Lương Dịch nỗ lực kìm nén xúc động muốn cười điên dại, hắc hắc như kẻ trộm cười nói: “Ở Bích Tình Điện a, Thái hậu, lẽ nào ngài không biết việc ta đưa thần y đến chữa bệnh cho Đại Vương sao?”
Thái hậu đầu tiên là ngẩn người ra, sau đó dậm chân bình bịch hung đích: “Ai nha, bỏ lỡ bỏ lỡ mất tiêu rồi. Ta biết ngươi có đưa một thần ý đến, nhưng lại tưởng người còn lại là tùy tùng. Nhưng đây cũng là một chú ý đặc biệt. Tiểu Dương, ngươi đúng là chả suy nghĩ gì cả. Ban đầu ai gia vì muốn chu toàn việc tốt cho ngươi và Thiên nhi Sơn nhi nên đã nhọc lòng nhọc sức, vắt hết cả đầu óc ra suy nghĩ. Vậy mà hôm nay, tin tức quan trọng như thế mà ngươi lại giấu diếm không nói cho ta biết?” Nói xong quay ra nói với đám cung nữ bên cạnh đã hưng phấn chảy nước miếng từ lâu: “Đi nào, bãi giá tới ‘Bích Tình Điện’.”
Đông Phương Văn ngơ ngác vẻ mặt gấp gáp hận không thể mọc cánh mà bay của những nữ nhân này…. Nhìn nữ nhận được gọi là Thái hậu kia không chút hình tượng xốc váy chạy đi mất, sau khi đờ ra như bị hóa thạch N phút, hắn mới thều thào hỏi Lương Dịch: “Là ta… Là do ta hiểu sai phải không? Nữ nhân… nữ nhân kia có phải là một cung nữ trùng hợp có tên là Thái hậu không?”
Lương Dịch buông tay nói: “Đường chủ, ngươi không hiểu sai đâu. Nữ nhân kia đích thực là Hoàng Thái Hậu, người thống trị tối cao của Thương Chi quốc. Tuy rằng không phải là mẹ ruột của hai sài lang kia.” Nói xong cảm thán nói: “Cho nên Đường chủ, ngươi hiện tại hẳn là đã hiểu ra rằng, những ngày ta sống ở Thương Chi quốc không hề thoải mái chút nào a. Thái hậu cả ngày đã chỉ nhăm nhăm đi khảo sát thực tế…” Nói đến đây, chợt nhớ ra sao có thể nói quá trình ăn dương trước mặt Đường chủ, vội vàng ngậm miệng lại.
Đông Phương Văn cũng không chú ý, quay đầu nhìn Lương Dịch nói: “Thái hậu nàng… khiến ngươi nếm không ít mùi đau khổ phải không? Bằng không với tính cách luôn luôn nhẹ dạ của ngươi, sao có thể đẩy nàng vào hố lửa Sấu Ngọc a?”
Lương Dịch dùng sức gật đầu, nắm lấy tay Đông Phương Văn nói: “Đường chủ a, ngươi đúng là tri kỷ của ta. Lão… lão thái bà kia a, trình độ khủng bố không hề kém Sấu Ngọc chút nào, mà ta chỉ là một trong những người bị bọn họ hành hạ lâu ngày mà thôi.” Nói xong nhìn trời cầu khẩn nói: “Sấu Ngọc a, ngươi nhất định phải báo thù rửa hận cho Lương đại ca của ngươi a, như vậy không uổng công Lương đại ca chịu sự dằn vặt của ngươi.”
Cầu khẩn xong đang định uống thêm một chén ô mai nữa, chợt thấy một tiểu thái giám thở hổn hển chạy tới, nói: “Lương công tử, Đại Vương và Vương tử sai ta tới tuyên ngươi đến. Bọn họ nói đã thấy được Sứ giả Câu hồn của cõi âm, sợ rằng không sống qua nổi hôm nay, muốn gặp Lương công tử lần cuối cùng. Lương công tử mau đi đi, nếu chậm chạp chỉ sợ không kịp gặp mặt.”
Đông Phương Văn và Lương Dịch kinh hãi, Lương Dịch nói: “Không được a. Mọi người trong Thương Chi quốc là cao thủ trong số các cao thủ, lẽ ra so với Tuyệt Đính Đường chúng ta và người của Tuyệt Thế Cung phải bền bỉ dẻo dai hơn mới đúng, nhất là hai con lang kia. Sao có thể vừa nói chết liền đã chết a.”Vừa nói vừa khẩn cấp chạy tới Bích Tình Điện.
Đông Phương Văn cũng vội vã đuổi theo, thầm nghĩ: “Chơi thì chơi nhưng nếu nháo đến mức tai nạn chết người thì không ổn rồi. Ân, cũng may không phải ở Tuyệt Đính Đường. Đại Vương và Vương tử của Thương Chi quốc chẳng quan hệ gì đến ta cả.”
Khi đến Bích Tình Điện, nhìn thấy mọi người nằm thẳng cẳng khắp phòng, mà Độc Cô Sấu Ngọc cũng không thấy đâu. Tim của Lương Dịch trầm xuống, nghẹn ngào nói: “Không phải là đã chết rồi đấy chứ, cho nên Sấu Ngọc chạy án? Xong rồi xong rồi, lần này đùa thái quá rồi.”
Đông Phương Văn kiên quyết nói: “Không có khả năng. Cho dù là người đã chết, với y thuật của Sấu Ngọc, cũng có thể cứu về. Ta hiện tại đi tìm hắn về cứu người.” Hắn vừa dứt lời, những người đang nằm hấp hối trên mặt đất lập tức bò lên, hét lớn: “Không nên… Không nên tìm hắn trở về, thật vất vả lắm mới đuổi hắn đi được. Ô ô ô.” Nói xong tất cả đều thẳng tắp ngã xuống.
Lương Dịch đi tới trước mặt Giang Thiên và Giang Sơn. Hai ác lang nước mắt lấp lánh, một người kéo tay cậu nói: “Tiểu Dương, có thể sống đến lúc này để gặp được ngươi, thật may mắn biết bao. Tiểu Dương…” Vốn là một cảnh vô cùng phiến tình, vậy mà lại khiến Lương Dịch muốn cười ra tiếng, thầm nghĩ: Công lực của Sấu Ngọc xem ra đã tiến bộ không ít, thảo nào ngay cả Đường chủ cũng phải nhượng bộ lui binh.
Chợt thấy Đông Phương Văn vọt tới, tím lấy cổ áo Giang Thiên nói: “Ta mặc kệ ngươi là Đại Vương Vương tử gì đó, nếu ngươi dám động vào Sấu Ngọc dù chỉ là một sợi tóc, ta tuyệt đối sẽ không buông tha ngươi. Nói mau, Sấu Ngọc đang ở đâu?”
Giang Sơn vội vàng nói: “Hắn bị mẫu hậu đưa đến Tử Vân Cung rồi. Tên tiểu ác ma đấy, hắn không giết chúng ta đã kà cầu thần bái phật rồi, ai còn dám động vào hắn nữa a.”
Đông Phương Văn lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng buông tay, trên mặt có hơi chút áy náy, nói: “Nga… Thật.. Thật ngại quá. Ta tưởng các ngươi đem Sấu Ngọc đi… Cho nên nhất thời cấp bách… Vô lễ vừa rồi… Mong rằng thứ lỗi.”
Giang Thiên chậm rãi ngồi dậy, rất chân thành nhìn Đông Phương Văn, lắc đầu nói: “Không sao cả. Đông Phương Đường chủ, nói lại thì ngươi cũng là một người khổ mệnh a.” Nói xong liền thở dài không ngớt.
Giang Sơn cũng từ từ ngồi dậy, oán giận Lương Dịch nói: “Tiểu Dương, ngươi thỉnh thần y quỷ quái gì vậy? Đây rõ ràng là một ma vương sát nhân. Hắn… Hắn quả thực là ma âm xuyên nhĩ[1] a.”
Lương Dịch trong lòng cảm thấy thống khoái, cười hì hì nói: “Ai nha, kỳ thực cái này đâu có gì ghê gớm? Có một lần có kẻ đắc tội ta, ta nhờ Sấu Ngọc báo thù hộ. Các ngươi thử đoán xem đã xảy ra chuyện gì đi. Kẻ đó bị Sấu Ngọc nói đến ba ngày, sau đó thì toi luôn á. Sau đó Sấu Ngọc cứu hắn sống lại, lại nói tiếp thêm hai ngày, rồi lại chết, rồi lại cứu sống. Cứ thế đến hơn tháng, ta nói là được rồi, Sấu Ngọc mới chịu thả hắn đi. Nghe nói tên đáng thương đó sau khi trở về còn nháo mấy trận đòi tự sát, nói rằng ngay cả khi ngủ cũng nghe thấy âm thanh của Sấu Ngọc vang lên liên tục bên tai. Thật vô cùng thống khổ.” Cậu mặt không đổi sắc nói dối như cuội. Ai ngờ mọi người sau khi tự mình trải nghiệm đều tin là thật, cho rằng với năng lực của Độc Cô Sấu Ngọc, những chuyện tưởng như hoang đường như thế lại hoàn toàn có thể xảy ra.
Thế là sắc mặt mọi người đều bắt đầu biến xanh biến trắng biến tím biến đen, nhanh chóng trở thành bảng màu. Giang Sơn bỗng nhiên quỳ xuống, nói với Giang Thiên: “Hoàng… Hoàng huynh, lúc trước không phải muốn đem ta sung quân ra biên cương sao? Cũng nên hành hình rồi phải không. Ta… Ta lập tức rời đi a.”
Hoàn đệ tứ thập lục chương
[1]Xuyên nhĩ: có thể hiểu là đâm thủng tai =))