• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

   Editor: Tứ Phương Team.

“Tôi lại không có nói như thế.” Lạnh lùng nói xong, Lộ Thượng chỉ hộp cơm tình yêu trong tay hỏi, “Cô ăn không?”

“Tôi đã ăn ở nhà, nhân lúc còn nóng anh ăn đi đừng lo cho tôi.” Sau khi nói xong, Vi Tưởng đi lại ghế sofa dài bằng da màu đen, ngồi xuống nghịch điện thoại giết thời gian.

Thấy cô vẫn ngồi đó nhàn nhã không có ý định rời đi Lộ Thượng chỉ đơn giản là lờ đi.

Kệ cô, dù sao cô da mặt dày cũng không phải là chuyện lần một lần hai.

Mở hộp tiện lợi ra, Lộ Thượng chậm rãi ăn, ăn mấy ngụm khóe miệng của anh không tự chủ cong một chút. Tài nấu nướng của tiểu cô nương tiến bộ không ít, xem ra cô cũng không tồi.

Ăn một nửa, anh đứng lên rót một chén nước, cũng thuận tay rót cho Vi Tưởng một chén.

Vi Tưởng có chút thụ sủng nhược kinh nói cảm ơn, “Cảm ơn giáo sư Lộ.”

Lộ Thượng gật đầu không đáp lời lại tiếp tục ăn cơm.

Rất nhanh đã ăn xong, chờ Vi Tưởng kịp phản ứng thì thấy Lộ Thượng cầm hộp tiện lợi đi ra ngoài, không bao lâu lại trở về, thì ra là đi rửa. Vi Tưởng cười ngây ngô nói: “Thật ra để tôi đi rửa là được rồi.”

“Không cần. Tôi sẽ không tiễn cô, buổi chiều tôi còn có giờ lên lớp.” Nói xong liền đưa cho Vi Tưởng chiếc hộp đang cầm trên tay, ý tứ rất rõ ràng, chính là muốn tiễn khách.

Nghe anh nói như vậy, lông mày Vi Tưởng liền nhíu lại, “Hôm nay tôi được nghỉ, về nhà cũng nhàm chán không có chuyện làm. Cho nên tôi làm bữa cơm tình yêu cho anh, anh cũng đừng đuổi tôi về mà, tôi ở đây đợi và sẽ không làm gì ảnh hưởng đến anh. Buổi chiều anh lên lớp tôi cũng có thể nghe giảng bài, rồi khi hết giờ học tôi chờ anh cùng đi ăn cơm trưa.”

Lộ Thượng thở dài, anh biết việc này không đơn giản như vậy.

Quả nhiên bây giờ người tay ngắn nắm đồ của người tay mềm, vừa rồi anh không nên trong lúc mềm lòng mà đưa cô đi ăn.

Không có cách nào qua cầu rút ván, anh chỉ có thể vịn cái trán đau đầu nói: “Vậy tôi kiểm tra tài liệu, cô ngồi ở kia chờ đi, buổi chiều có tiết cô không muốn nghe có thể ra ngoài đi dạo.”

“Không cần không cần…”

“Yên tâm, hết giờ học tôi sẽ điện thoại cho cô”. Lộ Thượng sớm đã nhìn ra tâm tư của cô.

“Ha ha. Vậy anh tranh thủ thời gian làm việc đi không cần phải để ý đến tôi.” Hiếm khi anh dễ nói chuyện như thế, trong nháy mắt Vi Tưởng liền biến thành một bộ dáng ngoan ngoãn thấu tình đạt lý.

Lộ Thượng bật máy tính lên bắt đầu chăm chỉ làm việc.

Bình thường Vi Tưởng có thói quen nghỉ trưa, lúc này lại nghiêng trên ghế salon lướt Weibo một hồi, mí trên mí dưới bắt đầu đánh nhau, không bao lâu liền bất tri bất giác tuột xuống nửa nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi.

Chờ Lộ Thượng kiểm tra tài liệu xong, ngẩng đầu lên lơ đãng nhìn qua, liền phát hiện Vi Tưởng có một loại tư thế ngủ kì quái.

Lộ Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, rồi mới đứng dậy cầm chiếc áo khoác của mình đi qua, bước chân nhẹ nhàng đi tới nhấc chân cô lên ghế, rồi mới lại đem áo khoác đắp lên trên người cô.

Lần đầu có khoảng cách gần như thế, Lộ Thượng nhịn không được quan sát tỉ mỉ Vi Tưởng ngủ.

Dáng vẻ cô ngủ rất ngoan ngoãn, Lộ Thượng không khỏi thấp giọng khẽ cười một cái, xem ra cũng chỉ có khi cô ngủ thiếp đi mới có thể im lặng như thế, không ồn ào giống bình thường. Ánh mắt lưu chuyển, phát hiện có một đám tóc không an phận trên mặt của cô, nổi bật lên khuôn mặt vốn nhẹ nhàng khoan khoái không chút phấn son làn da càng thêm trắng. Mà nhìn kỹ, trên gò má phải của cô còn có những đốm tàng nhang đen nhỏ, trông cô giống như đứa nhỏ nghịch ngợm, để anh tuỳ tiện liên tưởng tới Vi Tưởng cổ linh tinh quái.

Nhìn xuống, đó là đôi môi hồng dịu dàng của cô, đôi môi đỏ giống như những cánh hoa sắp mở ra, giống như chờ đợi người âu yếm.

Lộ Thượng gian nan dời ánh mắt, lắc đầu xua tan những suy nghĩ linh tinh trong đầu, rồi mới đứng lên trở lại bàn làm việc, cầm lấy chén nước uống mấy miệng lớn.

………….

Thời điểm Vi Tưởng thức dậy, trong phòng chỉ còn lại một mình cô. Thì ra cô ngủ lúc nào không hay, thấy Lộ Thượng thân mật đắp áo khoác, trong lòng cô cảm thấy ấm ấp.

Ngồi xuống, cô ôm áo khoác dùng sức ngửi ngửi, phát hiện áo khoác trên có mùi thuốc lá nhàn nhạt sau liền ngây ngốc cười.

Nhìn đồng hồ, lúc này đã là 3 giờ hơn, đoán chừng bây giờ Lộ Thượng đã bắt đầu tiết 2.

Lộ giáo sư nhất định là muốn cho cô ngủ thêm một lát mới không có quấy rầy đánh thức cô, con người này hôm nay cũng quá quan tâm đi.

Làm sao bây giờ, càng ngày càng không bỏ được.

Cuối cùng, Vi Tưởng vẫn là hấp tấp chạy tới nghe giảng bài, mặc dù chuẩn xác hơn nói hẳn là chơi điện thoại trong 2 tiết.

Sau khi tan học, trông thấy có mấy cô gái vây quanh Lộ Thượng líu lo không ngừng hỏi vấn đề lôi kéo làm quen, cô chỉ có thể làm chờ ở ngoài cửa càng không ngừng dậm chân.

Thật lâu sau mấy cô gái kia mới rời đi, cô lập tức chạy vào thở phì phò nói: “Lộ giáo sư thật sự có sức hút vô biên, đến nơi nào cũng có một đám nữ sinh theo đuổi.”

Lộ Thượng buồn cười nói: “Cô không phải một trong số đó sao?”

“Hừ, tôi mới không giống các cô gái đó, ít nhất tôi sẽ không có ý đồ xấu với giáo sư của mình.”

“Tốt, muốn ăn cái gì, hôm nay tôi mời cô.”

“Lộ giáo sư, đây là anh sao, anh hôm nay bỗng nhiên không chối bỏ tôi cũng không có không để ý đến tôi, còn đối xử tốt với tôi. Thật sự là một cú sốc cho một cô bé như tôi, tôi cũng không dám tin tưởng. “Anh chủ động mời cô ăn cơm, Vi Tưởng lập tức quên chuyện không vui vừa rồi, vui vẻ trêu tức.

Lộ Thượng tiện tay đóng cửa phòng học lại, quay người ra vẻ lãnh đạm nói: “Sao lại nói nhiều như vậy, không ăn cũng không sao.”

“Hì hì, ăn đương nhiên ăn chứ, khó có một cơ hội như vậy đương nhiên không thể bỏ qua.”

“Vậy thì im lặng, đi nhanh lên”.

Thấy anh đi nhanh quá cô không thể nào theo kịp, Vi Tưởng nhếch miệng, “Lộ giáo sư, anh cũng quá không thương hương tiếc ngọc, anh suy nghĩ một chút chân anh dài, chân tôi ngắn, thế nào cũng không thể đi nhanh được như anh a.”

Lộ Thượng bất đắc dĩ lắc đầu, bước đi cũng chậm dần.

Nữ nhân này thật là phiền phức.

****

Cơm nước xong xuôi, Lộ Thượng đưa Vi Tưởng về nhà.

Ở dưới lầu, anh nhàn nhạt nói: “Đã đến nơi, cô lên lầu đi.” Nói xong anh liền xoay người dự định trở về.

Nhìn bóng dáng anh rơi vào trong màn đêm, Vi Tưởng lại mang theo một tia cô đơn. Vi Tưởng nhìn chăm chú một lát rồi sau đó xấu hổ ho khan vài tiếng, Lộ Thượng nghi hoặc quay đầu, thấy mắt Vi Tưởng sáng ngời, anh không tự chủ được một lần nữa quay trở lại.

“Thế nào? Bị cảm?” Cho rằng Vi Tưởng bị cảm, Lộ Thượng thuận tay xoa lên cái trán trơn bóng xem thử thế nào.

Không nghĩ tới anh sẽ làm những động tác mập mờ thế này, một trận gió nhẹ thổi tới, Vi Tưởng không tự chủ run lên một cái, mặt đỏ ửng.

Lúc này chỗ im ắng không tiếng động, cô thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập của mình.

Lộ Thượng nhìn mặt Vi Tưởng đỏ lên, cho rằng cô bị cảm mạo mặt nóng lên chịu không được gió thổi, liền cau mày nói: “Có thể ở trong phòng làm việc của tôi điều hoà không khí mở thấp, cô ngủ ở trên ghế sofa thời gian dài nên cảm lạnh. Lên xe đi, tôi đưa cô đi bệnh viện.”

Nói xong anh thu hồi bàn tay đang thăm dò, cởi áo khoác ra, cúi đầu xuống không nghe giải thích liền choàng trên thân Vi Tưởng.

Chưa từng thấy anh ôn nhu và thân mật như vậy, Vi Tưởng có chút không quen.

Nhìn anh đứng cạnh người mình, trong chốc lát đầu óc cô trống rỗng, vô ý thức đưa tay ôm lấy cổ Lộ Thượng, ngẩng đầu lên môi liền dán vào.

Lộ Thượng hoàn toàn không có phòng bị, trong lúc Vi Tưởng dán vào, con ngươi của anh không tự chủ mở to, con mắt sâu thẳm.

Khi anh ngơ ngẩn một lúc, môi Vi Tưởng nhẹ nhàng lướt nhẹ qua chạm một chút liền tách ra. Mà hai tay của Lộ Thượng giống như bị quỷ nhập ôm lấy vai Vi Tưởng, đem cô dạo qua một vòng rồi hung hăng đặt ở trên cửa xe.

Vi Tưởng cảm giác thân thể của mình bỗng nhiên bị dùng sức trói buộc chặt, đang muốn giãy dụa mở miệng nói chuyện môi của anh liền che kín, mang theo sự trừng phạt mãnh liệt cùng lửa giận.

Trong nháy mắt, hơi thở nam tính của người đàn ông đánh tới, đầu óc Vi Tưởng trống rỗng, không kịp phản ứng người kia lạnh lùng dùng đầu lưỡi cậy hàm răng của cô cường thế tiến vào.

Dường như không muốn buông tha một chỗ nào hết, anh dùng sức cướp lấy, hung hăng mút hít đầu lưỡi của cô, dường như muốn trừng phạt cướp đi tất cả hô hấp trong miệng cô.

Cảm giác được một chút râu ria ở cái cằm của anh đâm vào, Vi Tưởng không tự chủ nhíu mày, “Ưm…ưm..” Bắt đầu phản kháng.

Phát hiện người dưới thân không chuyên tâm chống lại, Lộ Thượng dứt khoát dùng hai tay cố định đầu của Vi Tưởng, trừng phạt cắn một cái trên đầu lưỡi của cô, một nháy mắt Vi Tưởng cảm giác toàn thân bị điện giật, tê dại. Cô quên đi chống cự, thân thể giống như đắp chiềm vào trong đó, không tự chủ được nhũn ra, ngực cũng bắt đầu hô hấp lên xuống.

Cô không tự chủ nhắm mắt lại, lạc vào nụ hôn hoang dại của anh……

Cũng không biết qua bao lâu, đến khi cô cảm giác đầu lưỡi tê dại cả người sắp ngạt thở thì rốt cục Lộ Thượng cũng buông cô ra. Vi Tưởng cảm thấy mình giống như đã trở lại Địa Cầu, một lần nữa hít được không khí mới mẻ.

Cô mặt đỏ tới mang tai cúi đầu xuống, ngực nâng lên hạ xuống bắt đầu hô hấp.

Mặc dù trước kia cũng đã hôn, nhưng duy nhất hai lần cũng đều là nhẹ nhàng lướt qua, cô còn chưa bao giờ trải qua nụ hôn cuồng nhiệt như thế này.

Tuy nói mới vừa rồi là cô chủ động, nhưng cô cũng không nghĩ tới anh sẽ có phản ứng mãnh liệt như thế. Trong lòng Vi Tưởng không nhịn được mắng một lát, đã mấy trăm năm rồi người này chưa hôn nữ nhân?

Bây giờ cô biết mặt của mình rất đỏ nên không muốn ngẩng đầu.

“Cô luôn tùy tiện như vậy sao?” Đỉnh đầu truyền đến giọng nói lạnh lẽo, khàn khàn của Lộ Thượng.

Kỳ thật vừa mới hôn xong anh liền hối hận, sao lại có thể như vậy được, sao lại chủ động hôn nữ nhân này. Thế nhưng khi tại đến đôi môi mềm mại và ngọt ngào của cô, một tia lý trí cuối cùng cũng bị phá hủy,  làm cho nụ hôn này càng thêm sâu.

Bây giờ đã kết thúc tất cả, lý trí Lộ Thượng cũng một lần nữa trở về, anh nén không được lửa giận bên trong mình, nên mới nói với cô như vậy.

“A…… “Vi Tưởng trợn tròn mắt, anh ta có ý gì, nói là mình tùy tiện câu dẫn anh ta sao? Sợ anh hiểu lầm mình, Vi Tưởng nhanh chóng đáp: “Không có không có, tôi cũng không biết tại sao, có thể bởi vì là anh cho nên kìm lòng không được.”

Nói xong lời này mặt của cô lại đỏ lên, lời nói bây giờ của cô đã vượt quá mức cho phép.

Nhìn cô càng nói càng mập mờ, Mặt Lộ Thượng trở nên rất thúi “Còn chưa cút đi lên, muốn một lần nữa sao?”

Nghe vậy, Vi Tưởng vừa thẹn lại quẫn cúi đầu chạy đi.

Nhìn Vi Tưởng như muốn chạy trốn, Lộ Thượng nhịn không được bực bội nới lỏng cổ áo.

Chuyện gì đã xảy ra, định lực của bản thân kém như vậy sao? Quá khác thường, nữ nhân này chính là sát tinh của mình rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK