Lâm Hiểu cảm thấy bị thế giới này làm cho suy sụp, mặt cô đen lại như đã xảy ra chuyện gì khổ sở vô cùng. Nếu người nào nhìn thấy nhất định sẽ tưởng rằng gia đình cô không bị tiểu tam phá hoại thì cũng là bạn trai đi công tác xảy ra chuyện…
Ai ! Nếu thật sự có chuyện khiến cô có thể buồn phiền thì ngày sẽ không vô vị đến thế. Cô đờ đẫn nhìn trần nhà, đầu óc suy nghĩ miên man không cảm giác gì làm cho cặp mắt to càng thêm vô thần. Kỳ thật, loại ngẩn người này cứ cách một khoảng thời gian sẽ phát sinh một lần, tựa như bệnh động kinh mà càng giống dì cả nhà mẹ mỗi tháng xuất hiện một lần.
“Lâm Hiểu! Mau xuống giúp mẹ rửa rau.” Tiếng hét to sắc nhọn kia không ai khác ngoài mẹ Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu cào tóc, có chút oán giận mẹ sao không cho mình yên tĩnh một chút để phát ngốc ở trong phòng. Ngẫm lại một lúc rồi thôi, cô nghe lời chậm rì rì đứng dậy, đến phòng bếp hỗ trợ.
“Năm nay con đã 27 tuổi rồi, để con lại bên người thêm nữa sẽ thành gái lỡ thì. Mẹ và cha con đã bàn bạc kỹ, đứa nhỏ Bác Thần nhà bên vẫn chưa có đối tượng, mặc dù có nói thỏ không ăn cỏ gần hang nhưng cỏ gần hang cũng có chỗ tốt của cỏ gần hang. Ít nhất nhà chúng ta cũng hiểu rõ nhà bọn họ, đứa nhỏ kia tuy bây giờ chỉ là viên chức nhỏ nhưng tính tình trung hậu sẽ không ra ngoài ăn chơi đàng điếm, nhà bọn họ có mấy gian hàng thu tiền thuê cũng đủ cho hai người các con sống…”
Mẹ Lâm Hiểu cằn nhằn liên miên một lúc, đổi lại đứa con gái mặt không chút thay đổi “Vâng” một tiếng. Lâm Hiểu trước sau như một lộ ra bản mặt than của mình. Trên thực tế, tuy rằng đây là lần đầu tiên lão mẹ chính mồm đề cập chuyện này với cô nhưng mẹ Bác Thần – Dì Lan từ một tháng trước đã nhắc tới vài lần. Lâm Hiểu sớm đã hoàn thành trình tự tâm trạng bắt đầu từ khiếp sợ, nghĩ cách đối phó đến do dự rồi cuối cùng “như vậy cũng không có gì không tốt”. Cho nên lúc này mẹ Lâm Hiểu nói đến, đầu óc Lâm Hiểu vẫn không thể nào vận động, thuận theo quy trình đầu tiên là phải khiếp sợ. Đây rõ ràng là đại sự liên quan đến nửa đời sau của cô.
Nói đến Lý Bác Thần, người mười mấy năm ở đối diện nhà cô, so với cô lớn hơn ba tuổi, trước mắt đã gần 30, diện mạo cũng khá, cao 175 cm. Nhìn thì thấy tên này rất thuận mắt, đương nhiên đây là đối với người ngoài mà nói. Lâm Hiểu nhìn hắn mười mấy năm trời, thị giác sớm trở nên trơ lì . Thành tích ngày bé của hắn không được tốt lắm, thi vào đại học đến ba lần mới đỗ. Học xong lăn lộn ở thành phố bốn năm, về sau cha mẹ hắn khuyên bảo về làm công tác ở một công ty gần nhà. Trước mắt vẫn là viên chức cấp thấp nhất, một tháng tiền lương khoảng ba nghìn.
Kỳ thật là một người bình thường như bao người bình thường khác, không có gì để nhắc tới.
Thuận tiện giới thiệu luôn, Lâm Hiểu làm việc ở bệnh viện, gọi là trợ lý hành chính nhưng thực tế chỉ là chân chạy việc. Toàn bộ những chuyện lông gà vỏ tỏi của bệnh viện đều liên quan tới cô, không có một chút kỹ thuật gì trong công tác cả, ngay cả khả năng thăng chức về sau cũng không có nhưng phúc lợi kha khá, công việc coi như thoải mái.
Sau khi ăn xong, mẹ Lâm Hiểu sai Lâm Hiểu mang một giỏ dương mai đến cho Bác Thần. Tuy trong lòng Lâm Hiểu cảm thấy kì lạ nhưng vẫn nghe lời đi gõ cửa. Sau đó bị dì Lan nhiệt tình bảo đem dương mai tới phòng Lý Bác Thần.
Lâm Hiểu run run khóe miệng nhưng thực ra trong lòng cũng không chán ghét, đáp ứng.
Cửa phòng Bác Thần khép hờ, hắn đang ngồi trước máy tính ngón tay linh hoạt lướt trên bàn phím. Bởi vì thời tiết nóng bức nên không mặc áo, Lâm Hiểu nhìn lướt qua bờ vai trần của Bác Thần, dáng người hoàn hảo, ít nhất không có sẹo lồi, cơ bắp cũng lộ rõ.
Lâm Hiểu không nói một lời đi tới, vừa nhìn màn hình thì biết người này đang chơi dota, chiến sĩ đang đánh nhau với một đám sinh vật quái dị.
Lâm Hiểu ngồi vào chiếc ghế bên giường, tay cầm dương mai mở miệng nói: “Dương mai này, ăn không?”
Bác Thần lên tiếng “Chờ một chút.” Sao đó đầu cũng không thèm quay lại tiếp tục chiến đấu hăng hái.
Lâm Hiểu nhìn màn hình máy tính mà thất thần, ý nghĩ xoay chuyển, nhưng nhớ lại thì chẳng biết vừa rồi mình nghĩ cái gì.
Thời gian lặng lẽ trôi, mười phút sau, Bác Thần cong thắt lưng. Đi đến bên cạnh Lâm Hiểu cầm lấy một quả dương mai cho vào miệng ăn, hành động so với bình thường không khác gì.
Tâm trạng Lâm Hiểu rối rắm nhưng vẫn bình tĩnh mở miệng nói: “Mẹ em nói với em muốn hai chúng ta kết hôn, anh có biết chuyện này không ?”
Bác Thần đang nhai chợt ngừng lại một giây, ngẩng đầu nhìn Lâm Hiểu rồi phun hạt dương mai ra, nói: “Biết”.
“Anh cảm thấy thế nào?”
Ánh mắt Bác Thần làm càn nhìn từ trên xuống dưới Lâm Hiểu đánh giá: “Chân và thắt lưng hơi thô, ngực nhỏ, dáng người tàm tạm, cố gắng cũng chấp nhận được.”
Lâm Hiểu đối với sự lưu manh của hắn sớm hiểu rõ, cô hung hăng đá chân của hắn: “Anh muốn chết à?”
Bác Thần “Ôi” một tiếng, cười cười: “Mẹ anh cho anh gặp mười mấy đối tượng. Cuối cùng không phải là anh không thích thì cũng là người ta không thích anh. Cưới, ai mà không phải cưới chứ. Cưới em ít nhất anh biết rõ em là người chỉ chờ chết trong nhà. Cưới xong hai chúng ta mua hai cái máy tính, ôi chao~~~em chơi của em, anh chơi của anh, như thế thì có gì không tốt đâu.”
Trong đầu Lâm Hiểu lập tức liên tưởng tới cảnh tượng Bác Thần vừa nói, cảm thấy cũng không tệ lắm.
Bác Thần ngồi thoải mái trên giường, tựa vào tường hút thuốc, tư thế nhìn rất tiêu sái. Nhưng không hiểu sao Lâm Hiểu không hề có chút chờ mong gì với nửa đời sau của mình mà lại cảm thấy có mấy phần bi ai.
Cô không thích ở trước mắt lộ ra cảm xúc của bản thân, nên chọn chủ đề khác nói: “Chúng ta không cần có tình cảm từ trước sao?”
Bác Thần bị vấn đề này làm cho sửng sốt, đem tàn thuốc bỏ vào trong gạt tàn, rồi vỗ chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi lại đây.”
Trong mắt Lâm Hiểu hiện ra vài phần do dự, sau cảm thấy cũng không có việc gì, nên nghe lời cởi giầy, khoanh chân trên giường nhìn Bác Thần.
Bác Thần dịch lại gần một chút, làm cho mình sát cạnh Lầm Hiểu. Hắn chăn chú nhìn Lâm Hiểu, mặt chậm rãi tiếp cận.
Lâm Hiểu không còn là một cô gái nhỏ thuần khiết, cô biết rõ người này định làm gì nhưng cô không thèm động đậy, nhìn khuôn mặt càng ngày càng phóng đại, cho đến khi đôi môi bị hắn che lại. Tim Lâm Hiểu không thể tự chủ đập nhanh dần, cảm giác đầu lưỡi của hắn, chậm chạp cùng nó đùa giỡn.
Trước kia Lâm Hiểu đối với Bác Thần không hề có cảm giác gì đặc biệt, đương nhiên trừ bỏ thời kì dậy thì tự mình vụng trộm suy đoán nhưng sau đó cô hoàn toàn không có ý nghĩ nào khác với hắn. Vậy mà giờ phút này, Lâm Hiểu cảm thấy nụ hôn này không tệ lắm, ít nhất không hề chán ghét, thậm chí trong cô xuất hiện những rung động không rõ ràng. Chắc là do nhiều năm cô không hề yêu ai, Lâm Hiểu thầm nghĩ.
Nụ hôn này kéo dài khá lâu, người trưởng thành hôn đương nhiên không chỉ có hôn môi mà thôi. Bác Thần chậm rãi đem môi rời khỏi miệng Lâm Hiểu, phác họa độ cong vành tai của cô rồi tiến đến cổ. Bàn tay không an phận hướng về quần Lâm Hiểu, Lâm Hiểu vội vàng bắt lấy cánh tay hắn, ngăn không cho cánh tay hắn tiến vào bên trong.
“Lâm Hiểu, tiểu Thần ăn xong chưa? Bên này vẫn còn đây.”
Tiếng gọi của dì Lan truyền đến nhắc nhở, Bác Thần cùng Lâm Hiểu đồng thời phục hồi tinh thần.
“Vâng.” Lâm Hiểu trả lời. Thuận tiện đem tay hắn hất ra, đứng lên chỉnh lại tóc, hơi hơi nghiêng đầu nói: “Anh ăn đi, em ra ngoài cùng dì Lan ăn.”
Bác Thần nhìn bộ dạng đã trở lại lúc đầu của cô thì hơi nhíu mày. Hắn tùy tay cầm tờ giấy lau bàn tay có chút ẩm ướt, rồi rất chuẩn xác ném vào trong thùng rác, chậm rãi đứng dậy, đi đến trước máy tính ngồi xuống. Những động tác liên tục làm dục vọng trong cơ thể áp chế xuống, nhanh chóng trở nên không khác gì với bình thường.
Hơn mười phút sau, Lâm Hiểu cùng dì Lan và chú Lý nói lời tạm biệt, bọn họ tươi cười tiễn ra tận cửa.
Bước chân Lâm Hiểu trở về nhà rất thong thả, mỗi bước tựa như đều quăng đi áp lực, suy nghĩ bay bổng cô xoay tròn trên sàn nhà. May mắn, mẹ Lâm Hiểu ở trong phòng xem ti vi,không ở bên ngoài.
Vừa về phòng mình cô nhanh chóng khóa cửa lại, dựa vào cửa ngồi sụp xuống, tay che miệng, cúi đầu cười rộ lên, tiếng cười vang vọng ẩn chứa thê lương.