Đêm đã khuya, xung quanh cũng thật yên tĩnh, chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng thu dọn hàng quán ở tầng dưới.
Nằm trên giường năm phút, Nhạc Minh Tâm lại xốc chăn đứng lên, cậu đi tới cửa, kiểm tra lại xem mình đã khóa cửa chắc chắn chưa rồi lại bò lên giường. Ở một mình đôi khi sẽ như vậy, luôn cho rằng bản thân còn chưa khóa cửa. Nhạc Minh Tâm đi chân trần từ huyền quan trở về phòng, một lần nữa ngã thẳng xuống giường, trong lòng rất muốn bàn chuyện yêu đương một lần, không thì nuôi một chú chó.
Nghĩ nghĩ, cậu nhắm lại đi ngủ, cả một đêm đầy mộng mị, cậu mơ về thời điểm khi còn học trung học. Khi ấy cậu lúc nào cũng vô lo vô nghĩ, thành tích không tốt cũng không xấu, cũng không biết có gì thú vị mà cười ngây ngô, phiền não lớn nhất cũng chỉ là tiền tiêu vặt không đủ để mỗi ngày uống một lon Coke.
Kể từ sau ngày đó, Khang Thần vội vàng kết thúc mọi công việc của công ty trước lễ mừng năm mới, chân gần như không chạm đất, cũng không có thời gian hẹn với Nhạc Minh Tâm. Cậu cũng vậy mà liền nhàn rỗi, hoặc là tự một mình đi dạo, hoặc là ở nhà chơi trò chơi, đọc sách, ngẩn người. Người lần trước quen biết cũng hẹn gặp cậu hai lần, ăn cơm rồi nói chuyện phiếm cũng coi như là hòa hợp, chính là Nhạc Minh Tâm chung quy cảm thấy được nếu không hồi đáp, từ từ hai người cũng sẽ không còn liên hệ.
Mắt thấy tư vị của năm mới càng ngày càng nồng đậm, phố lớn ngõ nhỏ đều bật bài “Cung hỷ phát tài”, vậy nên Nhạc Minh Tâm cũng đi dạo một vòng ở bên ngoài. Về đến nhà, lúc cậu ngẩn người lại không tự giác mà khẽ ngâm nga, đúng thật là tẩy não mà. Cậu nhìn căn hộ nhỏ vắng vẻ của mình, lại đi ra phía cửa sổ nhìn các gia đình mang theo con cái đi chọn mua hàng tết, ôm trong tay một chậu quất cho năm mới, cậu không khỏi cảm thấy suy sụp tinh thần.
Để mặc kệ cho cảm xúc tiêu cực lên men là rất nguy hiểm, Nhạc Minh Tâm đã từng nếm qua những mất mát này, liền liều mạng làm bản thân phải nghĩ đến những điều vui vẻ, vén tay áo lên để quét tước nhà cửa, lại mua thêm câu đối và chữ Phúc đỏ rực, dán đầy cả phòng, còn mua cả chậu quất nhỏ đặt ở huyền quan, nhìn dễ chịu hơn hẳn.
Cậu vừa bố trí xong thì Khang Thần gọi điện tới.
“Lễ mừng năm mới không sắp xếp lịch gì à?”
Nhạc Minh Tâm cầm băng dính trong dán vào góc cuối cùng của chữ Phúc, trả lời: “Không sắp xếp lịch gì.”
“Cùng đón giao thừa đi, dù sao cậu cũng chỉ có một mình.” Khang Thần đang vừa bắt Khang Tiểu Cần ăn cà rốt vừa nói, “Để anh gọi cho lão Hạ, cậu ta cũng chỉ có một mình. Anh cũng gọi cho mấy người bạn nữa, cùng nhau chơi cho náo nhiệt.”
Nhạc Minh Tâm có chút thất thần, liền dán lệch mất.
Đầu bên kia Khang Tiểu Cần đang bị nhét đầy mồm cà rốt, căn bản là rất mất hứng, nghe thấy giọng của Nhạc Minh Tâm, vội lớn tiếng nói: “Con chúc thầy Nhạc năm mới vui vẻ! Năm mới vui vẻ!”
Khang Thần nắm được bím tóc con bé: “Năm mới còn chưa tới đâu, con mau nuốt cà rốt xuống đi.”
Nhạc Minh Tâm cười hì hì một tiếng, nói: “Tiểu Cần ngoan, sẽ tặng cho con một bao lì xì đỏ.”
Tới ngày giao thừa, Nhạc Minh Tâm mặc quần áo mới, chỉnh trang lại bản thân thật gọn gàng, tóc chải ra phía sau để lộ trán, sớm một chút cậu đã ngồi tàu điện ngầm để đến nơi. Con phố dọc bờ sông để tới quán bar một mảnh quạnh quẽ, đều đã nghỉ kinh doanh, dọc theo bờ sông đi đến cuối phố, quán nằm ở góc phố, ‘Giang Hồ Biên’ đóng cửa.
Ở bên trong cánh cửa thủy tinh, Khang Tiểu Cần đang chờ Nhạc Minh Tâm, vừa thấy cậu đến thì vội vàng nhảy ra mở cửa, kéo tay Nhạc Minh Tâm vào, vừa đi vừa nói: “Hôm nay có nhiều đồ ăn ngon lắm thầy ơi.”
Nhạc Minh Tâm cong người xuống, hỏi: “Ba con ở bên trong à?”
Khang Tiểu Cần lấy ngón tay chỉ chỉ nói: “Ba con đến rồi, chú Thiệu cũng đến rồi, dì Hồng đang nấu đồ ăn ngon.”
Nhạc Minh Tâm nắm tay bé đi vào, vừa vào liền thấy dưới tầng 1 sáng đèn, ở giữa sân khấu đặt chậu quật to, cao đến đầu người, trên tường còn dán chữ Phúc lớn cùng câu đối, đem quán bar đẹp đẽ biến thành nơi một chút cũng không hề giống quán bar, hương vị năm mới đủ đầy, nhìn là thấy vui mừng náo nhiệt.
Mọi người tập trung ở tầng 2. Khang Thần kéo những chiếc bàn nhỏ trên tầng 2 vào sát tường, chỉ giữ lại bàn lớn, trên mặt bàn bày đầy những món ăn đã được nấu xong, trên mỗi cái đĩa đều được đậy cẩn thận, để tránh bị nguội. Ở trong góc sáng sửa đặt một cây hoa đào, cũng rất to, nụ hoa đều đã nở được một nửa.
Khang Thần lại làm ổ trên ghế sofa, ỷ vào hệ thống lò sưởi đã được mở đầy đủ nên anh ta chỉ mặc một chiếc áo mỏng, chân để trần, nhìn thấy Nhạc Minh Tâm cũng chào một cách uể oải, nhấc mi, nói: “Cách ăn mặc hôm nay quả thực là rất có sức sống đó.”
Nhạc Minh Tâm chỉ cười cười rồi bỏ qua chủ đề này, cậu đi vào trong bếp nhìn qua một cái, thấy Thiệu Chi Hà xắn tay áo đang phụ giúp dì Hồng. Nhạc Minh Tâm và Thiệu Chi Hà không quen nhau, cậu chỉ biết đó là bạn bè lâu năm của Khang Thần, hai người cũng chỉ gật đầu chào nhau. Dì Hồng cười nói: “Thầy Nhạc tới rồi à, tốt quá, ngồi đi, có cơm ăn ngay đây.”
Nhạc Minh Tâm ra khỏi phòng bếp, ngồi xuống cạnh Khang Thần, nhìn anh ta chăm chú chơi trò “Jump and Jump” sở trường trên di động, Khang Tiểu Cần thì đứng một bên đếm số nụ hoa trên cây đào.
Nhạc Minh Tâm nói: “Chỉ có năm người chúng ta ăn thôi à?”
Khang Thần bị phân tâm, nhảy xa, vậy là bị thua ở ngay 400 điểm, anh ta quẳng điện thoại sang một bên, quay sang nhìn Nhạc Minh Tâm nói: “Bốn người ăn, chị Hồng làm cơm xong sẽ về nhà, lão Hạ muộn một chút mới tới, còn có hai người bạn của anh nữa.”
Nhạc Minh Tâm “À” một tiếng, rồi dẫn Khang Tiểu Cần đi thấm ướt một chiếc khăn tay đặt lên nhánh của cây đào, nói là như vậy thì phần đầu cành mới hút đủ nước, hoa sẽ nở mau hơn.
“Hai người thật là có duyên đó.” Khang Thần dường như có chút đăm chiêu nói, “Lão Hạ cũng coi như là lợi hại. Sau khi tốt nghiệp liền gây dựng sự nghiệp, không tới hai năm liền tách ra, tự mình mở một phòng làm việc, ngay tại Sang Ý Viên. Cậu xem cái khu Sang Ý Viên kia, phòng tranh gì đó có cả đống, cậu ta còn tự mở một xưởng gốm, vốn không có lợi nhuận gì, đối tác trước đó còn ghi hận với cậu ta, không nhìn mặt cậu ta luôn.”
Nhạc Minh Tâm lên tiếng biểu thị mình vẫn đang nghe, cậu bắt lấy tay của Khang Tiểu Cần, không cho cô bé đi chọc mấy nụ hoa chưa nở.
“Những năm nay tiền nào là dễ kiếm nhất, tiền của phụ nữ và trẻ em là dễ kiếm nhất.” Khang Thần càng làm ổ thì càng không hình dạng gì, lười đến độ giống như chẳng có tí xương nào, “Cậu không biết là kéo được quan hệ từ đâu, muốn mở lớp dạy làm gốm, trường học tổ chức hoạt động ngoại khóa, đưa bọn nhỏ đến chỗ cậu ta học, từ từ cũng náo nhiên hẳn lên. Anh có dẫn Tiểu Cần qua chỗ cậu ta mấy lần, cũng khá quen thuộc.”
Nhạc Minh Tâm nói: “Cậu ấy với em bằng tuổi, như thế nào mà lại là ‘lão’?”
“Ai bảo cậu ta không thích nói chuyện cơ, suốt ngày làm ra cái vẻ dường như mình rất có chủ kiến ấy.” Khang Thần không cho là đúng, “Cũng chỉ là chuyện xưng hô, nếu cậu thích, anh cũng sẽ gọi cậu là ‘Lão Nhạc’.”
Nhạc Minh Tâm vội vàng nói: “Cảm ơn, cảm ơn, tôi không cần.”
Không bao lâu sau thì cơm được làm xong, dì Hồng dọn đồ ăn ra rồi thì trở về nhà ăn bữa cơm đoàn viên, còn lại ba lớn một nhỏ ngồi quanh bàn. Bởi vì còn có bé con cho nên không mở rượu mà mượn nước trái cây, mỗi người làm một ly. Khang Thần giơ cái ly lên, làm giống như bên trong có rượu, nói: “Năm mới, chúc mọi người mọi sự thành công, mọi chuyện đều như ý nguyện, sang năm kiếm thật nhiều tiền.”
Bé Khang Tiểu Cần vội vã đứng lên trên ghế, cầm cốc nước hoa quả của mình chạm cốc với Khang Thần, một hơi uống hết hơn nửa nước hoa quả.
Khang Thần gắp cho bé một miếng ớt chuông, nói: “Con ăn cái này rồi mới có thể uống nước trái cây.”
Miệng Khang Tiểu Cần mím lại, vẻ mặt ngập tràn vẻ không muốn.
Thiệu Chi Hà thấy vậy, liền chọn một miếng cà rốt được cắt hình đầu thỏ từ đĩa đồ ăn khác, dỗ dành: “Con ăn thỏ thỏ nào.”
Khang Tiểu Cần thấy mới lạ, kêu ‘oa’ một tiếng, thuận thuận lợi lợi ăn luôn miếng cà rốt. Thiệu Chi Hà gắp miếng ớt chương từ bát của cô bé sang bát mình, không ghét bỏ chút nào mà ăn luôn. Khang Thần nhìn thấy thế, liền bẹo má cô bé, nói: “Tiểu bại hoại.”
Thiệu Chi Hà gắp một miếng ớt chuông khác bỏ vào bát Khang Thần. Khang Tiểu Cần vừa thấy thì ra vẻ bà cụ non bảo: “Ba phải ăn cái này mới có thể uống được nước trái cây!”
Khang Thần ngẩn người, trong lòng cực kì không dễ chịu, nhưng ngẩng đầu lại thấy bé con vẫn đang nhìn mình chăm chú, đành phải một hơi bỏ miếng ớt chuông kia vào miệng, một chút vị còn chưa nếm được nhưng lại làm như không có việc gì mà nuốt thẳng xuống.
Nhạc Minh Tâm thấy hai người họ dường như rất thân thiết, nhưng lại không giống một đôi, vì thế cũng không nói chen vào, tự mình lẳng lặng ăn. Cậu đã rất lâu rồi không ăn cơm nhà vào dịp năm mới như thế này, cho nên ăn đến là vui vẻ, thỉnh thoảng lại tiếp hai câu của Khang Thần ném sang, chiếc TV treo trên tường vẫn đang phát nhạc, thật thoải mái thật ấm áp.
Cơm ăn được một nửa, thì một nữ sinh tóc xõa dài, uốn xoăn bước vào, đi đằng sau còn có một người con trai với vóc dáng cao lớn kèm một bím tóc có chút bẩn.
Khang Thần vừa nhìn thấy liền kêu: “Không phải bảo là không ăn cơm à, sao lại đến sớm thế?”
Tân Nghiêu thấy một bàn đầy đồ ăn, hoan hô một tiếng, “Không không, Viên Việt cùng Tưởng Dung đi sang Mĩ mừng năm mới rồi, Hứa Nhất Tâm thì về với ông bà, bọn em đến đây ăn ké.”
Nhạc Minh Tâm không biết hai người bọn họ, liền giới thiệu tên của nhau, người con gái tên là Tân Nghiêu, người con trai gọi là Thạch Đầu, bọn họ là người của quán bar khác cùng trong dãy phố, cũng là bạn của Khang Thần. Khang Tiểu Cần thấy nhiều người đến náo nhiệt liền vui mãi không thôi, túm lấy Tân Nghiêu nói: “Chị Tân Nghiêu tết tóc cho em.”
Tân Nghiêu nhét một con tôm lớn vào miệng mình rồi nói: “Tết tết tết, ăn xong chị tết cho.”
Khang Thần nói: “Nhưng đừng có tết tóc con bé thành cô bé Châu Phi như lần trước đó.”
“Lão Hạ đâu?” Tân Nghiêu hỏi, cũng không đợi người khác trả lời đã lại nã liên tiếp như pháo nổ, “Thạch Đầu lát nữa ăn xong đã hẹn bạn gái tối nay đi dạo phố đón giao thừa rồi, chúng ta cũng vừa vặn họp tổ cẩu độc thân luôn.”
Thạch Đầu vóc dáng cao lớn da lại đen, nhưng lại rất bẽn lẽn. Nghe thấy Tân Nghiêu đột nhiên nhắc tới bạn gái mình, cả khuôn mặt có chút sẫm màu lại xuất hiện mấy mảng hồng hồng, tay cũng không biết phải để thế nào, chỉ biết cầm bát ngây ngô cười.
Vừa nói xong, dưới tầng liền có người bấm chuông.
Thạch Đầu vỗ trán: “Vừa nãy lúc đi vào tôi thuận tay khóa luôn cửa.”
Nhạc Minh Tâm ngồi ngoài cùng, nói: “Để tôi đi mở cửa.”
Cậu xuống tầng, người đứng ngoài cửa thủy tinh chính là Hạ Thành An, cả người bọc bằng chiếc áo phao đen dài đến cẳng chân, trên đầu vẫn đội chiếc mũ len lần trước, thở ra một hơi khí trắng.
Nhạc Minh Tâm mở cửa cho hắn, mỉm cười nói: “Chào.”
Hạ Thành An vội vào bên trong, cởi chiếc mũ xuống, thấy nụ cười của Nhạc Minh Tâm vừa ngốc nghếch vừa vui mừng, không nhịn được mà cũng mỉm cười: “Chào.”
Hết chương 4.