Hiazz, đời lên voi xuống chó vì vợ là điều không nói trước được!
Tít cũng vô tình được chị em giới thượng lưu tung hô, nó vừa xinh đẹp lại quản chồng rất giỏi. Tiệm bánh thì ngày càng đông khách, hai đứa con một trai một gái thì ngoan vô cùng khiến ai gặp đều yêu quý.
Cuộc sống của nó nếu nói nó hạnh phúc nhì thì không ai dám nhận là nhất!
Thế nhưng quả số con Tít không hề hết khổ đau, hay có chăng ông Trời lại muốn thách thức tình cảm vợ chồng nó một lần nữa?
Đến bao giờ thì nó mới được bình yên?!
Sự việc con Thảo có suy nghĩ không đàng hoàng với Định lúc này chỉ có một mình Tít đoán được. Mà nó cũng không chắc chắn chỉ là linh cảm của người vợ cho nó biết được là như thế.
Vốn Thảo với bà Tám ở riêng một căn hộ gần trường Đại học con Thảo đang học nhưng do bên khi ấy đang sửa chữa nên Tít mới kêu họ về đây ở. Con Thảo ban đầu cũng không có gì nhưng càng ngày nó càng có hành động lạ...
Tít thấy Thảo đang vừa ăn vừa xem điện thoại, nó lấy cốc sữa ngồi xuống đối diện Thảo. Hai chị em trò chuyện:
- Thảo em đã có bạn trai chưa?
- Chưa, chị hỏi lạ vậy?
Tít cười cười:
- Tuổi em là có bạn trai hết rồi đó, em không quen ai hả?
Thảo có chút bực mình:
- Em không có bồ, mốt chị đừng hỏi nữa.
Nói rồi con bé vùng vằng bỏ đi, để lại Tít vẫn đang nhìn.
Nó thở dài nhớ lại hồi còn dưới quê con bé hiền lành ngây thơ lắm thế mà hôm nay kể từ hôm gặp lại con bé như một người khác. Nói năng không để ý đến ai cũng không kính trọng má, ngược lại với vẻ ngoài luôn ngoan hiền trong mắt người ngoài. Thế còn xài tiền không biết tiết chế, đưa cho con bé bao nhiêu cũng không đủ cho nó xài.
Thế cũng được đi nhưng sao lại có ý với Định???
Thật là làm cho con Tít phải nhức đầu.
Thảo thường xuyên nhờ Định đưa đi học, một lần rồi hai lần đến lần thứ ba thì Tít đòi đưa con bé đi. Thảo có chút khó chịu nhưng con bé cũng không phản đối.
Mà dường như con Thảo nhận ra được Tít đang từ từ nghi ngờ nên con bé sau hôm Tít đưa đi học cũng không nhờ vả Định nữa.
Trên cơ bản khá ổn còn thật sự con Thảo đang nghĩ gì thì chỉ có một mình nó biết!
Hôm nay Tít đi tiệc của một người bạn làm ăn, hai cu nhóc cũng đi theo còn bà Tám thì đi du lịch cùng hội người già.
Đáng lý ra Tít về trễ nhưng giữa chừng quên sữa cho bé Cua nên nó quay lại lấy. Một tay dắt cu Ốc tay bồng bé Cua, Định hôm nay đi gặp đối tác nên không đi cùng mẹ con nó được.
Vào nhà, thấy giày của Định vứt trên kệ nó đinh ninh chắc anh đã về, bỗng tự dưng trong lòng nó có loại cảm giác lạ kì khi nhìn thấy túi xách con Thảo để trên ghế sô pha.
Tay dắt cu Ốc nó run run đi vào trong phòng, cu Ốc bất giác cũng thấy được mẹ nó có gì đó bất thường nên mặt thằng bé cũng tự nhiên tái lại.
Đứng trước cũng phòng Tít nghe loáng thoáng bên trong có tiếng người nói chuyện, nó không dám hành động bừa, nó sợ lắm, rất sợ...
Nó yêu Định, tin tưởng Định nếu bây giờ như nó đoán đúng thì vợ chồng nó sẽ ra sao đây? Rồi cả con Thảo nữa? Nó phải giải quyết như thế nào?
Ngay khi con tim nó sắp thắng được lý trí thì bên trong phát ra giọng nói yêu kiều:
- Đừng mà anh...
Ba chữ: Đừng - mà - anh như đánh chết con tim của nó. Trong đầu nó chỉ còn sự điên cuồng, cả người nó run run, tái mét mặt...Ngày hôm nay nó phải đối mặt, phải đối mặt...
Cánh cửa phòng từ từ mở ra...
Tay bồng bé Cua, Tít trơ mắt nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, phía trên lại là tấm lưng trần của Thảo...
Bé Cua nhìn thấy ba, nó huơ tay không ngừng, miệng bập bẹ:
- Ba...ba...
Nghe tiếng con gái, người đàn ông trên giường khẽ động đậy, đến khi anh ngồi hẳn dậy mới phát hiện được Tít đang đứng sau cánh cửa. Cả người anh hoảng hốt, môi mấp máy:
- Tiên...em....
Gì đây? Con Thảo đang ngồi trên bụng của Định, phần lưng trên trần như nhộng...phía dưới không thấy rõ vì Thảo đang mặc váy.
Còn Định, thân cởi trần, hai tay chống lên vai con Thảo, quần kéo đến ngang đầu gối, cả người anh căng cứng gương mặt ửng đỏ vì nén nhịn..
Cu Ốc nhìn thấy, cu cậu chạy đến xô Thảo xuống đất, thằng bé ôm lấy ba nó, khóc:
- Dì út ai cho ôm ba con, dì đi ra đi.
Tít nó run run, tim nó như muốn văng ra ngoài...Nước mắt nghẹn lại ở hốc mắt, nó quan sát Định, anh bây giờ cả người đỏ rần có khi lại vặn vẹo, tay chân nổi gân xanh đặc biệt chỗ đó còn đang nằm trong quần trong dựng đứng cương cứng...
Con Thảo tỉnh queo, nó lấy áo sơ mi mặc vào lại liếc nhìn Tít, nó cười mỉm:
- Em đi ra ngoài đây..
Tít để bé Cua xuống đất, hai tay nó siết thật chặt, đi đến kéo tay con Thảo vả cho một cái bốp vào mặt...
- Mày...mày bị điên rồi hả Thảo?
Con Thảo sừng sộ:
- Chị lấy cái quyền gì đánh tôi, là chồng chị muốn ngủ với tôi, không phải tại tôi.
Tít giận đến tím tái cả người, nó qua rồi cái thời ngây thơ ai nói gì cũng tin, nó nhìn nhận được cũng phán đoán được.. Định không giống như bình thường...
Tiện tay vả thêm cái bốp nữa vào mặt con Thảo, nó hét:
- Mày biến ra ngoài, biến.
Thảo điên người nhưng nó không dám đánh lại Tít, nó chỉ còn biết siết chặt tay ôm cục tức mà đi ra.
Tít nhìn Định đang quằn quại trên giường, cu Ốc thì khóc vì thấy ba khó chịu.
Nó đi đến chỗ Định, nhẹ nhàng đỡ cu Ốc xuống, xoa đầu thằng bé:
- Ốc ngoan, đưa bé Cua vào phòng chơi đi con.
Cu Ốc chần chừ:
- Nhưng mà... ba...
Tít cố an ủi con trai:
- Mẹ sẽ lo cho ba con, đi đi con.
Cu Ốc nhìn qua Định, Định phẩy phẩy tay cho thằng bé ra ngoài. Thằng bé ngoan lắm ôm bé Cua tìm dì giúp việc, không hỏi nhiều cũng không khóc lóc.
Tít nhìn Định, nó giận lắm:
- Anh đã...
Định ôm chầm lấy nó:
- Chưa.. anh...chưa..
Tít nhìn anh, nó tin Định nhưng những hình ảnh khi nãy lại ùa về. Kêu nó quên đi ngay nó làm không được.
Giọng Định khản đặc, anh kéo tay Tít đặt xuống cậu nhỏ đang bành trướng thật to kia, tay còn lại moi cậu nhỏ từ trong quần con ra. Nài nỉ:
- Giúp anh..anh...sắp...
Tít nhìn chồng nó, thật sự nó không biết con Thảo cho Định uống cái gì để rồi bây giờ anh phải khổ sở như vậy..
Nó lôi Định đứng dậy, kéo tay anh vào phòng tắm, vặn vòi sen xả nước lạnh nhất vào người anh.
Định sau khi tiếp xúc với nước lạnh liền thấy có chút khả quan nhưng dục tính trong người vẫn không thể nào dập tắt được. Tay anh ôm lấy Tít, luồn xuống sau kéo dây khóa váy..
Dưới màn nước lạnh ngắt, Tít run run ôm lấy vai Định. Anh giờ đây hốc mắt hồng hồng, cơ thể căng cứng. Anh gắt gao ôm lấy vai nó, hôn lên môi rồi hôn xuống ngực, hai đỉnh núi to tròn vì gặp lạnh mà nở to ra...
Định tham lam mút mát, đến khi anh chịu không nổi nữa, anh mới đặt nó lên trên tủ khăn nhỏ, trực tiếp đưa cậu nhỏ vào trong cô bé của nó...
Bình thường anh nhẹ nhàng bao nhiêu thì hôm nay lại mạnh bạo bấy nhiêu, sức lực tràn trề anh hung hăn đâm từng cú đâm như vũ bão khiến Tít run lên từng hồi.
Từng nhịp từng nhịp đều đặn... nó phải lên đỉnh đến lần con số kỷ lục mà Định vẫn chưa ra được..
Tít mệt mỏi, hai chân nó vắt lên vai anh, tay lại ôm lấy hông anh...Nó mệt mỏi đến cực điểm nhưng nhìn mặt anh căng cứng vì nghẹn nó lại không thể nào để mặc anh được.
Định lúc này khổ sở cực hạn, anh biết vợ anh đã hết sức nhưng bản thân anh lúc này không thể dừng lại được. Anh cứ động thân liên tục liên tục, tinh thần có chút mệt mỏi nhưng năng lượng không biết từ đâu lại dồi dào đến thế. Eo đẩy tới rồi lại lui vào... Từng nhịp từng nhịp giải phóng cơ thể anh khỏi sự kìm hãm của dục vọng...
Đến khi anh phóng được ra ngoài thì lúc đó Tít cũng trực tiếp ngất đi, nó ngất đi vì quá kiệt sức!
Định mệt mỏi ôm lấy Tít, anh đưa nó lên giường, xong lại đắp chân cho nó thật kỹ. Sau đó mặc một chiếc quần thể dục dài đi ra ngoài tìm hai đứa nhỏ...
Vào phòng cu Ốc thấy hai anh em đang được cô giúp việc cho ngủ, anh mệt mỏi đi về phòng sách, châm điếu xì gà thơm một mình ưu tư bên hông cửa sổ.
Anh sống ngoài xã hội đã bao nhiêu năm, loại đàn bà nào mà anh chưa gặp qua. Anh đã từng chơi thuốc kích thích nhưng chưa bao giờ mất bản lĩnh để đàn bà bẫy được anh..
Ngoài kia anh phòng bị với tất cả đàn bà chưa một ai dám chơi chiêu sau lưng anh...ấy thế mà về nhà lại bị chính em vợ bẫy thuốc kích dục?!
Anh càng nghĩ càng điên tiết, con Thảo nó không còn là người nhà của anh nữa rồi....Nếu để anh bắt được nó anh sẽ cho nó biết mùi vị khi bị uống thuốc kích dục là như thế nào!
Dù nó có là em vợ anh đi chăng nữa nhưng một khi đã chạm vào giới hạn của anh thì anh không cần biết tình thân là gì. Ngoài vợ và hai đứa con anh ra thì những người khác chẳng có đủ sức uy hiếp đối với anh!