• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Min – Beta: Nguyên My

Nhạc Minh Tâm vẫn nhớ, khi Hạ Thành An chuyển đi, là lúc nóng nhất trong học kỳ, ve chẳng ngại phiền phức mà cứ kêu tưởng như mãi mãi chẳng ngừng lại. Thỉnh thoảng sẽ lại có bão, trường phải cho nghỉ nửa ngày, học sinh đều vùi mình trong kí túc xá không ra nửa bước khỏi cửa, nghe tiếng mưa to tầm tã bên ngoài, sau cơn mưa dưới đất sẽ đầy cánh hoa và lá rụng.

Ngày ấy trời âm u, dự báo thời tiết cảnh báo màu vàng cho cơn bão đang tới, trường học nhắn thông báo nghỉ học, thầy quản lý kí túc đi tới gõ cửa từng phòng xác nhận họ đã đọc được thông báo rồi thì mới rời đi.

Trong không khí hơi ẩm nồng đậm làm người ta hít thở cũng không thông, chỉ có cá mới sống tốt được ở trong cái dạng thời tiết này, Nhạc Minh Tâm phiền não nghĩ.

Trong khoảng thời gian này cậu luôn thấy rất khó chịu, cậu nhờ Lý Khải trả quyển tranh vẽ kia cho Hạ Thành An, không có câu trả lời lại, cậu cũng chẳng hỏi, về phần vì sao lại không hỏi, chính cậu cũng không hiểu nổi, chỉ cảm thấy cứ gặp Hạ Thành An thì trong lòng sẽ hoảng hốt, giống như mình đã làm chuyện sai lầm gì đó vậy.

Ở trong phòng mấy đứa bạn hoặc là đang trùm kín đầu ngủ, hoặc là làm ổ trên giường chơi game, đều đang ở đây yên lặng chờ trận mưa lớn nhất định sẽ tới kia.

Nhạc Minh Tâm cầm lấy ly nước của mình, cậu định ra máy nước đặt phía khúc ngoặt cầu thang để rót chút nước nóng.

Cậu một tay cầm điện thoại, tay kia thì đang rướn hai ngón tay ra làm thành một hình người nho nhỏ. Cậu đi từng bước từng bước trên hành lang, đột nhiên, dừng lại.

Kí túc xá của nam sinh và nữ sinh lớp 11 được chia thành hai tòa, cả nam và nữ đều đi chung một cầu thang, có thể gặp nhau dưới sảnh chung ở tầng một.

Từ góc độ mà Nhạc Minh Tâm nhìn thấy được có hai người đang đứng trước cửa sắt lớn của kí túc xá nằm bên cạnh con đường nhỏ, với những dây thường xuân chạy dài tận chân tường. Một người là nữ sinh, dáng đứng thẳng tắp, tóc đuôi ngựa buộc cao, Nhạc Minh Tâm cẩn thận nhìn một chút, là Phương Bình. Cô đứng đối diện một người nữa, tay đút túi, bởi vì cao nên phải hơi cong lưng, từ đầu đến chân tràn đầy sự mất tập trung và sốt ruột, vừa nhìn qua đã biết đó là Hạ Thành An.

Đây là đang làm cái gì vậy?

Khi Nhạc Minh Tâm còn chưa phản ứng được, thì chân cậu đã cứ thế đi xuống cầu thang, lặng lẽ trốn vào một khúc ngoặt, cứ lén lút như là trộm vậy, căng thẳng đến nỗi lòng bàn tay đổ mồ hôi, đứng bên bờ tường có thể nghe thấy láng máng tiếng nói chuyện giữa họ.

Đột nhiên, có ai đó vỗ vào người cậu, thiếu chút nữa là khiến Nhạc Minh Tâm nhảy dựng lên, quay đầu nhìn, là khuôn mặt đầy nghi hoặc của Lý Khải.

Lý Khải: “Cậu đang làm cái gì … Ưm …”

Nhạc Minh Tâm bỏ tay đang che miệng câu ta lại, cậu lấy ngón trỏ làm kí hiệu trật tự, rồi nhỏ giọng: “Suỵt.”

“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Giọng nói có chút mất kiên nhẫn của Hạ Thành An truyền từ phía sau tới, Nhạc Minh Tâm vội vã đứng thẳng lại, vểnh tai nghe.

“Chuyện kia,” Trọng giọng nói của Phương Bình hiện lên rõ ràng sự xẩu hổ và cái dễ thương rất riêng của thiếu nữ, “Cậu có bạn gái rồi à?”

Lý Khải lập tức trợn tròn hai mắt, đẩy Nhạc Minh Tâm ra, rồi len lén thò đầu qua bức tường để nhìn, hít vào một hơi, rồi hai người cùng không hẹn mà nín thở tập trung yên lặng tiếp tục nghe.

“Không có.”

Phương Bình cực kì vui vẻ, nói tiếp: “Vậy cậu nghĩ tớ …”

Hạ Thành An ngắt lời: “Nhưng tôi có người mình thích rồi.”

Lần này thì đến phiên Nhạc Minh Tâm hít vào một hơi, bình thường Hạ Thành An chẳng nói chuyện với ai cả, hắn thích ai cơ? Như một tia chớp lóe lên (*), trong đầu Nhạc Minh Tâm hiện lên cả trăm nghìn suy nghĩ, mà ở bên kia cuộc nơi chuyện đã rơi vào bế tắc.

(*) Nguyên gốc là ‘电光火石间’ nghĩa là ánh chớp và núi lửa phun, phép ẩn dụ miêu tả một khoảnh khắc rất nhanh vụt qua.

“Cậu không nên tiếp tục để đồ vào ngăn kéo của tôi nữa.”

Hạ Thành An nói xong câu đó liền quay đầu rời đi, để lại một mình Phương Bình đứng lẳng lặng nơi ấy. Một lúc sau, chỉ thấy lưng cô run lên hai cái, mơ hồ nghe thấy cả tiếng nức nở.

Nhạc Minh Tâm muốn kéo Lý Khải đi, nhỏ giọng nói: “Đừng qua đó, đi thôi.”

Bất luận là thế nào, việc nghe trộm cũng chẳng phải vinh quang gì, hơn nữa một Phương Bình từ trước đến nay luôn kiêu ngạo làm sao lại muốn bị bắt gặp mình chật vật lại sa sút tinh thần như vậy. Lý Khải sững sờ một lúc, rồi lẳng lặng theo Nhạc Minh Tâm quay lại phòng kí túc.

Trời vẫn cứ mưa âm u, còn rầu rĩ vang lên vài tiếng sấm.

Nhạc Minh Tâm đột nhiên nhớ tới quyển tranh vẽ, vội hỏi: “Quyển tranh của Hạ Thành An, cậu đã trả lại cho cậu ấy chưa?”

Lý Khải ngẩn người, đáp: “Tôi bỏ vào ngăn kéo nên quên mất …”

Nhạc Minh Tâm vội vàng bảo: “Nhanh trả đi.”

Lý Khải cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên đường: “Biết rồi.”

Trời mưa cả một ngày dài như vậy dù sao cũng coi như là lòng đất được tưới nước tràn trề sảng khoải, thành phố A đã vào mùa mưa, bão này chưa dứt lại tới một đợt bão khác, phía chân trời không bao giờ thiếu những cơn mưa, quần lót vĩnh viễn chẳng khô nổi, đi ra khỏi nhà lúc nào cũng phải dùng đến dù, âm u chẳng thấy ánh nắng mặt trời.

Vào buổi đêm hôm đó, Nhạc Minh Tâm liền nằm mơ.

Từ Phương Bình đứng trước mặt Hạ Thành An lại đổi thành cậu. Nhạc Minh Tâm nắm lấy đường may của đồng phục, dùng giọng có chút run run không rõ mà hỏi: “Cậu thích ai?”

Dáng hình của Hạ Thành An bị bao phủ trong màn mưa dai dẳng chẳng thấy ánh mặt trời, mơ hồ không rõ, hắn không nói gì, chỉ thấy hai ngón tay cầm một vật, tách môi cậu ra rồi đẩy vào trong miệng. Nhạc Minh Tâm cắn một cái, nhân chocolate ngọt lịm liền chảy, tràn đầy khoang miệng.

Sau đó cậu tỉnh dậy, mở lớn hai mắt mà nhìn trần nhà, bên tai là tiếng ngáy của bạn cùng phòng, còn có tiếng mưa mãi chẳng dứt ngoài cửa sổ. Tim cậu đập như trống nổi, giống như đang hưởng ứng theo tiếng sấm phía chân trời kia.

Cậu chưa từng bao giờ thích ai, cũng không nghĩ tới mình sẽ là người đồng tính.

Nhạc Minh Tâm chẳng có ai để tâm sự cùng, cậu căn bản không có cách nào để thoát ra khỏi những suy nghĩ đang hỗn loạn về xu hướng tình dục. Kế đó những lời đồn đại bịa đặt liền tới tấp bay đến.

Đầu tiên là có người đồn là trong lớp có đôi yêu nhau bị thầy giáo phát hiện, sau đó Hạ Thành An thành nhân vật chính của lời đồn. Hắn bị gọi lên phòng giáo viên rất nhiều lần, ngồi vững với lời đồn này. Tiếp đó lời đồn đại liền thăng cấp, nói rằng Hạ Thành An yêu đồng tính, thích con trai, dù chỉ là tin đồn vô căn cứ, hoặc là quá mức bát quái hoặc là quá chán ghét trơ trẽn, đều khiến cho Nhạc Minh Tâm đứng ngồi không yên, rõ ràng chẳng phải nói cậu, cậu lại cảm thấy như bản thân đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.

Khoảng thời gian trung học ấy, lần cuối cùng Nhạc Minh Tâm bắt gặp Hạ Thành An là sau giờ trưa.

Hạ Thành An bị thầy gọi vào phòng giáo viên, Nhạc Minh Tâm lặng lẽ chờ ở phía ngoặt cầu thang bên ngoài phòng giáo viên, đợi rất lâu mới thấy Hạ Thành An ra ngoài. Trong khoảng thời gian này hình như hắn đã gầy đi một chút, cũng cao lên hơn một chút, ngũ quan không hiểu vì sao lại càng trở nên bén nhọn, đã có quầng thâm mắt, có lẽ là vì ngủ không ngon. Hắn đi ra khỏi phòng giáo viên, thầy Uổng Cố từ bên trong nói ‘Đóng cửa lại’, mặc cho cánh cửa vẫn còn mở, hắn bước nhanh ra ngoài, vừa mới ra liền gặp ánh mắt của Nhạc Minh Tâm đứng ở chỗ ngoặt cầu thang.

Nhạc Minh Tâm há miệng, lại không biết phải nói cái gì cho phải.

Trong tay Hạ Thành An đang cầm cuốn sổ tranh, cầm rất chặt, cánh tay hiện lên gân xanh, tờ giấy đã có chút nhăn.

“Cậu …” Nhạc Minh Tâm muốn an ủi hắn, muốn hỏi thăm hắn một chút, muốn nói về giấc mơ của mình, nhưng kết quả lại chỉ nói được một chữ.

Hạ Thành An không chờ cậu, hắn rũ mắt nhìn xuống đất, đi ngang qua Nhạc Minh Tâm, lướt qua nhau.

Nhạc Minh Tâm đi theo phía sau hắn, hai người cứ như vậy một trước một sau quay về lớp học, Hạ Thành An cũng không quay đầu lại.

Tiết tự học chỉ còn mấy phút nữa là tan, trong phòng học mọi người đã bắt đầu rục rịch nói chuyện. Nhạc Minh Tâm thấy Hạ Thành An dừng lại trước cửa phòng học sau đang khép hờ, người bên trong đang bàn tán, giọng là của Lý Khải.

“Cũng không biết là thằng đó thích ai, bị nó để mắt tới cũng thật đáng sợ, mấy cái đồng tính luyến ái ấy …”

Tiếng của cậu ta nói rất lớn, có người còn thấp giọng cười hùa theo.

Toàn bộ đầu óc của Nhạc Minh Tâm đều trống rỗng, cậu thấy Hạ Thành An đạp văng cánh cửa sau, ‘Rầm’ một tiếng rất lớn, cánh cửa đập vào tường rồi bật lại chạm phải người hắn. Nữ sinh hét lên chói rồi đẩy xô hết bàn vang lên những tiếng ‘Két két’ hỗn tạp. Nhạc Minh Tâm vội vã chạy vào liền nhìn thấy Hạ Thành An và Lý Khải quần nhau, rõ ràng là Hạ Thành An chiếm ưu thế hơn, quai hàm hắn cắn chặt, một tay đang ấn Lý Khải ở trên bàn, tay còn lại dùng cùi chỏ hung ác mà dứt khoát thụi thẳng vào mũi cậu ta một cái, máu chảy đầm đìa.

Các nam sinh khác đều vào can ngăn, muốn kéo Hạ Thành An ra nhưng kéo không nổi, sau cùng Hạ Thành An còn đạp một cước vào bụng Lý Khải, cậu ta co ro rên rỉ nằm trên mặt đất.

Cuốn sổ tranh vốn đang nằm trên tay Hạ Thành An giờ rơi dưới mặt đất, còn bị những người chạy vào can ngăn đạp lên mấy cái.

Nhạc Minh Tâm vội vàng nhặt lên, thấy rõ được phải có đến hơn hai dấu chân trên cuốn sổ ấy.

Thầy giáo hổn hà hổn hển chạy tới, tức muốn nổ phổi: “Hạ Thành An, phụ huynh cậu sắp tới rồi đó, nhanh lên phòng giáo viên chờ đi!”

Hạ Thành An thở dồn dập, hắn lấy lại cuốn sổ vẽ từ tay Nhạc Minh Tâm.

Hắn nhanh chóng đi ra từ cửa sau, tuy rằng đánh thắng, nhưng lại không thấy được vẻ đắc ý, sắc mặt âm trầm đến đáng sợ. Bên ngoài trời mưa vẫn tiếp tục rơi, Hạ Thành An chẳng nói lời nào, trong lúc tất cả đều đang lộn xộn rời đi, chỉ còn lưu lại bóng lưng của một mình Nhạc Minh Tâm.

Hết chương 19.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK