Cậu cảm giác được Hạ Thành An đã bắn vào bên trong mình. Hắn nằm sấp trên người cậu rồi đứng dậy, còn kéo cả cậu dậy, nửa ôm nửa bế mà đưa cậu vào phòng tắm. Cả hai ở trong phòng tắm lăn qua lăn lại nửa ngày, hắn mở đèn sưởi, rồi bắt đầu cởi quần áo cậu, Hạ Thành An mở nước vừa đủ ấm, hắn rửa sạch sẽ phía sau, rồi bỏ cậu lên giường, Nhạc Minh Tâm vừa đặt người xuống chăn nệm mềm mại thì liền mơ màng muốn ngủ.
Chỗ bị cắn ở trên cổ có chút ngứa, Nhạc Minh Tâm thò ta ra gãi nhưng lại đụng phải một bờ môi mềm.
Sau đó thì cậu ngủ mất, lại mơ về thời trung học.
Dường như từ sau khi gặp lại Hạ Thành An, đoạn thời gian ấy thường xuyên xuất hiện trong tâm trí của cậu.
Tiết tự học buổi chiều hôm ấy, chỗ ngồi của Hạ Thành An vẫn trước sau như một bị bỏ trống. Lúc đầu thầy giáo vẫn còn quản việc này, mỗi khi đến tiết tự học mà không thấy hắn thì ngay tới tiết tiếp theo sẽ giáo huấn hắn một trận. Nhạc Minh Tâm đã từng có lần bắt gặp, thầy giáo chủ nhiệm Địa Trung Hải dạy môn ngữ văn, ông ấy cực kì quý Hạ Thành An vì hắn viết chữ rất đẹp, ông từng chỉ hận rèn sắt không thành thép mà nói với hắn, cấm hắn không được tự tiện rời khỏi lớp mà đi lang thang ở ngoài trong giờ tự học.
Hạ Thành An cứ đứng nghe như vậy, bởi vì vóc dáng rất cao nên khi thả lỏng thì lưng có hơi gù xuống, ánh mắt chẳng biết đã thả về nơi nào. Hắn nghe thầy dạy bảo nửa ngày thì ngáp một cái, khiến thầy giáo tức đến độ nói không nên lời. Mà về sau, lời thầy giáo hắn cũng chẳng chịu nghe, thông báo cho cha mẹ cũng chẳng có nửa điểm tác dụng, đến cuối cùng thầy chỉ có thể mắt nhắm mắt mở bỏ qua. Hắn cứ như vậy mà quay về với tự do của mình, khiến cho rất nhiều người phải làm tổ ở lớp trong giờ tự học nhưng tâm tư lại bay ra ngoài tức giận bất bình.
Hết tiết tự học đầu tiên, Nhạc Minh Tâm ngồi tại chỗ mà duỗi thắt lưng, cậu ngắm nhìn ánh mặt trời ngày hè đẹp đẽ ở bên ngoài, nghe tiếng kêu của những chú ve siêng năng, cảm thấy những tiếng ‘vù vù’ của những cây quạt trong lớp học thật khiến người khác buồn ngủ. Cậu nhét bài thi mới viết được một nửa vào ngăn bàn, rồi đứng dậy đi ra người, dọc theo hành lang từ đầu này tới đầu kia, rồi xuống lầu.
Nhất Trung của thành phố A là một ngôi trường có tuổi đời cả trăm năm, cây trong sân trường đều là những cái cây đại thụ, nếu đi dọc theo con đường nhỏ thì cả hai bên đều là những cây đa vững chắc, ngẩng đầu lên chẳng thể nhìn thấy bầu trời, chỉ có thể thấy cành lá um tùm.
Nhạc Minh Tâm đi ngang qua vườn cây, lại nhớ tới lần bắt gặp Hạ Thành An đã trốn vào một bên ngủ, trong lòng khẽ động, cũng tại chỗ lần trước, cậu dẫm lên tường, leo lên đầu tường mà nhìn vào trong.
Quả nhiên là có người ở đó, là Hạ Thành An, nhưng lúc này hắn không ngủ.
Nhạc Minh Tâm lén lút, không để mình tạo ra tiếng động nào mà ghé vào đầu tường nhìn hắn.
Hạ Thành An ngồi xếp bằng trên bãi cả, một tay cầm quyền vở, một tay cầm cây bút. Thị lực của Nhạc Minh Tâm rất tốt, cậu cẩn thận nhìn liền biết được Hạ Thành An đang vẽ tranh, thậm chí hắn còn mang theo một chiếc áo khoác đồng phục lót ở dưới bãi cỏ, bên trên là để lung tung ba năm chiếc bút chì màu.
Hắn đang vẽ hoa. Ở trong vườn cây là một cây hoa Bằng Lăng rực rỡ, từng khóm từng khóm hoa nở rộ đầu cành. Khi gió thổi qua, một bông hoa tím liền rơi xuống đậu ở trên bản phác họa còn trắng trơn, Hạ Thành An liền nhẹ nhàng phủi nó xuống.
Hạ Thành An có ngũ quan sắc nét, thế nhưng trong khoảnh khắc ngắn ngủi này dường như đều trở nên nhu hòa đi, vẻ mặt chăm chú kì lạ.
Nhạc Minh Tâm nhìn nhìn, chỗ dẫm phải trơn nhẵn bị trượt một cái, cậu tay chân luống cuống nên bị rơi xuống, phát ra tiếng động không hề nhỏ. Rõ ràng Nhạc Minh Tâm không phải kẻ trộm, vậy mà lại chột dạ, sợ người ở bên trong phát hiện ra mình, liền chạy vọt đi không ngừng lại, thẳng một mạch về đến lớp. Trong phòng học vẫn là sự im lặng đến ngột ngạt như trước, còn trong vườn cây vừa có hoa có gió lại có cả ánh mặt trời.
Chính là bởi vì nhìn lén được bức tranh Hạ Thành An ở trong vườn cây hôm ấy nên trong giờ thể dục Nhạc Minh Tâm mới đưa tay ra giúp đỡ, nhưng Hạ Thành An một chút cũng không biết.
Lúc Nhạc Minh Tâm tỉnh lại thì cảm thấy cực kì đau đầu, cậu mở mắt, rèm phòng ngủ đã được kéo xuống, chỉ chừa lại một khoảng trống nhỏ để ánh mặt trời óng ánh rơi vào. Tia nắng ấy chia phòng ngủ mờ tới thành hai nửa, rồi kéo dài đến tận tấm lưng trần của Hạ Thành An.
Chiếc giường Hạ Thành An đang nằm không tính là lớn, còn có Nhạc Minh Tâm nằm cạnh, nhưng hắn vẫn ngủ rất ngon lành.
Bình thường Nhạc Minh Tâm vì tiếc tiền điện nên không mở điều hòa mà chỉ sử dụng máy sưởi. Hạ Thành An chẳng mặc đồ, bởi vì bị nóng nên chăn chỉ đắp tới thắt lưng, để lộ ra tấm lưng rộng tráng kiện. Theo từng nhịp thở phập phồng, ở nơi ánh nắng chiếu rọi xuống, có thể nhìn thấy những sợi lông tơ nho nhỏ.
Những chuyện xảy ra tối qua lập tức ùa về với Nhạc Minh Tâm, làm cho khuôn mặt cậu hun tới đỏ chót, cả người khô nóng. Cậu bị chiếc chăn chùm lên đến hốt hoảng, ở trong chăn ngay cả cử động cũng không dám làm, cái cảm giác da thịt hai người bọn họ gần kệ ở một nơi hiện hữu rất mạnh.
Nhạc Minh Tâm chỉ hơi hơi cử động, lông mày Hạ Thành An đã nhíu lại, hắn phát ra một tiếng khịt mũi khi vừa mới tỉnh dậy. Hạ Thành An mở mắt, cùng với Nhạc Minh Tâm như đang lâm vào đại địch bốn mắt nhìn nhau. Ánh mắt của Hạ Thành An từ mơ màng rồi tỉnh hẳn, sau đó hắn tự nhủ ‘Mấy giờ rồi nhỉ?, lấy ra điện thoại ở dưới gối, hắn xem giờ, xốc chăn, đưa lưng về phía Nhạc Minh Tâm rồi rời giường.
“Tôi mượn phòng tắm một chút.”
Vì Hạ Thành An vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói còn hơi khàn, không đợi Nhạc Minh Tâm đồng ý hắn đã khỏa thân mà đi vào phòng tắm.
Nhạc Minh Tâm hậu tri hậu giác nghe được một tiếng ‘Ừ’ của chính bản thân mình, cậu ngồi dậy, cũng đang khỏa thân. Nhạc Minh Tâm tìm lấy điện thoại, sau khi ấn nút khóa màn hình thì coi điện thoại như một cái gương, tự nhìn cổ của mình. Ở bên cạnh có một dấu răng rất rõ ràng, lấy ngón tay sờ lên vẫn còn thấy có vết hằn, dùng sức mà ấn xuống thì hơi đau.
Trong phòng tắm truyền ra tiếng nước chảy. Nhạc Minh Tâm bỏ điện thoại xuống rồi rời giường, lục ra một chiếc áo len cao cổ mà mặc vào, cổ áo cũng vừa vặn giấu được dấu răng kia.
Bất luận là lúc làm tình tối qua có thô bạo đến đâu thì vẫn là mười phần khoái cảm, không ngờ sáng nay sau khi ngủ dậy thái độ lại điềm nhiên như chẳng có gì xảy ra. Hạ Thành An giống một kẻ thường xuyên có những mối tình một đêm, chẳng qua lần này lại vừa vặn ngủ cùng với một người bạn học cũ mà thôi.
Tối qua trước khi đi ngủ, Hạ Thành An đã hôn cổ cậu sao? Nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra được kết quả, Nhạc Minh Tâm hít sâu một hơi, cào lung tung mái tóc của mình, mặc quần vào, xỏ dép lê, cậu lấy ra một chiếc quần lót cùng khăn mặt chưa dùng lần nào, gõ cửa phòng tắm rồi nói: “Khăn mặt và quần lót mới đây, tôi chưa dùng qua đâu.”
Tiếng nước dừng lại, cửa phòng tắm mở ra mang theo hơi nóng của nước, Hạ Thành An vươn cánh tay còn ướt sũng ra lấy đồ, cũng không khách sao với cậu, đáp: “Cảm ơn.”
Thân thể trần trụi của Hạ Thành An được cánh cửa ngăn lại, Nhạc Minh Tâm chỉ có thể nhìn thoáng qua thấy phần ngực và bụng, hình dáng cơ ngực rất đẹp, cơ bụng của hắn cũng là hiếm thấy, từng múi cơ hoàn chỉnh. Nhạc Minh Tâm không khỏi sờ lại cơ bụng của chính mình, việc rèn luyện so với thời đại học thì ít hơn nhiều rồi nên cơ bụng không còn được như trước.
Nhạc Minh Tâm nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt, đem toàn bộ quần áo bẩn đêm qua nhét dưới sofa bỏ vào giỏ đựng quần áo ngoài ban công.
Chưa được bao lâu thì Khang Thần gọi video tới, Nhạc Minh Tâm nhận máy, ở bên kia màn hình là Khang Tiểu Cần một thân váy đỏ, tóc búi hai bên, giống như em bé thường được vẽ trên bức tranh ngày Tết, chỉ thiếu mỗi một chấm đỏ.
Cô bé học theo những gì mà Khang Thần dạy mình, nắm hai tay lại chúc Tết Nhạc Minh Tâm, sau đó Khang Thần nhận lại máy điện thoại thân thiết trò chuyện với cậu đôi câu.
Đúng lúc này Hạ Thành An đi ra khỏi phòng tắm, đã mặc quần áo gọn gàng, nhưng tóc mới gội nên vẫn còn trùm khăn ở trên đầu, vừa đi vừa lau, lại bị Khang Thần nhìn thấy, chờ đến lúc Nhạc Minh Tâm định quay điện thoại ra chỗ khác thì không còn kịp nữa rồi.
Mới đầu Khang Thần còn kinh ngạc, lúc sau thì chỉ cười: “Năm mới vui vẻ nhé lão Hạ, xem ra tối qua ngủ cũng khá ngon đấy nhỉ.”
Hạ Thành An có chút mất tự nhiên, nhưng hắn cũng chẳng trốn tránh, đáp lại một câu: “Năm mới vui vẻ.”
Nhạc Minh Tâm không chịu nổi ánh mắt chế nhạo của Khang Thần, liền vội vàng tắt cuộc gọi, rồi lấy máy sấy tóc đưa cho Hạ Thành An. Hắn sấy khô tóc rồi buộc lên, nửa dưới vốn được cạo sạch nay bắt đầu mọc tóc mới, nếu sẽ lên sẽ có chút ngứa, Nhạc Minh Tâm để ý tới rồi nghĩ thầm.
“Đi trước.” Hạ Thành An cầm lấy áo khoác lông vũ màu đen của mình lên, nói.
Nhạc Minh Tâm ‘a’ lên một tiếng, lại hỏi: “Sắp tới giờ cơm rồi, ăn cơm đã?”
“Không được,” Hạ Thành An bước về phía cửa, lại dừng một chút nói thêm, “Có hơi chật, tôi phải về nhà thay.”
Nhạc Minh Tâm ngẩn người mãi mới hiểu được hắn đang nói đến cái quần lót, đỏ mặt đáp: “Ừ, được.”
Hạ Thành An có chút không được tự nhiên đi xuống dưới lầu, hắn ngồi vào trong xe. Trên đường bây giờ so với ngày thường thì vắng người hơn nhiều, phàm là ra khỏi nhà thì đều là cùng gia đình đi chúc Tết. Hắn ngồi sau tay lái, trên kính xe còn dán một tờ giấy ghi “Cai thuốc”, có hơi bị bong, bay bay như sắp rơi.
Hắn với tay giật tờ giấy kia xuống, vo thành một cục rồi tìm chỗ nhét vào.
Mỗi lần gặp Nhạc Minh Tâm, Hạ Thành An luôn nói ra những điều trái với suy nghĩ của mình, làm ra những chuyện dối lòng. Cái lúc gặp nhau ở trước cửa quán bar, hắn rõ ràng muốn nói rằng mình không nhớ, tối hôm qua cũng chỉ muốn đưa Nhạc Minh Tâm về nhà, căn bản không muốn ở lại, càng không muốn lăn giường. Nói đến giường, Nhạc Minh Tâm khi đạt cao trào đôi chân căng ra được bọc trong đôi tất trắng, cặp đùi rắn chắc đầy sức sống vòng qua eo hắn, những hình ảnh ấy hiện lên vô cùng rõ nét trong đầu hắn. Còn cả lúc Nhạc Minh Tâm ngủ say sẽ hơi hé miệng ra để thở, hai má hồng hồng, giống hệt trẻ con.
Nghĩ tới đấy, quần lót hắn càng căng chặt.
Hạ Thành An xoay tới xoay lui, lấy ra một cái kẹo que vẫn ăn khi cai thuốc, nhét vào miệng, vị Cola.
Hắn buộc bản thân phải nhớ tới ngày chuyển trường năm lớp 11, trời mưa rất to kìm lại thời tiết nóng bức. Hắn bỏ ra nửa ngày thu dọn sạch những đồ đạc trong kí túc xá học sinh, tất cả đều chỉ để trong một chiếc vali nhỏ. Hắn che ô, mưa càng ngày càng lớn, từ dãy phòng học ở phía xa chỉ còn lại một bóng dáng mơ hồ.
Ngoài cổng trường, Hạ Tĩnh dừng xe, bấm hai tiếng còi xe, là có ý thúc giục.
Hắn nắm tay cầm của vali, nước mưa bắn ướt ống quần đồng phục, vải quần dính vào mắt cá chân, làm cho người ta không thấy thoải mái.
Cuối cùng hắn vẫn nên rời khỏi đây, hơn nữa từ nay về sau không quay trở về thành phố A nữa.
Hết chương 9.