Lâm Hiểu còn mặc áo ngủ, quần áo hôm nay mặc tuy đã giặt sạch nhưng còn chưa khô, đành phải mượn tạm một chiếc áo sơ mi dài tay của Trần Oánh chạy xuống lầu.
Nơi Trần Oánh ở bên dưới có trồng một cây ngọc lan, lúc này không khí còn lưu lại hương thơm của hoa. Khi Lâm Hiểu đi xuống, cô nhìn thấy Bác Thần đang ngồi trên bờ gạch men sứ vây quanh cây ngọc lan, hai tay hắn đặt trên đùi, trong tay cầm một túi nhựa to. Bác Thần mặc vô cùng thoải mái, áo phông trắng, quần đùi kẻ caro, bên cạnh còn để một chiếc xe đạp, xem ra hắn không chạy xe ô tô đến đây.
Lâm Hiểu cong khóe môi, tâm tình không biết tại sao lại tốt lên vài phần.
Cô chậm rãi đi tới, mà Bác Thần cũng vừa nhìn thấy cô, miệng hắn tươi cười, cũng không đứng lên, đợi cho cô tới gần thì tùy tay vỗ vào chỗ gạch men sứ bên cạnh, ý bảo cô ngồi xuống.
Sau khi Lâm Hiểu ngồi xuống, cô quay đầu nói với Bác Thần:
“Anh không đi xe tới à?”
“Em muốn nghe anh nói thật hay nói dối?” Bác Thần đáp.
Lâm Hiểu cười nhạo: “Lại còn có lời nói thật và nói dối nữa? Vậy anh nói dối trước đi!”
“Vì thế hệ tương lai, cùng với mong muốn giảm bớt hiệu ứng nhà kính trên toàn cầu nên anh không đi xe ô tô.” Bác Thần nói vô cùng chân thật.
Lâm Hiểu xì một tiếng, chủ yếu là bởi vì biểu tình của Bác Thần khi nói ra câu này rất đứng đắn, thấy thế nào thì lời nói và vẻ mặt cũng ngược nhau, người con trai trước mặt đùa giỡn quá thú vị nên cô tiếp tục phối hợp hỏi: “Đây đúng là lời nói dối vĩ đại, vậy còn nói thật?”
“Xăng lại tăng giá, anh còn phải tiết kiệm tiền nuôi bà xã nữa.” Bác Thần cười tủm tỉm nhìn Lâm Hiểu.
Lâm Hiểu không được tự nhiên bĩu môi: “Nuôi bà xã thêm chút tiền ấy cũng không nhiều, thiếu nó cũng không ít bao nhiêu!”
Trong khi Lâm Hiểu còn đang nói, Bác Thần cầm tay trái của cô lên, mở băng vải ra, lớp vải có chút ẩm ướt, hắn nhíu mày nói: “Dính nước?”
“Ừ.” Lâm Hiểu nhìn tay hắn linh hoạt tháo bỏ vải băng, lên tiếng.
Sau khi tháo được một lớp băng bó, Bác Thần nhăn mày càng sâu: “Em còn sử dụng lực?”
“Không…A…” Lâm Hiểu vừa nói được một chữ, chợt nhớ ra lúc cô giặt quần áo có hơi dùng sức, ngập ngừng một lúc không biết nên nói thế nào, chữ thứ nhất so với thứ hai cách xa nhau nhiều lắm, vừa nghe đã biết nói dối.
Bác Thần ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt nghiêm khắc làm Lâm Hiểu theo phản xạ cúi đầu. Lâm Hiểu cảm thấy mình ngày càng vô dụng, vừa định tiếp tục ngẩng lên lại nhìn thấy bộ dáng Bác Thần đang cẩn thận băng bó cho mình, tâm tư chống đối tan rã ngay lập tức. Mi dài cụp xuống mang theo mê hoặc. Đầu óc Lâm Hiểu rối loạn, trong lòng nói thầm, người này rõ là tâm thần phâm liệt, rõ ràng bình thường là bộ dáng lười nhác đáng đánh đòn một khi thật sự nóng giận, không cần nói cái gì mỗi ánh mắt thôi đã đủ hù chết người.
Bác Thần dùng bông nhúng ít cồn tẩy sạch miệng vết thương, động tác xem chừng rất thuần thục. Lâm Hiểu theo cánh tay nhìn lên mặt, lông mi, đôi mắt, mũi, môi…của hắn. Trước kia không phát hiện, kỳ thực khuôn mặt người này rất đáng nhìn.
“Trong túi còn có sữa, của em đấy.” Bác Thần vừa cuốn băng vừa nói.
“Nga…sao? Có sữa?”
Bác Thần ngẩng đầu nhìn thoáng qua cô. Nói tiếp: “Túi to ấy, vốn không nghĩ mang nhưng mẹ anh nhớ đưa cho anh.”
Lâm Hiểu không đói bụng nhưng lại khát, cô cố gắng không động đậy cánh tay đang băng bó, nghiêng người dùng tay kia kéo cái túi.
“Em đừng động, để anh lấy.” Bác Thần vừa nói xong, Lâm Hiểu đã lấy được hộp sữa, là sữa hút, cô cười, nói với bác Thần: “Anh giúp em lột bỏ vỏ ống hút đi.”
Bác Thần bên này chỉ phải quấn vài vòng cuối cùng, hắn nhanh tay buộc chắc chắn, rồi cầm hộp sữa trong tay Lâm Hiểu, thì thầm trong miệng: “Lột vỏ ống hút không có tác dụng gì, lột chỗ khác mới có ý nghĩa —–ai!”
“…” Lâm Hiểu tặng cho hắn một khuỷu tay, trên đầu đầy hắn tuyến, có hay không nên cảm thấy may mắn hắn còn chưa nói uống sữa hút không có tác dụng, uống… Phi phi phi
Lâm Hiểu cầm hộp sữa, đấu tranh tâm lý một hồi lâu mới dám uống.
“Tối mai em còn phải ở đây không?” Bác Thần hỏi.
Lâm Hiểu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, mắt nhìn lên bầu trời đang tối dần: “Còn tùy thuộc vào tinh thần của cô ấy, nếu cô ấy không có việc gì thì em sẽ trở về, nếu cô ấy không ổn…”
“Có gì cần giúp nói với anh, ngày mai anh tới đón em đi làm nhé?”
“Xuy, tiền xăng của anh dành để nuôi bà xã đi.”
“Anh đêm nay tiết kiệm tiền xăng để sáng mai đưa bà xã tương lai đi, em không biết sao?”
“… Miệng lưỡi trơn tru!” Lâm Hiểu quay đầu, mặt hơi hơi đỏ lên.
Đèn đường cách đó không xa đem bóng hai người kéo dài, dần dần tựa sát vào nhau sau hòa vào làm một.
Nhiệt độ bên ngoài khoảng 26 độ, ánh trăng sáng ngời, gió thổi thoang thoảng, xung quanh còn mang theo hương hoa thơm ngát, không khí vô cùng tuyệt hảo. Đúng thời gian hơn nữa là đúng người, mà quan trọng nhất là người nọ tâm tình rất tốt, nếu không dù có làm gì cũng đành xin lỗi chính mình.
Đôi mắt màu đen của Bác Thần mang theo ý cười, hắn đưa tay khoác lên vai Lâm Hiểu, nhìn thấy mắt cô từ trạng thái mờ mịt cho đến khi trừng lớn hai mắt.
Khuôn mặt hắn không nhanh không chậm tới gần, hôn sâu.
Vị lạnh nơi đầu lưỡi lướt qua còn mang theo hơi sữa mềm mại, từ đơn phương dần biến thành hai bên cùng hưởng ứng.
Trái tim vẫn đập nhịp nhàng như trước nhưng mỗi lần đập lại mang theo chút run run.
Không biết đã qua bao lâu, đôi môi Lâm Hiểu vừa rời khỏi, Bác Thần lại nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Đây được tính là cái ôm đầu tiên của hai người, Lâm Hiểu tựa lên vai Bác Thần, cô có thể cảm nhận được tay hắn đang dịu dàng xoa đầu cô.
Bên tai truyền đến tiếng cười của Bác Thần: “Tối nay thật là nhiệt tình khó có được —- ai!”
Vừa dứt lời đã bị Lâm Hiểu cho một khuỷu tay, cô nhanh chóng bỏ đi vòng ôm của hắn, tươi cười đứng đắn: “Anh cả buổi tối ở đây, em nói thế nào cũng phải phối hợp một chút chứ?!”
Bác Thần nghẹn họng, cô bé này tâm tình tốt thì đứng lên dứt bỏ hắn luôn, công phu miệng lưỡi lại lợi hại lên vài phần.
Hai người tiếp tục nói chuyện, thời gian cũng không còn sớm nên kết thúc thôi, Lâm Hiểu đứng lên vỗ vỗ mông đi vài bước đến trước mặt Bác Thần: “Ngày mai còn phải đi làm, anh trở về tắm rửa sớm rồi đi ngủ đi… Chủ yếu là em cũng phải lên nhà rồi.”
Khóe miệng Bác Thần co rút: “Không cần bổ sung câu sau thì còn tốt.”
Lâm Hiểu cười sáng lạn: “Em đi đây.”
“Anh đi đây.” Bác Thần dắt chiếc xe đạp bên cạnh lưu loát ngồi lên phóng đi.
“Ân.” Lâm Hiểu cười cười, vẫy tay chào hắn, xoay người trở về.
Tâm trạng vừa tốt hơn một chút khi bước vào trong nhà Trần Oành toàn bộ tắt ngấm. Lâm Hiểu dừng lại, nhìn căn phòng yên tĩnh, lặng yên không tiếng động thở dài.
Cô vào phòng ngủ nhìn qua Trần Oánh, thấy cô ấy vẫn ngủ say như trước liền thả lỏng. Rót một cốc nước đặt đầu giường Trần Oánh lại sợ mình nằm lên giường sẽ đánh thức cô ấy nên Lâm Hiểu nhẹ nhàng ôm một cái chăn mỏng đi ra, chấp nhận nằm sô pha ngoài phòng khách một đêm.
Sáng sớm 5 giờ ngày hôm sau, Trần Oánh đã tỉnh, cô vất vả ngồi dậy, ra ngoài phòng khách mới nhìn thấy Lâm Hiểu đang cuộn mình trên sô pha.
Cái gọi là bạn tốt chính là khi ta ở trong tình huống tệ hại nhất vẫn quan tâm ta như trước, vẫn ở sát bên cạnh ta.
Đôi môi Trần Oánh run rẩy, ánh mắt ảm đạm chậm rãi phẳng lặng lại.
Tối hôm sau, Lâm Hiểu vẫn ngủ ở nhà Trần Oánh, hai cô gái nằm trên một cái giường, nói chuyện đến đêm khuya. Lâm Hiểu thấy Trần Oánh đang dần dần bình phục, cô yên tâm hơn nhiều nhưng mấy ngày sau đó vẫn là công ty, nhà mình, nhà trọ Trần Óanh, ba điểm tổ hợp cứ thế mà chạy.
Hôm nay Lâm Hiểu vừa từ nhà Trần Oánh trở về, mặc dù đã gần 6 rưỡi chiều nhưng anh nắng còn chưa tắt, cô nhẹ nhàng hát, hiển nhiên tâm trạng rất thoải mái.
Tầm mắt vô định của cô dừng lại ở từng cái cây ngọn cỏ của thành phố lúc chạng vạng rồi đến từng người đi đường, có khi lại là một chiếc xe thể thao phong cách, một đôi vợ chồng ân ái…
Lâm Hiểu cảm thấy thành phố A quá nhỏ, chỉ ngắn ngủi đoạn đường từ nhà Trần Oánh về nhà cô còn có thể gặp được người đàn ông trong ngõ nhỏ hôm đó.
Người đàn ông trước mặt tầm hơn 50 tuổi, đeo một chiếc kính đen, tóc đã hoa râm nhưng ăn mặc sành điệu, đi trên đường lộ ra vẻ kiêu ngạo, lại quái dị khiến Lâm Hiểu cảm nhận được vẻ thư sinh tự đắc.
Loại khí chất này thời nay đúng là hiếm thấy, ánh mắt Lâm Hiểu loe lóe, suy nghĩ trong đầu rất nhanh hiện ra.
Sau đó cô chậm rãi chuyển hướng, cố ý đến trước mặt người đàn ông.