“A…” Lương Dịch ngửa mặt lên trời hét một tiếng thảm thê để biểu thị sự bi thương trong lòng. Nhiều năm như vậy, cậu không phải chưa từng thấy kẻ luôn gặp vận đen, chính là chưa từng thấy được kẻ nào xui xẻo như mình. Suy nghĩ một chút, từ khi sinh ra tới nay, tư chất không thể coi là thượng thừa, vì vậy muốn luyện võ công tuyệt đỉnh. Cậu thực sự đã dốc hết tâm huyết, mất ăn mất ngủ, thật vất vả trải qua hai mươi thành công, xuống núi, bản thân mới bước chân vào giang hồ chưa kịp đắc ý đã gặp Đông Phương Văn, kẻ cướp rừng đương thời, đang ra sức cướp bóc. Kết quả không cần phải nói, không chỉ tiền bị cướp mất, ngay cả người cũng bị xách tới sơn trại làm nhị trại chủ. Giấc mộng đại hiệp cứ như thế lẳng lặng không một tiếng động vỡ vụn.
Sau đó cậu lấy lại tinh thần, coi tất cả mọi thứ là do trời ban cho để kẻ thanh niên đầy hứa hẹn là cậu đây cọ sát, mỗi ngày lấy đoạn danh ngôn thiên cổ “Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã…” [1] này để cố gắng. Rốt cục, sau năm năm dốc hết tâm huyết, mất ăn mất ngủ phụ tá Đông Phương Văn, Tuyệt Đính Đường được thành lập, cậu cũng rốt cục có thể từ bỏ cái mũ cường đạo. Không đợi hoan hô một tiếng, đủ mọi sự việc liền lộn xộn xảy ra, suýt nữa sụp cả bờ vai thanh niên của cậu. Không có biện pháp, Đông Phương Văn là một kẻ lãnh khốc, đối với những chuyện vặt vãnh hằng ngày căn bản là không chút để tâm. Khẽ cắn môi, cậu đem những gánh nặng này yên lặng khiêng trên vai. Ai bảo gặp phải kẻ hung dữ như vậy, gặp phải tên đường chủ chỉ biết bóc lột sức lao động của cậu ni.
Lại qua hai năm, Tuyệt Đính Đường dưới sự nỗ lực của cậu rốt cục nhảy vọt phát triển, nhân tài cũng dần dần nhiều lên. Cậu rốt cục cũng có trợ thủ đắc lực, thầm nghĩ cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Vậy mà những ngày tháng sung sướng ấy kéo dài chưa được hai tháng, liên tiếp xảy ra bao nhiêu chuyện. Kỳ thực việc này cũng không có gì, đơn giản chỉ là đi tấn công Kình Phong quốc một chút mà thôi, quan trọng là … Vì sự việc này mà dẫn tới một hậu quả nghiêm trọng: Sấu Ngọc xuất hiện a.
Vừa nghĩ đến những ngày bị Sấu Ngọc gây đau khổ, tuy rằng cậu cũng thừa nhận mình rất thích Sấu Ngọc khả ái tinh ranh, nhưng vừa nghĩ tới một đoạn thời gian rất dài làm bạn với bản thân là không gian tối đen cùng những âm thanh ông ông, Lương Dịch liền nhịn không được muốn khóc. Trong đầu tự động nhảy qua đoạn ác mộng kinh khủng này, sau đó nhớ tới ngày cậu thoát khỏi những khổ hải đó.
Hiện tại ngẫm lại, kia thực sự là những tháng ngày hoài niệm vĩnh viễn đáng giá. Tiết Bân xuất hiện, cậu thành công chạy khỏi tầm mắt của Sấu Ngọc, từ nay về sau mỗi ngày số lần bị quấy rầy sẽ giảm đi theo cấp số bội. Tuy rằng thỉnh thoảng cũng sẽ hoài niệm một chút, nhưng đối với người đã trải qua muôn vàn thử thách như cậu mà nói, đó bất quá chỉ như mưa bụi mà thôi.
Cậu vốn trông mong từ nay về sau mỗi ngày vạn năm đều hạnh phúc. Thậm chí định ra mở tiệc rượu “Tam bạch lâu” ba ngày để đại yến các vị huynh đệ. Ai biết… Ai biết tất cả mọi việc còn chưa thực hiện được, cậu —— đường đường là phó đường chủ Tuyệt Đính Đường cư nhiên hi lý hồ đồ bị bắt sống a.
“Lão thiên gia, ngươi vì sao… Vì sao cứ đối đãi như thế với ta? Ta không phá nhà ngươi không bắt thê tử ngươi, cũng không giết hài tử ngươi, ngươi vì sao hết lần này tới lần khác lại bất công với ta như vậy.” Lương Dịch càng nghĩ càng thương tâm, càng nghĩ càng tức giận, nhịn không được ngẩng đầu lên trời rống to.
Bỗng nhiên phía sau vang lên một tiếng cười nhạo. Lương Dịch nhìn lại, chỉ thấy một thiếu niên mặc áo lông mềm mại đang khinh thường nhìn cậu, châm chọc nói: “Cho dù ngươi có muốn, ngươi có thể làm được gì? Ngươi bất quá chỉ là một con người mà thôi.”
Lương Dịch bị khuôn mặt đẹp của thiếu niên này làm cho ngẩn ngơ một lúc, còn đang tiêu hóa lời châm chọc của thiếu niên. Cậu mặt đỏ lên, bản thân từ đầu đến đuôi bị một công tử bột chế nhạo như vậy, sau này cậu làm sao có thể ngẩng đầu trước các huynh đệ a.
“Cho dù ta đời này là người, ngươi sao có thể biết được ta đời trước không phải là thần tiên? Nói không chừng có thể còn là ma vương a.” Tốt, tại thời điểm này cần phải cảm tạ Sấu Ngọc, nhờ gã bản thân mới có thể nhanh nhạy ứng khẩu được như vậy.
“Ngươi… làm thần tiên? Hơn nữa có thể là ma vương?” Thiếu niên sửng sốt ba giây, sau nhịn không được ôm bụng cười ha hả, một lúc lâu mới nói với người hầu bên cạnh: “Không tồi không tồi, đại ca lần này trở về mang theo con mồi này rất thú vị. Xem ra yến hội lần này ta không thể bỏ lỡ a.”
Lương Dịch kinh ngạc nhìn hắn. Không biết vì sao, cậu đối với cái thiếu niên này tồn tại một nỗi sợ hãi trước nay chưa có. Bất đồng với sự e ngại đối với Sấu Ngọc, đây là một loại cảm giác run sợ từ tận đáy lòng. Trong ánh mắt mỹ lệ của thiếu niên kia, có một loại tàn khốc không nói nên lời, khiến cậu nghĩ tới loài động vật hung ác giảo hoạt nhất trong rừng rậm—— sài lang.
Thiếu niên cười lớn rời đi, Lương Dịch nhưng vẫn nghĩ tới đôi mắt mang theo tiếu ý kia. Bỗng nhiên, cậu bắt đầu tưởng niệm đường chủ luôn bóc lột cậu, hoài niệm Độc Cô Sấu Ngọc, còn có cả toàn bộ huynh đệ Tuyệt Đính Đường.
“Lão thiên gia, nếu như ngươi có thế để ta trở lại, ta thà rằng mỗi ngày bị Sấu Ngọc niệm một trăm lần, ta cũng nguyện ý nỗ lực như Kenshin và Rukawa[2], Tam Tạng cũng được.” Cậu chân thành cầu khẩn, sau đó liền nghe thấy âm thanh một người lanh lảnh hô: “Đại vương giá lâm.”
Hoàn đệ nhất chương.
[1] Đây là trích từ câu nói của Mạnh Tử: 天將降大任於斯人也,必先苦其心志,勞其筋骨 _Thiên tương hàng đại nhậm vu tư nhân dã, tất tiên khổ kỳ tâm chí, lao kỳ cân cốt. Nghĩa là “Trời trao trách nhiệm lớn cho người lớn, cho người nào thì làm cho họ khổ tâm chí, mệt gân cốt””
[2]Kenshin và Rukawa: Nhân vật manga.