Nghe nói những động vật này đều được bắt từ trong rừng sau núi cách Tuyệt Đính Đường không xa, điều đó khiến Lương Dịch vô cùng hối hận a. Sớm biết vậy đã cùng các huynh đệ đi săn thú, nhất định sẽ kiếm được món lời không nhỏ. Hôm nay ngược lại tiện nghi hai tên sài lang kia. Thực sự càng nghĩ càng khó chịu a
Bất quá dù thế nào cũng là một con người, cho nên Lương Dịch cũng không bị giam cùng một chỗ với mấy con mãnh thú này. Một tiểu thái giám đưa cậu tới đại sảnh phía trước. Nhìn qua loa mấy cái, Lương Dịch không khỏi hít mấy ngụm lãnh khí. Trời ạ, những người này… đào từ đâu ra vậy? Cư nhiên đều xinh đẹp như vậy, khiến cậu chết lặng người, càng trở nên tự ti mặc cảm.
“Không công bằng, thực sự là rất không công bằng a.” Lương Dịch tức tức oai oai lẩm bẩm, âm thầm nói: “Ta có phải đang ngủ trong vườn hoa không, hay là đã chết bất ngờ, cho nên mới thăng thiên, có thể nhìn thấy những nhân vật giống như tiên tử vậy. Bằng không đây là nơi quỷ quái nào, nữ hài tử cư nhiên có thể tham dự. Đồ Tạp quốc của cậu, còn có Kình Phong quốc, ngoại trừ thái hậu là người chủ trì, bình thường nữ tử tuyệt đối không thể xuất đầu lộ diện như vậy.
Không kiềm chế được sờ sờ hai má mình, bỗng nhiên nghe vài tiếng cười trộm nói nhỏ từ bên kia truyền tới: “Nhìn xem, công tử bên kia trông thật hảo a.” “Đúng vậy đúng vậy, sao vậy từ trước tới giờ chưa từng thấy qua hắn ni?”
Xoẹt một cái, Lương Dịch liền cảm thấy nỗi tự ti suốt thời gian dài qua hoàn toàn biến mất. Nếu cậu thực sự là thỏ, chỉ sợ hiện tại sẽ có một đôi tai đang dựng thẳng. Nét mặt toát ra thái độ đắc ý, thầm nghĩ: “Nhìn xem nhìn xem, rốt cuộc cũng biết phân biệt tốt xấu. Dung mạo tuấn mỹ thì sao chứ? Phải giống như ta vậy lớn lên có khuôn mặt đầy tính cách mới được nữ nhân yêu nhất.
Cậu vừa đắc ý, liền suy nghĩ về nhân sinh của mình, ngẫm lại bản thân tuổi cũng đã lớn, vậy mà cư nhiên còn chưa lập gia định, càng đáng thẹn hơn chính là ngay cả mùi vị nữ nhân cũng chưa từng thử qua. Nhưng năm tháng thanh xuân quý giá nhất trong cuộc đời đều bị đường chủ vô lương bóc lột trở thành cu li. Nếu phụ mẫu còn sống, cậu sẽ trở thành đại nghịch tử vô hậu. Hôm nay mắt thấy đại cơ hội tốt, sao có thể không công buông tha. Con mắt tuần tra một vòng, chỉ cảm thấy những nữ tử này mỗi người đều hảo, hoàn phì yến sấu[1], mỗi người mỗi vẻ, chỉ khiến mắt cậu như thêu hoa a.
Vỗ nhẹ hai má mình một chút, cậu tức giận lẩm bẩm: “Lương Dịch, làm người không được quá tham lam. Ngươi dám coi đây là chợ bán thức ăn, thấy mấy bó cải trắng bó nào cũng tốt muốn mang về nhà hết a.” Ánh mắt tập trung vào một nữ tử gương mắt xinh đẹp thoạt nhìn rất dịu dàng hiền thục. Trong lòng cậu yên lặng nhớ lại tuyệt kỹ luyến ái tất sát mà Độc Cô Sấu Ngọc dạy cho cậu, hình như là “Chọn đúng thời cơ, nắm chặt cơ hội, chủ động xuất kích, tả hữu giáp công, cho phép lợi dụng, tạo nên cơ hội tốt, cuối cùng một kích, vạn sự đại cát.” Hình như… hẳn là còn gì nữa a.
Ân, được, cứ như thế mà làm. Mang theo sự tự tin cường đại không gì sánh được, Lương Dịch bước tới, chuẩn bị bắt đầu bước vào con đường mới mà cả đời cậu chẳng bao giờ thể nghiệm qua. Đúng lúc này, âm thanh một người lanh lảnh vang lên: “Đại vương giá lâm, nhị vương tử giá lâm.” Trong nháy mắt, mọi người trong đại sảnh đều quỳ xuống.
“Hỗn đản… Hỗn đản, không thể đến muộn một chút sao?” Lương Dịch nắm chặt tay, đứng ở chính giữa đại sảnh, ánh mắt oán hận nhìn hai người huynh đệ tuấn mĩ nổi bật giữa ánh đèn. Sự tự tin nguyên bản cường đại tại trong nháy mắt liền rơi bộp xuống.
Giang Thiên nhìn Lương Dịch sừng sững bất động, mỉm cười, bước tới gần, cười nói: “Tiểu thỏ tư, ngươi thật dũng cảm, thực sự khiến bản vương kinh hỉ.” Tiếp theo y quay đầu lại nói: “Sơn nhi, lần trước có người nhìn thấy bản vương mà không quỳ xuống, cuối cùng biến thành thế nào?”
Giang Sơn mỉm cười nói: “Hình như là chặt đứt tứ chi, ngâm trong vò rượu một năm[2], đợi đến khi sinh ra vô số giòi bọ, mới lôi ra đi chôn làm phân bón.”
Lương Dịch sắc mặt liền trắng bệch, nhìn hai người trước mắt cười đến khoái trá. Cậu không phải chưa thấy qua những kẻ thủ đoạn độc ác, Độc Cô Ngạo, Đông Phương Văn đều là có tiếng lãnh khốc tàn nhẫn. Nhưng đối với hành vi khiến người ta phải tức giận mà vẫn có thể cười đến vân đạm phong của hai huynh đệ này, cậu ngay cả nghe cũng chưa từng nghe nói qua.
Xem ra suy nghĩ lúc trước đã sai rồi, bản thân rõ ràng là rơi vào địa ngục. Lương Dịch âm thầm thay đổi lại nhận định lúc trước, vừa lúc thấy Giang Sơn mỉm cười nói: “Quả nhiên không tồi, tuy rằng sắc mặt tái nhợt đi một ít, chân có chút run run, nhưng chung quy cũng không hề yếu đuối.”
Giang Thiên ngả ngớn sờ soạng gương mặt Lương Dịch, nói với Giang Sơn: “Được rồi, những loài động vật như thỏ không chịu nổi kinh hách đâu, chúng ta có lẽ nên nói đến chuyện khác. Ân, hình như chưa giới thiệu thân phận chúng ta với con mồi nhỏ bé này ni.”
Giang Sơn cũng vội vã phụ họa nói: “Đúng đúng đúng.” Vậy sau ôm lấy thắt lưng Lương Dịch, chỉ vào Giang Thiên cười nói: “Tiểu thỏ tử, đây là đại ca ta, vương giả cao nhất của Thương Chi quốc, bởi vì thiện kỳ về bạch mã, cho nên người ta đều gọi hắn là Bạch Mã vương. Ta là đệ đệ của hắn, cũng là vương tử duy nhất của Thương Chi quốc, cho nên mọi người liền gọi ta là vi Bạch Mã vương tử.”
Giang Thiên nhìn chằm chằm vào bàn tay đang cố định ở eo Lương Dịch, nhíu mày nói: “Sơn nhi, giới thiệu thì giới thiệu, ngươi đây là đang làm gì vậy?”
Giang Sơn cười, giả vờ vô tội nói: “Đại ca, ngươi không phải đã nói thỏ không chịu nổi kinh hách sao? Ta sợ hắn đứng không vững, cho nên dìu hắn a. Nhìn xem, tiểu thỏ tử đã ngây cả người rồi này, nếu không có ta, sợ rằng sớm đã té xỉu a.”
Hoàn đệ tam chương.
[1] Hoàn phì yến sấu: Hoàn phì: mập béo: yến sấu:, gầy còm
[2] Chỗ này ta chém. Nguyên văn là 在罎子里淹泡了一年