Lộ Thượng ăn rất nhanh, chưa được bao lâu đã ăn xong, thấy Vi Tưởng và Trinh Trinh mới ăn được một nửa, anh liền cười nói: “Bữa này tôi mời, hai người ăn từ từ, tôi đi thanh toán, buổi chiều còn có tiết nên tôi về trước để chuẩn bị đây.”
“Giáo sư, không cần đâu, bọn em tự thanh toán cũng được.” Trinh Trinh cướp lời nói.
“Không cần nói nữa, để tôi thanh toán.” Lộ Thượng không cho người khác cự tuyệt nói xong liền quay người đi ra quầy thu ngân.
Nhìn thầy thanh toán xong rồi đi, Trinh Trinh cuối cùng cũng to gan, cười xấu xa nói: “Aiya, hôm nay boss đúng là quá ga lăng, thật cảm tạ trời đất.”
“Đúng vậy, mình cũng không nghĩ đến, có chút thụ sủng nhược kinh*. Mặc dù hành vi của chúng ta có chút ấu trĩ, nhưng hiệu quả thì thực sự không tồi.”
(Thụ sủng nhược kinh: Được người yêu thương mà vừa mừng vừa lo)
“Được rồi, chẳng qua cậu nghiêm túc như vậy lại còn ngây ngốc đuổi theo đến tận trường học, mình không dám tin cậu là Vi Tưởng kiêu ngạo lúc trước đấy, xem ra trong tình yêu con gái quả nhiên là rất ngốc.” Trinh Trinh thổn thức.
Vi Tưởng không chịu thua kém nói: “Cậu không phải cũng thế à. Người nào đó vừa mới gọi điện thoại, cậu liền lon ton chạy qua, còn có mặt mũi mà nói mình.”
Trinh Trinh thức thời nhanh chóng ngậm miệng không nói nhiều, ngoan ngoãn ăn cơm.
…..
Buổi chiều Vi Tưởng được Trinh Trinh đưa đến lớp, cô vốn cho rằng chỉ là buổi học bình thường. Không nghĩ đến sau khi bước vào liền kinh ngạc, đây là giảng đường lớn có sức chứa ba bốn trăm người.
Làm sao học ở đây được?
Trinh Trinh nhìn thấy nghi hoặc của cô, giải thích nói: “Giờ dạy của các giảng viên khác bình thường không nhiều như vậy. Nhưng riêng lớp của boss đều là giảng đường này bởi vì nghiên cứu sinh và sinh viên khoa chính quy phải học ở đây, hơn nữa còn có một số sinh viên của các khoa khác, đương nhiên đại đa số là các cô gái vì hâm mộ giáo sư Lộ mà đến.”
Cách giờ lên lớp còn nửa tiếng mà lúc này một nửa chỗ ngồi trong lớp đều đã ngồi kín, hơn nữa còn không ít học sinh đang cố đi nhanh vào, Vi Tưởng không nhịn được tặc lưỡi.
Quét một vòng, cuối cùng hai người tìm thấy chỗ ngồi gần cửa sau. Trinh Trinh cười nói: “Vị trí này được, một lát cậu mệt với chán quá, chúng ta có thể dễ dàng trộm ra ngoài.”
Vi Tưởng biểu thị tán thành.
Hơn mười phút sau, lớp học liền kín chỗ. Vi Tưởng chú ý phát hiện nữ sinh ở lớp này đặc biệt nhiều, hơn nữa là có rất nhiều người trang điểm ăn mặc đẹp.
Hừ, những người này khẳng định đại đa số đều không phải là sinh viên của khoa, bọn họ đến không phải vì nghiêm túc nghe giảng, nhất định chỉ vì muốn dùng ánh mắt ăn đậu hũ ông chú của cô.
Lúc này, Vi Tưởng đã hoàn toàn xem Lộ Thượng thành người đàn ông của nhà mình.
Vì chuyện này, Vi Tưởng tức một bụng khí, Trinh Trinh ở bên cạnh nói cái gì, cô đều không chú ý. Mãi đến lúc bị Trinh Trinh hích một cái, cô mới phản ứng nhìn theo ánh măt của cô ấy, lúc này mới phát hiện hoá ra Lộ Thượng vào lớp từ lúc nào.
Thời điểm nhìn thấy Lộ Thượng, Vi Tưởng kích động đến hai mắt phát sáng, mắt không chớp mà nhìn chằm chằm anh.
Lộ Thượng vừa bước lên bục giảng, trong lớp lập tức yên lặng. Lúc này, một bạn học nam bước lên phía trước, anh liền đưa USB cho cậu ta, mà người kia cũng hiểu ý cầm đi chuẩn bị photo tài liệu học tập. Sau đó Lộ Thượng cũng quay người ra khỏi lớp học đi vào phòng nghỉ giảng viên bên cạnh.
Vi Tưởng nhìn thời gian, hai giờ hai mươi phút, hoá ra vẫn còn mười phút nữa mới vào học. Anh quả nhiên là một người tỉ mỉ, trước giờ học mười phút đã đến rồi.
Ngẩng đầu nhìn máy chiếu đã sáng, chỉ thấy “Giữ gìn sự riêng tư trong thời đại của số liệu: Cơ hội và thách thức” mười mấy chữ to được viết khéo léo, màu sắc rõ ràng nổi bật xuất hiện trên bảng.
Qua được mấy phút lại thấy Lộ Thượng bước lên bục giảng.
Anh nghiêm túc nhìn xuống dưới nói: “Chào các bạn, bài học chiều hôm nay chủ yếu nghiên cứu cơ hội và thách thức của giữ gìn sự riêng tư trong thời đại số liệu. Trước tiên chúng ta cùng nhau thảo luận một chút các loại thiếu sót an toàn riêng tư đã biết hiện nay. Sau đó tôi sẽ trình bày cho các bạn một vài luận án mà người công kích đã khai thác sự riêng tư trọng yếu của một người như thế nào từ trong số liệu nhìn như an toàn, thêm nữa tóm lược mô hình bảo hộ riêng tư của giới học thuật và giới công nghiệp thường dùng hiện nay, cùng với phạm trù hữu hiệu và tính hạn chế của chúng.”
Quả nhiên là ngành kỹ thuật, vừa là số liệu, vừa là mô hình. Vi Tưởng không đặc biệt lắm, nhưng lại dùng ánh mắt sùng bái si ngốc nhìn lên Lộ Thượng ở phía trước.
Giọng của anh lúc nào cũng từ tính, Lộ Thượng đứng ở trên bục so với Lộ Thượng lúc bình thường càng có mị lực. Đó là phong độ của học giả bẩm sinh, cũng là học thức có trình độ cao, tất cả đều khiến cho Vi Tưởng bị mê hoặc.
Hắc hắc, vẫn là ánh mắt của cô tốt.
Tiếp Theo Lộ Thượng chính thức bắt đầu giảng bài ….
Vi Tưởng nghiêm túc nghe một lúc, bắt đầu ảo não vì sự khác biệt chuyên môn quá lớn, căn bản cô nghe không hiểu, có quá nhiều thuật ngữ chuyên môn cô chưa từng nghe thấy. Thôi, không nghe nữa, nghe cũng thế.
Cô dứt khoát hai tay chống cằm, ánh mắt không hề chớp ngắm nhìn Lộ Thượng ở trên bục.
Sau khi cô cẩn thận quan sát, phát hiện góc cạnh của khuôn mặt anh rõ ràng, gọng kính kim loại để trên sống mũi cao, tỏa ra màu trà bóng loáng rực rỡ. Mà sau cặp kính, đôi mắt đen nhánh sâu thăm thẳm mang một chút thần bí, làm cho người khác vừa nhìn liền bị thu hút. Ngoài những cái đó, đôi lông mày rậm hình lưỡi kiếm, lông mi dài cong lên đều khiến cho người ta không thể xem nhẹ.
Vi Tưởng nhìn xuống dưới, liền chú ý đến bên trong tây trang được phối với chiếc áo sơ mi trắng tinh, nhìn kỹ có thể thấy một chút xương quai xanh. Mà trên cánh tay, ống tay áo được là phẳng phiu gọn gàng làm cho người khác cảm thấy anh từ trong ra ngoài đều tản ra một loại hơi thở cấm dục lạnh lẽo.
Vi Tưởng nhịn không được mà nuốt một ngụm mước bọt, bản thân càng thêm quyết tâm thu phục người kia.
Lúc này, cô cũng không thể không thừa nhận đây là thời đại nhìn nhan sắc mà quyết định, trách không được có rất nhiều nữ sinh đều ngưỡng mộ mà đến, mà cô cũng không ngoại lệ.
Có thể do động tác của Vi Tưởng rất ngu ngốc cộng thêm ánh mắt quá rõ ràng, đôi mắt đen nhánh của Lộ Thượng đảo qua hướng này, trong chớp mắt trở nên sâu thẳm.
Không quá mấy giây, anh tiếp tục bình tĩnh giảng bài.
Thấy anh phát hiện ra mình, bỗng nhiên nhịp tim Vi Tưởng tăng tốc, giống như hươu nhỏ chạy loạn. Không biết anh có kinh ngạc hay không, có bị hành vi của cô làm cho cảm động hay không.
Trong lúc Vi Tưởng còn đang nghĩ ngợi lung tung, tiết học đầu tiên đã kết thúc. Trinh Trinh có chút mệt, nằm bò về phía trước nghỉ ngơi, mà Vi Tưởng thì ngồi cả giờ không yên, cô nhàm chán mà đi ra ngoài lớp.
Bỗng nhiên muốn đi đến phòng nghỉ của giảng viên làm phiền người kia, nhưng lại sợ còn có những người khác ở đó.
Cuối cùng, Vi Tưởng vẫn quyết định giả vờ như đi ngang qua sau đó vào trong nhìn một cái. Cô cũng đúng là làm như thế thật, vô cùng may mắn phòng nghỉ để cửa mở, thêm nữa chỉ có mình Lộ Thượng đang ngồi trên sopha xem điện thoại.
Thấy Vi Tưởng thập thò ở ngoài cửa, Lộ Thượng liền chú ý đến cô.
“Cô đang làm gì đấy?”
Khi Vi Tưởng còn đang do dự có nên vào quấy rầy anh hay không, thì bị âm thanh lạnh lùng mà quen thuộc cắt đứt, cô dứt khoát toét miệng cười ngốc bước vào.
Lộ Thượng hoài nghi hỏi: “Sao cô còn chưa đi, rất rảnh rỗi sao? Hơn nữa lại còn bồi Trinh Trinh lên lớp?”
Vi Tưởng ánh mắt cong cong nói: “Giáo sư Lộ, anh nói sai rồi, tôi là đặc biệt đến nghe bài giảng của anh.”
“Cô không phải sinh viên của trường tôi, càng không học chuyên môn này, đến nghe cái gì, tôi thấy cô chính là rảnh rỗi quá đi.” Ở đây chỉ có hai người bọn họ, Lộ Thượng cũng không cần che giấu cái gì, bèn đề cao thanh âm nói không chút khách khí.
Vi Tưởng bị giáo huấn, cúi mặt nói: “Vậy lớp của anh còn có rất nhiều nữ sinh của khoa khác, một người lại một người trang điểm xinh đẹp đến nghe bài giảng của anh, tại sao anh không nói.”
Đột nhiên thấy có chút tủi thân, người này lại không nhạy bén như thế, căn bản không hiểu dụng tâm của cô mà chỉ biết trách cô bừa bãi.
Ngừng một lúc, cô lại thương tâm mà bổ thêm một câu: “Mục đích của tôi đương nhiên không phải đến nghe giảng, chỉ vì muốn nhìn anh nhiều thêm một chút thôi.”
Cô hạ thấp giọng nói như vậy, Lộ Thượng cũng không nhẫn tâm nói thêm cái gì khó nghe, ánh mắt không tự nhiên mà nhìn lên đồng hồ trên tường: “Được rồi, tôi còn phải lên lớp. Thấy gì thì cô cũng thấy rồi, có phải nên đi về rồi hay không. Tôi dạy cả buổi chiều, đến lúc đó chỉ có mình cô chịu đựng, không phải buổi tối còn đi trực sao?”
Thấy anh bắt đầu quan tâm đến mình, tâm tình Vi Tưởng lại băt đầu chuyển tốt, cô cười hí hửng nói: “Không cần anh nói, tôi biết rồi.”
Sau khi Lộ Thượng đi, Vi Tưởng cũng không ngoan ngoãn nghe lời như thế, anh chân trước vừa đi, cô chân sau lại bước vào lớp học trở lại chỗ ngồi cũ.
Lúc này trên bục đã được hai nữ sinh đặt một chai nước lọc và một chai nước giải khát, Vi Tưởng đoán có thế là nữ sinh thích anh ấy phát hiện anh lên lớp không mang đồ uống, chủ động lấy lòng.
Xem ra mình phải nhanh chóng bắt lấy anh ấy, nếu không xung quanh lúc nào cũng bị bao bởi một nhóm tiểu mĩ nữ, cô thật không yên tâm.
Vừa ngồi đúng lúc chuông vào lớp reo lên.
Trinh Trinh cũng tỉnh dậy, cô liếc mắt sang Vi Tưởng lười nhác nói: “Đừng có nói với mình cậu đi nhà vệ sinh, mình không tin đâu đấy.”
Vi Tưởng toét miệng cười nói, ánh mắt cong thảnh mảnh trăng non: Hì hì, chính là đi quấy rầy người kia chút.”
Mặt Trinh Trinh liền mang biểu tình mình biết ngay, sau đó cười đáng khinh nói: “Vậy boss của mình nói gì với cậu, sẽ không phải lại mắng cậu chứ?”
“Ai, đúng vậy. Làm bạn tốt, cậu không an ủi người ta lại còn cười mình, chiếc thuyền nhỏ hữu nghị lật rồi.” Vi Tưởng có chút hậm hực.
Trinh Trinh biết cô đang nói đùa, không cho là đúng nói: “Mình đây không phải đang quan tâm an ủi cậu sao. Vậy cậu nói thấy ấy nói cái gì, mình giúp cậu phân tích sau đó đưa ra kế sách.”
“Chính là giáo huấn mình một lúc, sau đó nói giờ học còn lại, mình là đang tự chịu tội, lại nói buổi tối mình còn có ca trực, muốn mình quay về nghỉ ngơi.”
Trinh Trinh híp mắt nói: “Tại sao mình lại cảm thấy nồng đậm hơi thở mờ ám nhỉ. Không phải là boss của bọn mình động tâm với cậu chứ, trời ơi.”
“Không phải đâu, mình không cảm thấy vậy. Nhưng câu quan tâm cuối cùng của anh ấy vẫn làm cho mình kích động, ít nhất anh ấy không chán ghét mình đúng không. Nếu như tiếp tục kiên trì, tin tưởng chị đây cách thắng lợi không xa nữa.”
“Đúng, vậy tiếp tục cố gắng, quân sư đắc lực là mình đây cũng phải tạo nhiều cơ hội giúp cậu một tay.” Trinh Trinh tinh nghịch nói.
Vi Tưởng quăng cho cô một ánh mắt khen ngợi, sau đó lại bắt đầu đem lực chú ý lên người kia.
Dù Lộ Thượng giảng cái gì cô cũng không hiểu, nhưng sau khi nghe một tiết học, cô có thể nhìn ra lớp học của anh giống buổi đàm tọa sôi nổi, mà trên bục giảng anh chính là sự tồn tại như một vị thần.
Ông chú nhà cô thật là quá ưu tú, lúc này trong lòng Vi Tưởng cảm thấy đầy cảm giác tự hào.
Nhưng chuyện cô vui nhất là, trong tiết học ánh mắt Lộ Thượng nhìn đến chỗ này rất nhiều lần.
Cái gì cũng không nói, cô cảm thấy bản thân làm những chuyện này trong mắt người khác nhất định là đặc biệt ngu ngốc, nhưng với cô lại coi là việc đáng giá, không thể nói là có phí công hay không, hiện tại cô chính là luyến tiếc việc lớp học kết thúc.
Kết thúc tiết học thứ hai, Lộ Thượng vừa ra khỏi lớp, Vi Tưởng liền lon ton chạy theo, không gõ cửa liền lỗ mãng vào phòng nghỉ giáo viên.
Chẳng qua vừa vào liền trợn tròn mắt.