• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần tới tết âm lịch, tất cả những người ngoại tỉnh đang sinh sống trong thành phố đều giống như những đàn chim, vội vã quay trở về quê nhà của mình. Cả thành phố lớn như vậy bỗng nhiên trống rỗng hơn phân nửa, trên đường xe ít người ít, ngày thường tàu điện ngầm chen chúc chật chội không thể chịu nổi, giờ cũng thật vắng vẻ.

Sau khi Nhạc Minh Tâm tốt nghiệp đại học, làm thầy giáo dạy thể dục ở trong trường chín năm, tiền lương không cao, được cái ổn định, phúc lợi cũng tốt, môi trường làm việc đơn thuần, cậu rất thích. Ngôi trường cậu đang công tác cũng xem như là một ngôi trường danh tiếng có từ lâu đời, đa phần là các giáo sư lớn tuổi, mọi người đều thấy cậu tuổi còn nhỏ, lại sáng sủa đáng yêu, nên rất chiếu cố cậu.

Các bà, các cô trong nhóm bạn bè mỗi ngày đều đăng ảnh họ đi du lịch, múa khăn hồng bày ra đủ các loại tư thế chụp ảnh. Nhạc Minh Tâm nằm ở trên giường, lần lượt thích từng cái một, thực lòng thực dạ mà khen ngợi ở khu bình luận, thu hoạch được một đống hoa hồng làm hồi phúc.

Nhạc Minh Tâm thấy sắc trời không còn sớm, từ trong ổ chăn chui ra, run lẩy bẩy mặc vào một chiếc áo len cao cổ màu xám, khoác thêm một chiếc áo denim (1), còn cố tìm đôi dép lê trong căn phòng tối om, sàn nhà thì lạnh cóng, lạnh đến độ cậu phải nhảy dựng lên. Nửa ngày vẫn không tìm thấy, cậu lại lười bật đèn, cuối cùng đành nhảy nhảy tới huyền quan, tính đổi giày đi xuống lầu ăn Ma Lạt Năng (2).

Đúng lúc này chuông điện thoại vang lên, Nhạc Minh Tâm cầm lấy điện thoại ra nhìn thì thấy là Khang Thần gọi cho mình.

“Alo, Thần ca.” Nhạc Minh Tâm vừa kẹp điện thoại của vai vừa đổi giày.

“Đêm nay có rảnh không?”

“Có.”

“Hey, anh chỉ hỏi thế thôi, anh biết cậu có kì nghỉ đông, không rảnh cũng không được, đêm nay ra ngoài đi chơi đi.”

Nhạc Minh Tâm bắt đầu đi làm ba năm, luôn làm ở ban sơ trung, mấy tháng trước, trường học để cậu nhận dạy lớp một. Tiết thể dục của lớp một, thật giống như một đám gà con được thả ra, Nhạc Minh Tâm sứt đầu mẻ trán hơn một tháng, mới miễn cưỡng rèn được chút nề nếp. Chờ đến khi thật sự đàn áp được đàn tiểu ác ma này, mới phát hiện là trong số các bạn nhỏ này cũng có bạn nhỏ rất đáng yêu.

Ngày đó cậu tan làm, phát hiện có một cô bé ngồi lẻ loi trên bậc thang ở cổng trường, cô bé để mái bằng, tóc tết hai bên, ôm đầu gối nhìn ra ngoài cổng trường, chẳng ai đến đón cả.

Nhạc Minh Tâm nhận ra cô bé chính là học sinh ở một trong các lớp cậu dạy, tên là Khang Tiểu Cần, cậu đi tới rồi ngồi xuống hỏi: “Sao con còn chưa về?”

Khang Tiểu Cần nhìn thấy Nhạc Minh Tâm thì như thấy cứu tinh, môi liền mím lại, hai mắt ngập nước lại rưng rưng không rơi nước mắt, thật sự rất đáng thương.

“Thầy Nhạc, không ai đón con cả ….” Khang Tiểu Cần nức nở nói.

Nhạc Minh Tâm bị cô bé dọa sợ, vội vàng an ủi: “Ba mẹ con đâu, số điện thoại bao nhiêu, để thầy gọi thử xem.”

Nhân viên bảo vệ nhô đầu ra từ trong phòng trực nói: “Thầy Nhạc, tôi đã gọi qua rồi nhưng điện thoại của ba cô bé vẫn tắt máy.”

“Vậy còn mẹ con đâu?” Nhạc Minh Tâm hỏi.

Khang Tiểu Cần cúi đầu không nói lời nào, Nhạc Minh Tâm cũng không biết phải làm sao bây giờ, ngồi xổm vậy rất mỏi nên cậu đứng dậy, ai ngờ Khang Tiểu Cần nghĩ là cậu phải đi, sợ tới mức ôm lấy chân cậu: “Thầy Nhạc, thầy dẫn con về nhà đi ạ.”

Nhạc Minh Tâm sợ cô bé ngồi ngốc ở đây lâu thì không an toàn, trời cũng bắt đầu tối, thở dài, đỡ cô bé lên, nói: “Đường về nhà con như thế nào?”

Khang Tiểu Cần đứng dậy, hơi mệt mỏi mà chậm chạp phủi mông quần của mình, cô bé đưa tay lên chỉ vừa nghĩ vừa nói: “Ra khỏi cổng trường, rẽ trái, đến trạm xe buýt lên xe …”

Nhạc Minh Tâm cắt lời cô bé: “Trạm xe buýt ở bên phải.”

Cô bé Khang Tiểu Cần rơi nước mắt, hít hít cái mũi nói: “Vậy, rẽ phải, lên xe, ngồi ba trạm, rồi đi xuống xe.”

Nhạc Minh Tâm xách hai cái cặp lớn, dẫn theo bé con lên xe buýt, lăn lộn hơn nửa tiếng, cũng về đến dưới lầu nhà của Khang Tiểu Cần. Đó là một tiểu khu tương đối sa hoa, ai dè trong có ai cả, cô bé Tiểu Cần vừa thấy như thế thì liền muốn khóc, Nhạc Minh Tâm phải dỗ bé rồi đưa bé đi ăn McDonald’s, sau đó lại trở về tiếp tục đứng dưới nhà chờ.

Đợi đến khi trời tối đen, mới có một người mặc tây trang đi giày da, người đàn ông chạy thẳng một mạch về, gấp đến độ đầu đổ đầy mồ hôi.

Hôm đó công ty của Khang Thần mở cuộc họp muộn, bảo mẫu lại xin phép không đến nhà, anh ta liền quên luôn chuyện đón cô bé. Vừa thấy Khang Tiểu Cần, anh ta vừa ôm cô bé vừa giải thích, còn bày tỏ sự biết ơn với Nhạc Minh Tâm, nói rằng chờ qua hai ngày nữa rảnh rỗi sẽ mời cậu một bữa cơm để cảm ơn. Tuổi của Khang Thần không lớn, sự nghiệp lại thành công, giao tiếp cũng rất thoải mái, đó là việc anh ta từ trước đến nay rất thành thục. Vốn Nhạc Minh Tâm cũng không muốn qua lại quá nhiều với cha mẹ của học sinh, thầm nghĩ cũng chỉ ăn một bữa cơm, cho dù chỉ là giao tình thì cậu cũng gật đầu đồng ý gặp mặt. Ai ngờ đâu trong bữa ăn đầu tiên, hôm trước Nhạc Minh Tâm vừa cài vào điện thoại app hẹn hò dành cho gay lại để cho Khang Thần nhìn thấy.

“Ai, thầy Nhạc, thì ra thầy cũng là …”

Tim của Nhạc Minh Tâm thiếu chút nữa là rơi ra ngoài vì sự thẳng thắn và chẳng khách khí chút nào của Khang Thần. Bởi vì trong nhà cậu có biến cố, bốn năm đại học cậu đều vùi đầu vào việc vừa học tập vừa nghiên cứu, sau này đi làm thì các mối quan hệ cũng rất hạn hẹp, đừng nói đến yêu đương, ngay cả tính hướng cũng chưa từng nói với người khác, phải vất vả lắm mới lấy được dũng khí cài app hẹn hò, cuối cùng lại để Khang Thần bắt gặp.

Từ cổ để mặt cậu đều đỏ ứng, khóe mắt cậu hơi rũ xuống, cúi đầu, giống như một con cún lớn không thể bắt được đĩa ném từ chủ.

Khang Thần vỗ vỗ bả vai của Nhạc Minh Tâm, nói: “Chuyện này thì có gì mà phải xấu hổ, chúng ta là bạn bè mà.”

Thường xuyên qua lại, hai người thế mà cũng thực sự trở thành bạn bè, Khang Thần làm bố đơn thân nuôi con gái, vẫn còn khúc mắc ở đây, Nhạc Minh Tâm không rõ lắm nội tình bên trong, cũng không tiện hỏi. Về chuyện này Khang Tiểu Cần rất vui sướng, thầy Nhạc thế mà lại làm bạn bè với ba ba, âm thầm vui vẻ suốt một tuần,

“Đi đâu vậy?” Nhạc Minh Tâm cầm chìa khóa để trong bát thủy tinh ở huyền quan, hỏi.

“Để anh qua đón cậu đi.”

Khang Thần cùng mấy người bạn đầu tư mở một quán pub (*), khai trương được nửa tháng, anh ta nhớ ra chưa gặp Nhạc Minh Tâm một thời gian, nên liền mời cậu. Chờ sau khi dỗ con gái ngủ xong, anh ta mới lái xe đi đón người. Anh ta thấy Nhạc Minh Tâm đứng ở ven đường, khoác một chiếc áo denim bên trong là áo len cao cổ cùng quần jean và giày thể thao, tóc mềm rũ xuống, vừa thấy là biết không được chải kĩ càng, đã đi làm vài năm nhưng cậu vẫn trông như sinh viên, có chút cẩu thả, kéo cửa kính xe xuống gọi câu: “Lên xe đi.”

(*) Nguyên văn là quán bar nhỏ [小酒吧] nhưng kiểu quy mô như thế giống pub hơn nên mình để là quán pub.

Ma Lạt Năng ở trong bụng Nhạc Minh Tâm vừa no lại vừa ấm, sự mệt mỏi cứ ở trong đầu, cậu ngồi ở ghế phó lái mà buồn ngủ.

Khang Thần chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cuộc sống về đêm mới chỉ bắt đầu thôi đó nhé thầy Nhạc, cái bộ dạng buồn ngủ của cậu là sao.”

Nhạc Minh Tâm ngáp một cái, nói: “Là do đồng hồ sinh học.”

Khang Thần nghiến răng nghiến lợi: “Cậu đã nghỉ được nửa tháng, mà vẫn chưa điều hòa lại được à.”

Nhạc Minh Tâm cười toe toét để lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp: “Thần ca, thật hâm mộ anh nha, luôn thể hiện được giá trị của bản thân trong cương vị công tác, mà tôi thì trì trì độn độn sống qua mấy ngày nghỉ, ăn ngủ ngủ ăn, thực sự là không nên mà.”

Khang Thần suýt chút nữa là dừng xe lại đá cậu xuống đường.

Nhưng một lát sau, khi đến quán pub mà Khang Thần đầu tư, nó không nằm trên con phố có các quán bar ầm ĩ, ngược lại còn tìm cho mình một đường khác, là một nơi yên tĩnh bên bờ sông, bên cạnh cửa chính treo một bảng hiệu, nền đỏ, viết ba chữ hành thảo lớn “Giang Hồ Biên”, một ngọt đèn vàng treo bên trên, rất có cảm giác cao nhân lánh đời.

Bên ngoài cửa còn đặt mấy lẵng hoa, nhìn vào là biết mới khai trương chưa lâu.

Nhạc Minh Tâm vừa nhìn liền thấy thích, khen ngợi hai tiếng, Khang Thần dừng xe, rất hài lòng mà lầm bầm: “Không tồi đúng không. Cũng không biết từ đâu mà tên tiểu tử Hạ Thành An nghĩ ra được nhiều ý tưởng như vậy.”

Gió đêm lành lạnh thổi hơi nước bên bờ sông táp mạnh vào khuôn mặt của Nhạc Minh Tâm, cậu quay đầu mạnh nhìn về phía Khang Thần: “Ai cơ?”

Khang Thần không nghe thấy, cứ đi thẳng về phía trước, giơ tay lên hướng về phía xa xa lên tiếng chào hỏi: “Lão Hạ.”

Nhạc Minh Tâm nhìn qua, có một người đang dựa vào bờ tường ở cửa, người đó mặc chiếc áo màu đen, một chân cong lại dựa vào tường, bởi vì trời lạnh nên trên đầu còn đội một chiếc mũ len màu lam, ngũ quan thâm thúy trái lại càng nổi bật, giữa ngón tay hắn kẹp một điếu thuốc, một bộ dạng lười biếng vẫy tay với Khang Thần: “Ừm.”

Nhạc Minh Tâm nhíu mày cố gắng nhận ra khuôn mặt đang ẩn trong bóng tối của người kia, không dám thừa nhận.

“Minh Tâm, đây là …” Khang Thần muốn giới thiệu, quay đầu nhìn thoáng qua Nhạc Minh Tâm, nghi hoặc nói, “Hai người quen nhau?”

Hạ Thành An dập điếu thuốc, tiện tay ném vào thùng rác, trúng ngay đích. Hắn đứng thẳng, khuôn mặt được ánh đèn chiếu sáng rõ ràng, mi cốt hiển hiện, đôi mắt sâu thẳm, hai tay đút túi, ánh mắt dừng lại trước mặt Nhạc Minh Tâm, một lúc lâu sau nói: “Không quen.”

Nhạc Minh Tâm cứ vậy mà bị nghẹn lại, không nói gì.

Cậu vẫn còn nhớ rõ, ngày đầu nhập học năm lớp 11, tiết học đầu tiên diễn ra được một nửa, thì Hạ Thành An người cắt tóc ngắn đến gần lộ cả da đầu đột nhiên đứng lên.

“Thưa thầy, em thấy không được khỏe.”

Sau đó cả buổi hắn không trở lại lớp học.

Sau giờ tan học, Nhạc Minh Tâm chơi bóng xong, thời gian hạn hẹp, liền vội vã xả tóc dưới vòi nước, khiến cả đầu toàn nước, xong lại chạy về để kịp tiết tự học vào buổi tối. Chạy đường tắt, đi ngang qua vườn cây có cổng bị khóa, xuyên qua khoảng hở trên bức tưởng, cậu dường như thấy có người đang nằm trên bãi cỏ ở bên trong.

Nhạc Minh Tâm hoảng sợ, trèo hai ba bậc ở trên khoảng hở, từ đầu tường cúi xuống nhìn. Hạ Thành An đang nằm trên bãi cỏ cạnh bờ tường, vẫn ngủ say, lồng ngực phập phồng lên xuống. Đầu cậu ướt sũng nước, bọt nước theo hai bên má của cậu chảy xuống cằm, cuối cùng rơi xuống, rơi chuẩn xác xuống cái trán trơn bóng của Hạ Thành An.

Hạ Thành An cau mày mở mắt ra, cùng với cái người mang vẻ mặt sửng sốt đang đứng trên đầu tường kia bốn mắt nhìn nhau.

Trời chiều lưu lại chút tà dương, tỏa ánh sáng rực rỡ phía trên đỉnh đầu Nhạc Minh Tâm, khiến cho hình dáng của cậu bao phủ một tầng hào quang.

Hết chương 1.

(1) Áo denim

5-cach-phoi-do-nam-voi-ao-so-mi-denimjpg

(2) Món Ma Lạt Năng

1470382319447jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang