Nhưng mà...hạnh phúc đến nhanh quá thì sao được gọi là cuộc đời con Tít!
Cu Ốc nằm viện 5 ngày nữa sẽ về, cơ bản cu cậu đã khỏe lại chỉ là Định muốn cu Ốc nằm đến khi cắt bột thì xuất viện luôn.
- Tít, dậy đi em, Tít...
Tiếng Định gọi, Tít giờ đây đang ngủ li bì trên giường nhỏ bên trong phòng bệnh của cu Ốc. Chuyện là nó bị bệnh, cả người sốt không dậy nổi từ hôm qua, cả đêm Định phải trông cả 2 mẹ con.
- Ừm...
Định ngồi bên giường, xoa đầu sau lại sờ trán nó, anh nói:
- Đỡ hơn rồi nè, lát nữa anh nói bác sĩ truyền nước biển cho em.
- Thôi...
Định cười hỏi:
- Sao lại thôi, em sợ mập à?
Tít lắc lắc đầu, anh lại hỏi tiếp:
- Hay sợ anh không có tiền?
Tít không gật cũng không lắc. Định có chút bất đắc dĩ:
- Sao em lại lo chuyện đó nhỉ, anh mua được cho em cả một vùng biển, em yên tâm, truyền vài chai với anh là không vấn đề.
Tít nó mỉm cười, trong lòng có chút ngọt ngào...Nó cần gì hơn vậy đâu...có con trai lại có người nó yêu bên cạnh...chỉ thiếu...
Có chút buồn buồn, nó ngồi dậy, nắm lấy tay Định:
- Anh này... giúp em việc này được không?
Định gật đầu, lấy cho nó một cốc nước ấm:
- Giúp em tìm má và em gái em...
Định nhìn nó trong hốc mắt Tít lại bắt đầu ửng đỏ. Định lặng lẽ ôm nó vào lòng lại xoa xoa bã vai an ủi:
- Anh hứa sẽ tìm mẹ và em gái cho em.
Tít gật gật nước mắt lại lăn dài...
- Em cảm ơn.
- Có gì mà cảm ơn... à hay là em làm vợ anh đi, được không?
Tít hốt hoảng, nó rời khỏi người Định, lại nhìn anh chằm chằm:
- Anh nói giỡn vui lắm à?
Định cười tươi rạng rỡ:
- Anh nói giỡn với em khi nào? à mà em quên đi, xem như anh chưa nói gì đi..
Tít bực mình trong lòng có chút khó chịu lại có chút thất vọng... mà thôi...có lẽ do nó không xứng, như bây giờ là quá tốt rồi!
Định nhìn Tít bực dọc bước xuống giường, trên môi lại cười tươi rực rỡ... Tít... em thật đáng yêu đó!
Qua hai ngày sau Tít khỏi bệnh, nó lại khỏe khoắn đi đi lại lại trước mặt Định, mà phải nói Định chăm sóc cho mẹ con Tít không thiếu cái gì. Tít nó cũng dần quen với cuộc sống khi có anh, từng cái nắm tay đưa nó qua đường mua cháo cho cu Ốc rồi cả những cái hôn phớt lờ trong khi nó đang ngủ. Nó biết anh cũng có tình cảm với nó nhưng nhiều bao nhiêu thì nó không đoán được.
Hôm nay Định có việc đến muộn,Tít nghe anh bảo chắc mai phải đi công tác một hôm, ngày kia sẽ về.
Đang cùng cu Ốc xem tivi, lại thấy có bóng người lấp ló sau cửa, lát sau lại nghe tiếng gõ cửa, nó đi nhanh ra ngoài, mở cửa tiếp khách.
- Chị Tiên, em đến thăm cu Ốc.
Tít có chút ngạc nhiên sau lại là vui mừng, nó cười, mở rộng cửa:
- À Thanh hả, sao cậu tìm được hay vậy. Vào đi, cu Ốc đang xem tivi trong phòng..
Thanh cười tươi đi vào, phía xa xa có một cô gái đang định đi vào nhưng rồi lại thôi...
Cu Ốc nhìn thấy Thanh, cu cậu có chút ngạc nhiên cứ nhìn Thanh chăm chăm.
Tít xoa đầu con trai, rót cho Thanh cốc trà lạnh, nó nói:
- Ốc con nhớ chú Thanh hồi nhỏ hay đưa con đi chơi xích đu không?
Cu Ốc lắc đầu, thật sự cậu nhớ không nổi mà.
Tít cười cười:
- Thằng bé này...
Thanh đi đến xoa đầu cu Ốc, lại đưa bộ xe điều khiển cho Ốc:
- Ốc nay lớn đẹp trai quá ta, trước lại quấn đòi chú đưa đi xích đu chắc nay quên rồi ha..
Cu Ốc nhìn nhìn anh, lại vui vẻ khi nhận được đồ chơi:
- Ốc cảm ơn chú.
Tít áy náy:
- Cậu đến thăm cu Ốc được rồi mua chi cho tốn tiền vậy, để tiền mà xài đi chứ.
Thanh cười khổ, gãi gãi sau ót:
- Em có tiền mà, không còn nghèo nữa đâu.
Tít không nói gì, lại mở tủ lạnh lấy ra một đĩa táo gọt sẵn vỏ, đưa đến trước mặt Thanh, nó cười:
- Lấy miếng đi chị vừa gọt sạch ngâm muối rồi.
Thanh cũng không khách sáo, anh tay lấy một miếng đưa lên miệng cắn:
- Táo ngọt chị Tiên ha, mà chồng chị đâu rồi?
Tít nghe Thanh nhắc đến chồng, nó có chút giật mình nhưng sau lại bình thường trở lại.
- Đi làm rồi cậu, chiều mới đến.
Thanh lại hỏi tiếp:
- Em nhìn anh ấy quen lắm, rất giống với một đại gia mà ba em quen.
- Vậy hả, chị không biết nữa.
Thanh lại cười:
- Anh ấy tên Định hả chị?
Tít giật mình, sau lại gật gật:
- Ừ anh ấy tên Định.
- Hóa ra là thế thật, đại gia SG mà.
Tít không biết, nó thực sự không biết. Định bây giờ làm gì, là ai nó hoàn toàn mù tịt. Bởi nó là gái nghèo lại quê trớt, ngoài đi làm nuôi con ra thì nó nào có quan tâm đến thế giới ngoài kia. Mà nói đúng ra nếu muốn quan tâm nó cũng không có khả năng...Đó gọi là sự khác biệt giữa các giai cấp trong xã hội.
Đến mai ăn gì nó còn không lo nổi thì hơi đâu mà đi lo cho giới thượng lưu SG?!
Vừa lúc ấy bên ngoài lại có tiếng gõ cửa, Tít đứng dậy đi ra mở cửa. Trong đây ánh mắt Thanh có chút tối sầm lại...
Cửa mở, trước mặt Tít là một cô gái vô cùng xinh đẹp, ăn mặc lại sang trọng vô cùng.
- Cô là Tít?
Tít gật gật đầu.
- Là tôi, cô là...
Cô gái tháo kính xuống, cười cười nhìn nó:
- Tôi nói chuyện với cô một chút được không?
Tít linh cảm có điều gì đó không tốt lắm, nhưng cô gái này không giống với người lưu manh....
- Cô yên tâm, tôi nói chuyện với cô thôi chứ không làm gì cô đâu, không cần sợ.
Nói rồi cô gái ấy tự nhiên đi vào phòng, mà lúc ấy Tít thấy Thanh cũng đang định cho cu Ốc ra ngoài chơi.
Thanh thấy cô, anh ta nói:
- Em đưa cu Ốc ra ngoài chơi một chút chị nha.
Tít nhìn Thanh, sau đó lại xoa đầu con trai:
- Con theo chú đi chơi một lát mẹ xuống theo nha.
Cu Ốc gật đầu, ngồi trên xe lăn cho Thanh đẩy ra ngoài..
- Con trai anh Định à?
Tít ngồi xuống giường cu Ốc còn cô gái ấy lại ngồi trên ghế dựa.
- Sao cô biết, cô là ai, tìm tôi chi vậy?
- Tôi tên Duyên chắc cô biết tôi hả?
Tít giật mình...Duyên à...có phải người yêu của Bụi?
- Cô là người yêu anh Bụi lúc trước?
Duyên cười mỉm:
- Ừ là tôi, mà tôi cũng là vợ anh ấy.
Tít hết hồn, nó đứng bật dậy, hai tay co lại thành nắm.
- Anh Bụi nói anh ấy chưa có vợ....
Duyên cười thành tiếng:
- Cô ngây thơ thật, có đàn ông nào đi mèo mỡ lại nói là mình có vợ!
Tít nhìn Duyên, nó không tin thật sự không tin những gì Duyên nói nhưng cái tên này... cái tên Duyên này làm nó không khỏi nghi ngờ..
- Tôi không quen cô, làm sao tôi biết chắc cô là vợ anh Bụi?
Duyên vỗ tay bốp bốp, sau lại lôi trong túi ra một tờ giấy đăng ký kết hôn. Ả quăn đến trước mặt Tít, bắt lấy cầm nó, gằn từng tiếng:
- Mày giỏi lắm, nhìn cho kỹ đi, tên ai???
Tít đưa mắt nhìn về phía tờ giấy hồng hồng kia, một bên là Võ Thị Ngọc Duyên bên kia lại là Trương Quân Định...
Trái tim nó đau nhói, toàn thân máu huyết dường như không còn lưu thông được nữa rồi. Mặc cho Duyên bóp chặt cầm của nó, nó vẫn không hề thấy đau một chút nào.
Nó đã từng hỏi Bụi rằng anh có vợ chưa, anh ấy trả lời thẳng thắn là chưa!
Chưa? Vậy bây giờ là gì, đây là gì? Sao lại lừa dối nó như vậy, sao anh lại làm thế.
Cuộc đời nó ghét nhất loại đàn bà làm người thứ ba đi chiếm lấy hạnh phúc của người khác. Nó hèn mọn nhưng cũng có quy tắc riêng của mình, thế mà hôm nay nó lại sa chân vào vai phản diện, cái vai mà người ta hay gọi khinh bỉ là con giáp thứ 13!!!
Duyên nhìn đồng hồ, trong mắt đảo nhanh qua một chút, xong lại cầm tờ giấy kết hôn lên, chỉ thẳng vào mặt Tít, nói:
- Tôi không muốn làm lớn chuyện vì chắc cô cũng là người bị hại thôi, đúng không? Anh Định mà, gái SG còn lạ gì anh ta nữa. Hôm nay tôi đến đây là muốn cô biến mất khỏi anh ấy, đem cả thằng con hoang của cô mà đi. Tôi thương tình cô là phụ nữ cũng từng giúp anh ấy năm kia nếu không hôm nay cô đã bị đánh đến chết rồi.
Duyên tiến lại vỗ vào má Tít vài cái, ả ta cười khinh bỉ:
- Làm sao cho đáng mặt làm mẹ, đừng để con trai cô khinh cô.
Nói rồi ả bỏ đi một nước để lại Tít một thân gầy gò ngã phịch xuống sàn nhà....
Nước mắt bây giờ cũng không thể chảy ra được nữa rồi... Từng cơn quặn đau từ tim nó như những nhát dao đâm xuyên qua người nó...Con nó không cha, nó chấp nhận...
Thà là không cha chứ không phải là giành cha của người khác....
Bụi... anh nói dôi tôi? Anh có biết tôi bây giờ hận anh đến nhường nào không?
Tôi hận anh, hận anh làm tôi hy vọng, hận anh làm tôi mong chờ...cũng hận anh làm tôi hạnh phúc!!!
Tôi và con sẽ biến mất.... tôi không muốn làm kẻ giựt chồng cũng không muốn con trai mình làm con hoang. Tôi không muốn!!!