài việc ngủ cùng một người lạ.
Đêm hôm nay,thằng Bụi tắm xong lại leo vô trong nằm, nó cố tình nằm hết hơn nửa cái giường chỉ chừa cho con Tít một góc nhỏ. Tít cũng không nói gì, nó ôm cái mền nằm một bên. Cứ thế hai đứa tụi nó ngủ một mạch đến sáng, không đứa nào đụng vào đứa nào....
Sáng hôm sau con Tít dậy sớm, nhìn qua bên thằng Bụi còn đang ôm gấu bông ngủ ngon lành. Cột tóc lên cao, nó vén mùng đi ra ngoài lo đồ ăn sáng. Trên giường, người nào đó cũng đã dậy, chỉ có điều vẫn không muốn để con Tít phát hiện ra.
Sáng hôm nay con Tít làm quá tròn vai trò con dâu mới về nhà chồng. Nó dọn dẹp nhà cửa sạch hu, lại nấu nồi bánh canh sườn heo ngon không chê vào đâu được.
Con Điệp ăn lần 2 tô bự chảng, vậy chứ miệng cứ chê không ngớt:
- Nấu không ngon bằng tao nấu mà ăn cũng được, sau này học hỏi tao nhiều nha Tít.
Cúc cười mỉa mai, ai ở nhà này mà không biết Điệp nấu ăn dở chỉ có điều là Điệp lúc nào cũng có máu tự tin hơn người.
Tít múc cho thằng Bụi một tô vừa, Bụi nhìn nó lắc đầu, con Tít cũng không biết phải làm sao.
Lại nghe bà Quý nói:
- Con đút chồng con đi Tít, nó nhõng nhẽo nữa rồi.
Tít trố mắt nhìn mẹ chồng nó, nó không nghĩ là nó phải làm cái việc đút ăn này.
Bụi lại vỗ mặt con Tít cái chát, nó la hét:
- Đút tao ăn nhanh lên, tao đói rồi.
Anh thằng Bụi, Bằng lườm nó một cái, nó lại ngồi im không dám nhút nhích gì nữa.
Tít nó cắn răng mà chịu, hôm qua đến giờ thằng Bụi đánh nó nhiều lắm rồi.
Cúc có vẻ thương cho Tít, Cúc nói:
- Em ăn đi Tít, để đó chị đút cho chú út.
Điệp đang nhai miếng sườn heo, nó vừa nhả xương vừa nói:
- Mày để đó con Tít nó làm, làm cho quen chứ ai làm hoài cho nó.
Cúc lại khó chịu:
- Em ăn rồi để em đút dùm cho con Tít, nó chưa có ăn cái gì hết.
Điệp chấm sườn heo vào chén nước mắm ớt, nhai nhai:
- Chồng nó nó lo chứ nói gì, mày làm mốt nó nạnh mày ráng chịu.
Cúc nó bực lắm nhưng cũng không muốn nói lại làm gì, không phải nó sợ con Tít đùng đẩy trách nhiệm qua nó, mà cái nó sợ là bà Quý. Hiện tại má chồng nó liếc nó đâm đâm, nó sợ lắm.
Con Tít nhìn ra tình hình có chút kì cục, nó mới bưng cái tô bánh canh đút cho chồng nó ăn. Mà thằng Bụi giờ cũng hết la hét, nó ngồi ăn ngon lành.
Cuộc sống của con Tít cứ thế mà diễn ra, lấy chồng cũng như không lấy. Nó suốt ngày dọn dẹp nhà cửa rồi lại lo ăn lo uống cho thằng Bụi. Trong nhà riết cũng quen dần với sự hiện diện của nó.
Cũng có đôi khi ban đêm khi ngủ, nó cảm nhận được có người đang vuốt tóc nó nhưng mỗi khi tỉnh dậy lại không thấy gì nữa. Nhìn qua Bụi vẫn đang ngủ say, chắc nó nghĩ có lẽ nó nằm mơ thiệt rồi.
Nhà chồng nó không tốt cũng không xấu, vẫn sống rất an ổn.
Được 1 tháng, lại có biến cố xảy ra....