Sau một ngày bận rộn, sau khi tan tầm Vi Tưởng về đến nhà, vừa mới cùng bạn cùng phòng kiêm khuê mật* Hứa Trinh Trinh cơm nước xong xuôi, đang định thả lỏng nghỉ ngơi một lát, điện thoại liền vang lên.
(*Khuê mật: bạn bè thân thiết cùng nhau lớn lên)
Là điện thoại từ bệnh viện của các cô gọi tới,
cô không dám chậm trễ vội vàng nghe máy.
Y tá trưởng nói tình huống hôm nay đặc thù, muốn cô lập tức đến bệnh viện.
Vi Tưởng không chút do dự lập tức chạy tới, cũng may nơi cô ở cách bệnh viện không xa, đi xe không tới hai mươi phút là đến.
Mới vừa lên lầu, đã thấy một người đàn ông vóc dáng cao ráo đưa lưng về phía cô đứng ở hành lang hút thuốc, Vi Tưởng chán ghét nhíu nhíu mày, mang theo một tia không vui đi qua nghiêm túc nói: “Tiên sinh, nơi này không thể hút thuốc. Anh không biết…”
Người đàn ông xoay người lại, con ngươi đen nhánh lạnh lùng nhìn chằm chằm Vi Tưởng. Trong nháy mắt Vi Tưởng không rét mà run ngậm chặt miệng, dưới sức ép khí lạnh của người đàn ông mang lại khiến cô không khỏi rụt rụt thân thể, đột nhiên không đứng dậy nổi.
Nhưng mà vẫn mạnh dạn cẩn thận quan sát người đàn ông đối diện.
Người đàn ông này có chiếc mũi rất thẳng, đôi mắt thâm thúy, tóc hơi hơi lệch về bên trái, ánh đèn chiếu lên trên mặt anh ta tạo ra hai mảng sáng tối rõ rệt.
Vi Tưởng nhìn đến ngây dại, thậm chí âm thầm nuốt nuốt nước miếng.
Hiện tại phần lớn các cô gái trẻ gặp được người đàn ông có nhan sắc, thường rất dễ dàng mất đi nguyên tắc, lúc này Vi Tưởng cũng không ngoại lệ. Cẩn thận đánh giá xong người đàn ông trước mắt, cố đã sớm quên mới vừa rồi cô nhịn không được cảnh cáo người đàn ông trước mặt, ngược lại dùng giọng ôn hòa lễ phép hỏi: “Tiên sinh, anh tới thăm bệnh nhân sao?”
Lộ Thượng nhìn cô gái trước mặt trước sau không đồng nhất, bộ dáng mượn gió bẻ măng, không khỏi phản cảm. Anh lạnh lùng lườm cô một cái, không có biểu hiện gì quan tâm đến cô, trực tiếp lướt qua cô rời khỏi.
Vi Tưởng mặt nóng dán mông lạnh, bị xem nhẹ một cách triệt để, vì thế thẹn quá hóa giận dậm dậm chân khẽ mắng: “Dựa vào, kiêu ngạo cái gì chứ, cho rằng mình lớn lên đẹp trai là ghê gớm sao.”
……
Vào phòng, cẩn thận tìm hiểu tình huống, Vi Tưởng mới biết được vì sao lãnh đạo đột nhiên điều cô quay lại.
Đi đến phòng bệnh 517, giờ phút này phòng bệnh ngoại trừ trẻ con còn có y tá trực ban, Vi Tưởng nhìn y tá trực ban cười cười, nói: “Tôi đến rồi.”
Cô đem bình truyền dịch treo bên trên thanh truyền, thoát khí xong mới bắt đầu truyền nước, băng bó cầm máu cẩn thận… Tất cả động tác liền mạch lưu loát, vô cùng nhẹ nhàng tự nhiên.
Từ khi cô tiến vào đến khi truyền nước xong, toàn bộ quá trình Lộ Tử Việt đều đặc biệt phối hợp nghe lời, giống như vừa rồi đứa trẻ khóc nháo không phải là hắn, Vi Tưởng thật có chút dở khóc dở cười.
Ghi lại thời gian truyền dịch và tốc độ nhỏ giọt, ký xong tên quay người lại cô liền ngây ngẩn cả người.
Sao lại là người đàn ông kia?
Thân thể hắn thon dài dựa nghiêng trên khung cửa, mặt không thay đổi xem toàn bộ quá trình cô làm việc.
Nhìn con ngươi thâm sâu của hắn từ giường bệnh chuyển sang chính mình, tim Vi Tưởng bắt đầu gia tăng tốc độ.
Đây là vận cứt chó gì.
Cô há hốc mồm trong đầu nhịn không được nghĩ lại sự tình phát sinh trong ngày hôm nay.
Buổi sáng giao ban, Vi tưởng phát hiện phòng bệnh 517 mới có một đứa trẻ vào ở, cánh tay phải của cậu bé bị gãy xương. Phòng bệnh ngoại trừ đứa trẻ, còn có cả bà nội đứa trẻ. Đứa trẻ tầm bốn năm tuổi, lông mi cậu bé rất dài, làn da trắng nõn. Có thể do đau đớn từ cánh tay, mí mắt đứa trẻ hơi khép lại, mặt cũng nhíu nhíu. Chỉ nhìn thoáng qua, Vi Tưởng đã cảm thấy đau lòng cho đứa bé trai này.
Hiểu rõ tình huống, Vi Tưởng mới biết đứa trẻ này tên là Lộ Tử Việt, mà bà nội đứa trẻ họ Tần. Sau khi tự giới thiệu đơn giản xong Vi Tưởng nhẹ nhàng đỡ thân thể đứa bé lên, một bên vì đứa nhỏ xoay người một bên dặn dò bà nội một ít việc cần chú ý. Sau khi cô cẩn thận đắp chăn đàng hoàng cho đứa trẻ và âu yếm sờ đầu bạn nhỏ, sau đó khích lệ bạn nhỏ một phen rồi mới xoay người rời khỏi.
Bạn nhỏ Lộ Tử Việt vẫn luôn không nói gì nghiêm túc nhìn chằm chằm bóng lưng Vi Tưởng. Cậu bé cảm thấy dì thật thân thiết, mắt cô còn có thể nói chuyện. Trong thế giới trẻ nhỏ đơn thuần nhanh chóng đưa Vi Tưởng vào hàng ngũ người tốt.
Khi Vi Tưởng đến phòng bệnh Lộ Tử Việt kiểm tra, nhìn thấy trong mắt cậu bé tràn ngập sợ hãi thần sắc sắp khóc. Cô liền thân cận cổ vũ đứa nhỏ, trấn an nó. Cũng may phương pháp của cô rất có hiệu quả, chỉ chốc lát Lộ Tử Việt đã chậm rãi thả lỏng rồi bắt đầu phối hợp trị liệu.
Nhìn bộ dáng đứa trẻ an tĩnh ngoan ngoãn, Vi Tưởng phát ra yêu thích từ nội tâm, cô nhịn không được âu yếm sờ khuôn mặt Lộ Tử Việt một phen, khen ngợi đứa nhỏ ngoan ngoãn.
Mà bạn nhỏ Lộ Tử Việt nghe được điều Vi Tưởng nói, mắt sáng lên.
Bận rộn một ngày, khi tan tầm vừa đến nhà không lâu, điện thoại bệnh viện lại gọi tới, sau khi tới rồi cô mới biết được nguyên lai là ban ngày cô phụ trách đứa nhỏ ở phòng bệnh 517, buổi tối vẫn phải truyền dịch, y tá nhận ca tối không cẩn thận đâm kim lệch, khiến đứa nhỏ khóc nháo không chịu phối hợp, bệnh viện và cha mẹ dỗ dành cả buổi, cuối cùng cũng thuyết phục được đứa trẻ, có điều Lộ Tử Việt yêu cầu chỉ có thể là dì tiểu Vi truyền cho cậu, nếu không cậu bé sống chết không chịu.
Cho nên đây là nguyên nhân cô lại tới bệnh viện.
Chỉ là không nghĩ tới người đàn ông vừa rồi cũng tới phòng bệnh này, điều này cũng quá khéo đi.
Nghĩ đến đây, thần kinh Vi Tưởng lại quên vừa rồi cô mặt nóng dán mông lạnh, thân thiện chào hỏi: “Thật khéo nha, thật là có duyên.”
Lộ Thượng nghe cô nói như thế, khóe miệng không khỏi giật giật một chút. Nhưng mà xuất phát từ tu dưỡng, hắn vẫn lễ phép trả lời: “Ngượng ngùng, đã trễ như vậy rồi mà lại còn làm phiền cô.” Hắn một bên nói một bên chỉ chỉ giường bệnh Lộ Tử Việt.
Thanh âm của hắn thanh lãnh mà trầm thấp, mang theo mị hoặc không nói nên lời, Vi Tưởng chỉ cảm thấy đầu lưỡi thắt lại nói chuyện có điểm không đủ nhanh nhẹn: “Hả… Không… Không cần khách khí, cần phải vậy.”
Lộ Thượng nhìn bóng lưng người con gái vừa rời đi, cười khẽ một tiếng.
Cô gái này thật đúng là giả dối.