Nghe được thông tin này, Vi Tưởng thật sự nửa vui nửa buồn.
Rất rõ ràng, cơ hội này đối với cô mà nói thật ra khó mà có được, cho nên vừa mới nghe được trong danh sách có mình thì cô cực kỳ kích động. Nhưng lại nghĩ đến việc đi thành phố B học một tháng, vậy thì một tháng sẽ không được thấy Lộ Thượng, cô lại có chút không nỡ, trước mắt quan hệ của bọn họ đã tiến thêm được một bước, ngộ nhỡ cô vừa đi quan hệ của bọn họ lại lần nữa trở về điểm xuất phát, đây không phải uổng phí sức lực sao!
Cho nên nghĩ đến mấy vấn đề này, cô lại rất không an tâm, cuối cùng là đi hay không đi?
...
Ngày mai liền xuất phát, hôm nay vẫn còn giải quyết một số thủ tục, thời gian có vẻ khẩn trương, do dự mãi Vi Tưởng mới quyết định nghe theo sắp xếp của bệnh viện.
Buổi tối về đến nhà, cô gọi điện thoại nói việc này cho cha mẹ. Bình thường lúc này bố cô đang tản bộ dưới lầu, còn mẹ cô lại ra ngoài cùng các dì nhảy múa ở quảng trường. Cũng may hôm nay có vẻ đúng lúc hai người họ đều không ra ngoài. Hai người nghe Vi Tưởng nói muốn đi Bắc Kinh huấn luyện, Đỗ Tiểu Vân còn vì cô cảm thấy tự hào, ra sức dặn dò cô nên mang hành lý nào, sợ cô vứt bừa bãi rồi quên một số đồ dùng thiết yếu. Làm một người mẹ phải có dáng vẻ tinh tế, Đỗ Tiểu Vân còn đang ở đầu điện thoại bên kia dặn dò Vi Tưởng, lần này ra ngoài với thời gian dài, phải nhớ giữ liên lạc với Tiểu Lâm, đừng vì học tập bận rộn mà đem người bỏ qua rồi.
Vi Tưởng xấu hổ một hồi, bây giờ cũng chỉ có thể chột dạ gật đầu đáp ứng.
Mà bố Vi vẫn luôn coi cô giống như một cô bé nhỏ, đối với việc cô ra ngoài học tập đủ các loại lo lắng, cuối cùng Vi Tưởng dỗ rất lâu ông mới không phản đối. Ý con gái đã quyết, làm cha chỉ có thể nói Vi Tưởng chăm sóc tốt bản thân, kiếm tiền không đủ dùng gọi điện thoại cho ông.
Đơn giản lại uất ức nói, khiến cho Vi Tưởng vừa hạnh phúc lại vừa hổ thẹn. Hạnh phúc tự nhiên không cần nhiều lời, hổ thẹn bởi vì chính mình gần đây bận về việc.. công việc và tình cảm mà xem nhẹ gia đình không quan tâm với cha mẹ. Mặc dù thường xuyên ở trong nhà gọi một cuộc điện thoại, cùng ba mẹ tâm sự hằng ngày, nhưng do tính tình cẩn thận đã lâu không về nhà, cộng thêm bây giờ còn ra ngoài một tháng nữa, thật là có điểm kỳ cục. Vi Tưởng âm thầm hạ quyết tâm từ Bắc Kinh trở về nhất định phải xin nghỉ hai ngày về nhà một chuyến để bồi cha mẹ.
Cúp điện thoại, nhớ tới mẹ nói về chuyện Lâm Duyệt. Vi Tưởng nghĩ có lẽ bản thân lần ra ngoài trở về này nên nói rõ với cha mẹ chuyện này, nếu tháng này có chuyển biến lớn với Lộ Thượng, cô thực sự sẽ giới thiệu anh cho cha mẹ. Nếu giữa hai người vẫn không có hi vọng thì cũng nên buông bỏ, đương nhiên nếu là loại tình huống thứ hai, cô cũng sẽ thành thành thật thật thẳng thắn với cha mẹ, cho dù bị buộc xem mặt ngay lập tức cô cũng đồng ý.
Dựa trên tình bạn suy xét, Vi Tưởng vẫn gọi điện thoại cho Lâm Duyệt, Lâm Duyệt biết được ngày mai cô muốn đi Bắc Kinh học tập, không nói hai lời liền quyết định ngày mai đưa cô ra sân bay. Đối với sự kiên trì của anh, Vi Tưởng thật sự dở khóc dở cười, hơn nữa trong lòng còn đặc biệt vui vẻ, cảm giác người này thật là nghĩa khí.
Chờ cô thu dọn xong tất cả hành lý lại đi tắm rửa cũng đã hơi mệt rồi, nhưng mà trước khi ngủ cô vẫn theo thói quen mở tin nhắn ra.
Vi Tiểu Tưởng Ưu Nhã Bất Ô: Đang làm gì? Nói cho em một chuyện đối với em mà nói là một tin tức cực kì tốt. (╯﹏╰)
Vi Tiểu Tưởng Ưu Nhã Bất Ô: Ngày mai em cùng với các đồng nghiệp đi Bắc Kinh học tập bồi dưỡng, ước chừng cần một tháng. Một tháng cũng không thấy được anh, làm sao bây giờ thật sự không nỡ, anh nhớ em chứ?
Một lát sau, nhìn thấy bên kia đang nhập tin, cô bắt đầu chờ mong hồi âm của Lộ Thượng.
Nam thần nhà ta: Đây là chuyện tốt, em học tập thật tốt.
Để tránh nặng tìm nhẹ, Vi Tưởng tiếp tục nói: Mười giờ ngày mai em bay, anh có thể đến tiễn em không?
Nam thần nhà ta: Ở bên kia chăm sóc bản thân cho tốt, có cần cái gì có thể gọi điện thoại cho anh.
Thấy hồi âm của anh, Vi Tưởng liền không có tâm tình rồi. Anh sẽ không nói những điều mà cô thích nghe đâu, luôn tránh nặng tìm nhẹ, mà giọng điệu nói chuyện so với ba cô cũng không khác biệt là mấy, sẽ lại coi cô là một đứa trẻ. Phiền chết rồi, bản thân sẽ không để ý đến anh nữa, mắt không thấy tâm không phiền.
Vì thế Vi tức giận gửi vẻ mặt nổi giận, sau đó không quan tâm tắt máy đi ngủ.
Ngày hôm sau, là Lâm Duyệt đưa cô ra sân bay.
Lộ Thượng quả nhiên chưa tới, cho dù là đăng ký tiền Vi Tưởng cũng tỉ mỉ nhìn đại sảnh sân bay, cũng không thấy bóng dáng của anh, từ đầu đến cuối anh cũng không xuất hiện. Mặc dù trong dự đoán, nhưng là thật sự đến giờ phút này, trong lòng Vi Tưởng vẫn còn khó chịu.
Người đàn ông của cô vừa cho cô hi vọng, lại vừa cho cô thất vọng.
Dù mất mác vẫn đi đăng ký, tâm trạng cô không tốt nên ở trên máy bay ngủ một giấc. Chờ khi máy bay sắp đáp xuống đất, Vi Tưởng mới tỉnh táo lại.
Bệnh viện sắp xếp cho hai người ở chung một phòng, hoàn cảnh đãi ngộ của khách sạn cũng không tệ lắm. May mắn chính là cô và Tiểu Hà được phân đến một phòng. Tiểu Hà này là một cô gái tính cách vô cùng tốt, cô cũng là bạn thân nhất của Vi Tưởng khi ở bệnh viện, hai người cực kì quen thuộc.
Từ nay về sau, vài ngày học tập cùng thời gian ăn cơm, hai người cơ hồ như hình với bóng, quan hệ còn mật thiết hơn so với trước.
Buổi tối ngày đầu tiên, Vi Tưởng vẫn trước sau như một gửi tin nhắn ân cần thăm hỏi Lộ Thượng, nhưng mà đợi thật lâu vẫn không thấy hồi âm của anh, trong bối rồi Vi Tưởng chiềm trong giấc ngủ.
Mấy ngày kế tiếp đều là đi học, huấn luyện kiểu học tập này quả thực so với đi làm vẫn mệt khổ, rất nhiều đồng nghiệp cũng âm thầm than phiền. Vi Tưởng cùng vậy, cũng là mệt đến mức nửa sống nửa chết, buổi tối trở lại khách sạn, ngay cả chuyển động cũng không muốn, cô chỉ muốn đi ngủ.
Vội thức dậy vì quên nhắn tin cho Lộ Thượng vào buổi tối, chờ cô nhớ tới đã ba ngày không có liện lạc với Lộ Thượng rồi, mà buổi tối ngày đầu tiên gửi tin nhắn cho anh đến bây giờ vẫn chưa có hồi âm. Vất vả vài ngày, có phần nhớ anh, cho dù là phần lớn thời gian anh luôn dùng vẻ mặt lạnh lùng kia cùng gương mặt thối tha.
Tự ngược như cô, Vi Tưởng lại không tự giác soạn chữ gửi đi: Đi học mệt mỏi quá a, Lộ giáo sư.
Vi Tiểu Tưởng Ưu Nhã Bất Ô: Vài ngày không gặp, bắt đầu nhớ anh, anh có muốn giúp em hồi phục một chút không.
Thật sự rất may mắn, thời điểm cô sắp đi vào giấc ngủ, rốt cục nhận được hồi âm của Lộ Thượng.
Nam thần nhà ta: Có nỗ lực mới có báo đáp.
Sau khi xem xong, Vi Tưởng lập tức tỉnh táo: Lộ giáo sư, còn chưa ngủ hả?
Nam thần nhà ta: Đang muốn ngủ, em cũng nghỉ ngơi sớm một chút.
Vi Tưởng gửi biểu tình mất mác, Lộ Thượng còn chưa có hồi âm. Xem ra anh đã đi ngủ, Vi Tưởng bất đắc dĩ dẩu môi, chỉ có thể rời khỏi tin nhắn.
***
Lần huấn luyện này cũng có rất nhiều y tá bệnh viện khác, cho nên người tương đối nhiều, chỗ trống căn tin hội có vẻ ít ỏi. Giữa trưa hôm nay, xong giờ học tới bệnh viện ăn cơm, Vi Tưởng và Tiểu Hà phát hiện bệnh viện chỉ có chỗ ngồi duy nhất bên cạnh nam hộ lí kia, vì thế chỉ có thể qua gật đầu hữu nghị rồi mới ngồi xuống ăn cơm.
Không nghĩ tới chính là mấy ngày nay từ đầu đến cuối giờ học, nam hộ lý đối với các cô cũng có ấn tượng, Vi Tưởng và Tiểu Hà vừa ngồi xuống, anh liền tự quen thuộc bắt đầu cùng các cô chào hỏi.
Thì ra anh là Chu Tân Khang, là ý tá khoa mắt, trách không được trước kia Vi Tưởng chưa từng thấy qua.
Thật sự rất trùng hợp, giờ học ngày hôm sau, vị trí của Vi Tưởng và Tiểu Hà vừa vặn kề Chu Tân Khang, vì thế ba người càng thêm quen thuộc.
Một ngày nữa lại qua đi, Vi Tưởng và Tiểu Hà còn trêu ghẹo Chu Tân Khang, gọi hắn Tiểu Trư. Mà Chu Tân Khang còn không hề gì cười cười bày tỏ không sao cả. Từ nay về sau, ba người này thuận tiện thường xuyên cùng nhau ăn cơm, cùng nhau lên lớp huấn luyện. Thú vị nhất là nhà Chu Tân Khang cũng ở thành phố B. Cho nên thỉnh thoảng tan học sớm một chút, Tiểu Trư còn có thể là chủ nhà tận tình đưa các cô tới chợ đêm lân cận nổi tiếng với chuỗi đồ nướng, cùng ăn uống no đủ lại cùng hai cô gái ra ngoài đi dạo một số cửa tiệm nhỏ đặc sắc.
...
Hơn mười ngày lên lớp, cuối cùng cả đoàn cũng có thời gian nghỉ ngơi một ngày. Vi Tưởng vốn định nghỉ ngơi thật tốt, nhưng tiếc rằng Tiểu Trư và Tiểu Hà ba tấc không rời miệng lưỡi quá lợi hại, cô chỉ có thể đồng ý để Tiểu Trư dẫn ba người đến thành phố B.
Ba người đi chơi, Tiểu Trư tự nhiên thành nhiếp ảnh gia của hai mỹ nữ. Dọc theo đường đi, anh để cho Vi Tưởng và Tiểu Hà chỉ thị, vì các cô chụp không ít ảnh xinh đẹp.
...
Mỹ nữ chơi một ngày, buổi tối trở về mặc dù mệt chết đi, nhưng Vi Tưởng vẫn tỉ mỉ chọn lựa hai tấm ảnh được chụp đẹp nhất gửi cho Lộ Thượng.
Vài ngày gần đây, mỗi ngày cô vẫn gửi tin nhắn cho Lộ Thượng, cho dù chỉ là một biểu cảm.
Nhưng không biết tại sao hồi âm của anh lại ít ỏi lác đác. Rõ ràng trước kia anh đối với cô tốt như vậy, thế nào trong nháy mắt anh mà lại trở về vẻ lạnh lùng ban đầu thế kia.
Mặc kệ như thế nào, vẫn là hi vọng vừa gửi ảnh chụp anh có thể nhìn thấy, rồi bị cô mê hoặc, cho dù chỉ là một chút.
Thế nhưng hiện thực và kỳ vọng lại thường trái ngược. Ngày hôm sau vẫn như cũ không nhận được hồi âm của Lộ Thượng.
Thêm vài lần trước nữa, sau khi Vi Tưởng đến thành phố B này, đây là lần thứ năm Lộ Thượng không trả lời tin nhắn của cô, nói cách khác cộng lại anh mới trả lời mình hai lần, mà hai lần ấy cũng chỉ là đôi câu vài lời, thậm chí mang theo ý nhàn nhạt xa cách.
Cứ việc cô đêm qua ưỡn nghiêm mặt cực kỳ tâm cơ gửi ảnh đẹp của mình, nhưng anh vẫn không động.
Lại một lần nữa tâm của Vi Tưởng dần dần chìm vào đáy biển.
Nếu nói mỗi ngày huấn luyện cực khổ mệt chết đi được, thì như vậy cũng đủ để lòng cô vô lực và bắt đầu mệt mỏi.