Hình như là từ ba ngày trước, trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Độc Cô Sấu Ngọc cuối cùng cũng tuyên bố bệnh của y đã khỏi hẳn. Nhất thời, trong cung mọi người hoan hô, nói cười ồn ào, khiến y có phần tự hào với vận khí tốt của mình. Sau đó y liền thiết yến để cảm tạ Độc Cô Sấu Ngọc và Đông Phương Văn. Bởi vì vui vẻ, tất cả mọi người uống quá chén; lúc này Độc Cô Sấu Ngọc mới nói ra bản thân không hề truy cứu tội của Giang Sơn vì hắn đã biết lỗi. Nó rất tự nhiên bán phần nhân tình này khiến y mấy ngày nhìn đệ đệ mình không vừa mắt tí nào.
Rồi sau đó, mọi người từ từ tản đi. Trong cơn say rượu, y hình như nghe thấy Độc Cô Sấu Ngọc nói gì đó mà người trong cung văn hóa thấp quá, ngay cả họa sĩ giỏi nhất cũng không biết cách cơ bản để vẽ tranh châm biếm, y nên dạy lại người của mình đi. Y không khỏi giận dữ, thân là họa sĩ, vậy mà ngay cả vẽ cũng không vẽ được, thật là quá nực cười. Thế là y rất tức giận để Độc Cô Sấu Ngọc thay mình dạy dỗ lại đám họa sĩ chỉ biết ăn không biết làm ấy. Ân, lúc nói đến đây, Tiểu Dương hình như lén kéo kéo tay áo mình, bất quá khi hỏi cậu có chuyện gì, cậu lại chẳng nói gì cả.
Lại sau đó, vết thương của y khỏi hoàn toàn. Khi nhìn thấy một chồng tấu chương chất như ngọn núi mà đám triều thần đã cần cù đóng góp, y mới biết tên gia khỏa Giang Sơn kia lại lười đến mức như thế. Sau một hồi chất vấn nghiêm khắc, hắn cư nhiên nói là bởi vì tâm linh bị thương hại, không còn tâm tư nào để phê duyệt tấu chương.
Được lắm, nếu đệ đệ đã nói như thế, như vậy hôm nay vết thương ở tâm linh của hắn hẳn là đã chữa khỏi rồi. Dù sao hắn cũng không bị sung quân đến biên cương, thế là, y lôi cổ Giang Sơn nhốt trong ngự thư phòng. Hừ, muốn bận thì cùng nhau bận, đừng hòng ta thả ngươi nhàn nhã khanh khanh ta ta một mình với Tiểu Dương. Thấy bộ dạng Giang Sơn dựa bàn múa bút thành văn, tâm tình của y cuối cùng cũng cân đối một ít.
Cuối cùng, đó là cảnh tượng đang xảy ra trước mắt. Giang Thiên và Giang Sơn ngơ ngác nhìn hơn một trăm họa sĩ nhất tề quỳ gối trước mắt mình, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng nói mấy câu như “Không cách nào chịu nổi những ngày như vậy nữa rồi. Đại vương ngươi thả chúng ta về nhà đi a.” Mà bọn họ thậm chí không biết xảy ra chuyện gì.
Trước mặt Giang Sơn vẫn còn một đống tấu chương chất cao như núi cần phải phê, hắn từ trước đến giờ chưa bao giờ có tính nhẫn nại, không nhịn được nói: “Các ngươi có ủy khuất gì thì nói ra, đừng làm như bị ngược đãi thế chứ.” Ai biết lời đó đã kích khởi ngàn tầng sóng dâng, ngự thư phòng suýt chút nữa bị thổi bay mất bởi các họa sĩ kích động lên án.
Giang Thiên và Giang Sơn nghe xong nửa ngày, chỉ hiểu ra một điều, chuyện này Độc Cô Sấu Ngọc dường như không thoát được can hệ. Đang muốn hỏi cho rõ ràng, thị vệ bỗng nhiên báo rằng Độc Cô Sấu Ngọc tới. Hai người liền thấy đám họa sĩ mới vừa rồi tình cảm còn cuồn cuộn, vừa nghe thấy thế nhất thời liền giống như thủy triều rút, thối lui sang hai bên. Nhìn bộ dạng bọn họ giống như chỉ hận tường không chuyển động, bằng không sẽ chui hẳn vào.
Giang Thiên và Giang Sơn liếc mắt nhìn nhau, trong lòng không hẹn mà cùng cảm thấy nghi hoặc. Thiếu niên khuôn mặt tươi cười khả ái kia nhìn sao cũng không ra lực sát thương lại lớn như vậy a. Nhưng sau một canh giờ, bọn họ nhận ra suy nghĩ này của mình thật sai lầm biết bao.
Độc Cô Sấu Ngọc chậm rãi tiến vào đại điện, con ngươi uy nghiêm đảo qua, toàn bộ họa sĩ đều nhìn thẳng xuống mặt đất, đầu người tạo thành góc vuông, Giang Thiên cười, nhưng chưa kịp nói thì đã thấy Độc Cô Sấu Ngọc vọt tới trước mặt một người dẫn đầu đám họa sĩ, lớn tiếng nói: “Ta là vì ai? Các ngươi thân là họa sĩ, không chịu tích cực tiến thủ, nỗ lực nắm bắt kỹ thuật vẽ tranh mới, trái lại mặc thủ lỗi thời, thỏa mãn với hiện tại. Lẽ nào các ngươi không biết làm như vậy sớm muộn sẽ bị thời đại đào thải sao? Ta đã không ngại cực khổ, các ngươi còn oán giận điều gì nữa? Vẽ Kenshin mà mất đến ba ngày, vậy mà bức tranh không sao nhìn nổi, điều này khiến ta thân là fan Kenshin vô cùng đau lòng, các ngươi hiểu không hả? Ta đã nhẫn nại hi sinh hình tượng của Kenshin thân thân, các ngươi còn bất mãn gì nữa…”
Giang Thiên và Giang Sơn chết lặng người nhìn Độc Cô Sấu Ngọc không coi ai ra gì giáo huấn đám họa sĩ đang xấu hổ cúi đầu, thình lình có một thái giám lặng lẽ tiến tới xin chỉ thị bày đồ ăn trưa, bọn họ mới phát hiện ra được đã qua một canh giờ. Nhìn Độc Cô Sấu Ngọc vẫn không ngừng giáo huấn trên dưới, Giang Thiên bỗng nhiên nói: “Ta nghĩ ta đã hiểu tại sao đám họa sĩ kia xin từ chức tập thể rồi.”
Giang Sơn cũng thì thào lẩm bẩm: “Ta cũng nghĩ mình đã hiểu.” Chợt thấy Độc Cô Sấu Ngọc quay đầu nhìn mình, lộ ra nụ cười sáng chói: “Vương tử đại ca, tấu chương của ngươi nhanh phê duyệt xong đi. Tiếp theo ta cần chuẩn bị tư liệu thật kĩ lưỡng, ngươi yên tâm, ta sẽ khiến ngươi trong vòng 3 ngày liền yêu Kenshin và Rukawa a.” Nói xong quay đầu lại nói với đám họa sĩ: “Các ngươi… Giữa việc tiếp tục cổ hủ mục nát hay là theo ta anh dũng tiến thủ, các ngươi tùy ý lựa chọn. Dù sao hai ngày tiếp theo ta cũng bề bộn công việc. Hừ, đến lúc Vương tử đại ca yêu mến Kenshin ta đố các ngươi dám phá hoại hình tượng Kenshin nhà ta nữa đấy? Cái này gọi là trị phần ngọn không bằng trị tận gốc, hừ hừ. Đấu với ta nào.” Nói xong nó đắc ý hất tóc, tiến gần tới chỗ Giang Sơn lộ ra nụ cười điềm điềm: “Vương tử đại ca, đừng quên ước định của chúng ta a. Quá trình huấn luyện vẫn đang đợi ngươi đó, Vương đại ca. Ai nha, thời gian thực sự gấp quá a. Ta phải nắm lấy thời gian mới được. Bất quá dù sao ta cũng không có việc gì làm, ở lại Thương Chi quốc ba đến năm năm cũng không có vấn đề gì cả.” Nói xong liền ngẩng đầu ưỡn ngực tiêu sái ra ngoài. Mà đám họa sĩ giống như bị thôi miên, ủ rũ nối đuôi nhau đi theo phía sau nó.
Hoàn đệ tứ thập tam chương