Tay Bác Thần đặt trên vô lăng, mắt lại không nhịn được nhìn Lâm Hiểu. Có một loại im lặng không nói gì chính bởi muốn giải thích nhưng không thể nào mở miệng.
Sự việc xảy ra ngay trước mắt, kỳ thực cũng chẳng còn gì để giải thích, càng giải thích càng thêm giả dối không đáng tin.
Thật ra Lâm Hiểu rất bình tĩnh, trong lòng cô đã tự phân tích tình hình lúc đó vài lần. Một vấn đề rất rõ ràng là những cô gái ngồi bên Bác Thần lúc ấy đều là những cô gái quán bar, mà một điều rõ ràng hơn nữa đó là hắn cũng thường xuyên làm loại chuyện này.
Tức giận sao? Không phải. So với tức giận, phản cảm và ghê tởm của Lâm Hiểu càng nhiều hơn.
Cô từng nghe rất nhiều người kể lể về thói trăng hoa chơi bời của đàn ông. Hơn nữa không chỉ có một hai người nói vậy.
Đối với Lâm Hiểu, cô thà rằng người đàn ông của mình đi tìm tiểu tam cũng không thể chấp nhận hắn vì nhu cầu dơ bẩn của mình mà tìm gái bar. Lời này có vẻ như đang cố tình nghiêm trọng hóa vấn đề, không phải phục vụ nào trong bar cũng vui vẻ cùng người khác lên giường, rất nhiều người trong số họ đều chỉ bồi rượu thôi, không hơn. Nhưng gọi vài phục vụ cùng bồi rượu một người đàn ông thì kẻ đó đúng là một tên háo sắc.
Mà rượu cũng đã bồi rồi, giường còn có thể xa sao?
Hai mày Lâm Hiểu khẽ nhếch lên tựa như đang chăm chú nhìn vào cảnh vật phía trước. Cô đã chuẩn bị tâm lý trước đó nên đến khi tận mắt nhìn thấy hắn ngồi bên những cô gái trang điểm rực rỡ lòe loẹt kia, cô vẫn có thể giữ cho mình chút bình tĩnh. Cứ như thế, Lâm Hiểu đem người đàn ông này liệt vào sổ đen, ý nghĩ muốn tách biệt vĩnh viễn làm người qua đường với nhau hiện lên mãnh liệt.
Lâm Hiểu cảm thấy thực mỏi mệt, so với việc đem người đàn ông này vĩnh viễn khóa vào sổ đen cô càng muốn đem tất cả đàn ông trên đời này đều nhốt hết vào trong đó. Gặp gỡ nhiều như vậy, cô đã cố gắng buộc mình chấp nhận một người khác. Thật vất vả mới tìm được người khiến cô cảm thấy mình hẳn đã nguyện ý với người đó, giống như thật sự động tâm muốn gả cho hắn nhưng kết quả thế này, không khỏi quá tàn nhẫn.
Nói như vậy nhưng mặc dù hôm nay nhìn thấy hắn làm chuyện đó nhưng cô không thể phủ nhận Bác Thần có rất nhiều ưu điểm so với người khác. Nếu thật sự chia tay hắn, có thể sau này cô sẽ chẳng tìm được ai có thể so với hắn.
Nhưng chỉ vì sợ không tìm được người khác mà có thể coi như chuyện này không phát sinh mà tha thứ cho hắn ư?Nếu bảo Lâm Hiểu làm, cô làm được nhưng cả lí trí và trái tim cô đều không cho phép. Cũng bởi vì đã động lòng nên yêu cầu của cô với hắn càng thêm khắt khe hơn, thậm chí còn sinh ra dục vọng chiếm hữu hắn.
Nếu người đàn ông nào cũng đều thích ở bên ngoài hái hoa ngắt cỏ vậy cô thà lấy một người mình không yêu, như vậy sẽ ít đau đớn hơn.
Phải thật sự chia tay với hắn sao? Trong đầu Lâm Hiểu luôn suy nghĩ vấn đề này, lại cảm thấy câu hỏi này thật kì quái. Hai người bọn họ mấy ngày nay có được coi là người yêu của nhau không?
Lâm Hiểu càng ngày càng không biết nên làm gì, đối phương giờ đã không còn là một ý chung nhân hoàn hảo nữa nhưng Lý Bác Thần vẫn là hàng xóm ngẩng đầu không thấy cúi đầu liền gặp của cô. Nếu hai người chia tay, hai nhà Lâm – Lý khi gặp nhau sẽ thật xấu hổ. Nhưng mặc kệ xấu hổ thế nào cô cũng không nghĩ mình phải nhẫn nại chịu đựng. Vì sao phải chịu đựng? Cả đời cô sống một mình vẫn khỏe hơn là cố chấp sống với một người đàn ông không biết trên người có mang bệnh sinh dục hay không.
Sau khi quyết định như vậy, trong lòng Lâm Hiểu lại tràn ngập trống rỗng và mất mát. Lâm Hiểu không kìm lòng được nhớ lại quãng thời gian vừa rồi hai người bên nhau, từng cảm thấy ngọt ngào, từng cảm thấy thỏa mãn cho nên hiện tại càng thêm đau đớn, càng thêm khổ sở.
Đến khi hốc mắt trở nên ửng đỏ, Lâm Hiểu mới buộc chính mình không được nhớ lại nữa. Chuyện của cô và Lý Bác Thần, còn phải để ý đến mối giao hảo lâu năm giữa hai nhà cho nên cô càng không thể xử lý bốc đồng. So với thu buồn thương nguyệt còn không bằng lấy lại lý trí suy nghĩ biện pháp xem có thể đem mối quan hệ này buông ra một cách êm thấm.
Lâm Hiểu nghĩ chỉ cần mình đưa ra phương pháp giải quyết thì mọi chuyện sẽ chấm dứt nhưng cô chưa nghĩ tới Bác Thần có nguyện ý chấp nhận quyết định của mình hay không.
Chiếc xe không biết tự lúc nào đã dừng lại trước khu nhà họ ở, Bác Thần mới vừa dừng xe, hai tay Lâm Hiểu đã nhanh chóng đẩy cửa xe ra nhưng Lâm Hiểu kéo một lúc lại phát hiện không thể mở được cửa.
Hai tay cô ngừng lại, bây giờ mới quay đầu nhìn Bác Thần, liền phát hiện hai tay người phía sau vẫn chưa rời khỏi tay lái.
Đèn trong xe không biết sáng lên từ lúc nào, ngọc đèn ấm áp cũng không làm cho sắc mặt hai người ấm lại. Cuối cùng Bác Thần cũng động đậy, hắn mở cửa kính xe, rút một điếu thuốc lá từ trong túi.
Tình hình này thực rõ ràng là hắn có chuyện muốn nói, nhưng thời gian đợi hắn nói thì thật lâu.
Thấy hắn vẫn chưa lên tiếng, Lâm Hiểu chỉ muốn chạy thật nhanh về nhà, tê liệt ngã xuống giường cũng được, xử lí chuyện của Lâm mẹ cũng được, cái nào cũng tốt hơn gặp hắn.
Đúng vậy, mặc kệ đã quyết định như thế nào, phụ nữ vẫn mãi là phụ nữ, luôn là một loài thiên về cảm tính.
Tức giận rồi, phẫn nộ rồi, thất vọng rồi lại không thể nào giả như không có việc gì, chỉ một lòng không muốn gặp hắn.
“Anh còn có chuyện gì muốn nói nữa, em mệt mỏi, chỉ muốn về nghỉ ngơi thôi.” Giọng nói Lâm Hiểu không che dấu vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt Bác Thần dừng trên khuôn mặt cô, rõ ràng ở trong ánh đèn vàng nhưng hắn vẫn nhìn ra được sắc mặt tái nhợt của cô. Lòng Bác Thần tựa như bị một cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào nhưng lại không biết nên nói sao. Hắn thấy bàn tay đang nắm chặt của cô khẽ run rẩy, kìm lòng không được nắm lấy: “Lâm Hiểu.”
Lâm Hiểu ngay cả nhìn hắn cũng không muốn lại càng không thể chịu đựng nổi sự động chạm của hắn, cô dùng sức rút tay khỏi. Trong đầu Lâm Hiểu lại hiện lên hình ảnh cô gái phục vụ lôi lôi kéo kéo hắn, thần kinh căng thẳng bị hình ảnh này kích thích, càng thêm giãy dụa kịch liệt: “Anh buông tay!”
Lời này kháng cự quá mức rõ ràng khiến cả người Bác Thần trong phút chốc cứng đờ, cũng trong nháy mắt ấy, Lâm Hiểu hoàn toàn đem bàn tay mình rút khỏi tay hắn.
Lâm Hiểu cảm thấy cảm xúc của mình bị kích động, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn: “Lý Bác Thần, em hiện tại không đủ sức cùng anh tranh cãi cái gì, chuyện của chúng ta chờ đến khi cả hai bình tĩnh sẽ giải quyết bình ổn. Anh không cần thấy có lỗi với em, cũng không cần suy nghĩ nên giải thích thế nào. Em về đây, cảm ơn anh đã đưa em về.”
Lâm Hiểu ấn lung tung mở cửa xe, cuối cùng cũng tìm được nút bấm chính xác. Cô nhanh chóng mở cửa xuống xe chạy về nhà mình.
Bước chân cô thực vội, gió đêm khiến mái tóc cô khẽ bay lên. Bác Thần nhìn theo bóng dáng cô, mở cửa xe định đuổi theo nhưng vừa đi được hai bước đột nhiên dừng lại. Cho đến khi bóng dáng Lâm Hiểu hoàn toàn biến mất nơi hàng hiên, hắn mới dùng sức vò tóc mình, hung hăng ném tàn thuốc đi.
Lâm Hiểu vội vàng chạy về nhà, cô thật sự không muốn dây dưa với Bác Thần lúc này. Lấy ra chìa khóa định mở cửa nhưng không biết bởi vì hai bàn tay run rẩy hay tầm mắt mơ hồ, vài lần tra chìa khóa vào cũng không trúng lấy một lần.
Lâm mẹ đã sớm vào phòng ngủ, Lâm Hiểu nhìn phòng khách tối đen cũng không để ý cánh cửa đóng sập lại. Chờ đến khi cô có phản ứng, Lâm mẹ đã ra khỏi phòng, phòng khách “lạch cạch” một tiếng rồi sáng bừng lên.
Lâm Hiểu giật mình quay lại nhìn thấy mẹ mình mặc áo ngủ đứng phía sau, nước mắt kìm nén từ lâu chợt rơi xuống. Lâm mẹ sợ tới mức vốn đang định trách mắng con gái lại mất hết phản ứng.
Lâm Hiểu cảm thấy hai má mình ướt át, cô giật mình, giơ tay lau đi.
“Hiểu nha đầu, con làm sao vậy?” Lâm mẹ vội vàng đi tới, nhìn hốc mắt đỏ ửng của con gái, lòng rất đau nhưng bà không biết nên an ủi từ đâu.
Đầu óc Lâm Hiểu đã rất mệt mỏi, tâm tình bi ai mà mất mát nhưng cô không muốn thừa nhận lòng mình đang bị một người đàn ông ảnh hưởng. Ngoại trừ chuyện của hắn cô còn rất nhiều việc cần xử lí, so với tất cả, chuyện của mẹ cô vẫn quan trọng hơn.
Ngạo khí trong người lúc này mới chợt bùng phát, càng chật vật thì lại càng không cam lòng.
Lâm Hiểu ngẩng đầu nhìn về phía Lâm mẹ, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt khiến cô trông thật thảm hại: “Mẹ, mẹ vẫn còn thương con chứ?”
“Con ngốc à?! Mẹ chỉ có mình con, từ nhỏ đến lớn đều là tâm can của mẹ, mẹ không thương con thì thương ai?!” Lâm mẹ vội vàng nói.
“Vậy… mẹ, con còn ba nữa, chỉ cần ba chúng ta ở bên nhau là có thể hạnh phúc phải không?”
“Đương nhiên, cho dù có tiền cũng phải kém nhà ta.” Lâm mẹ vỗ về lưng Lâm Hiểu, không chút do dự nói.
Lâm Hiểu nhấp miệng hé môi, đôi mắt ướt át như mang theo vài phần run rẩy, Lâm mẹ nhìn mà lòng càng đau thêm vài phần: “Vậy…mẹ, nếu gia đình chúng ta tốt như thế thì Dương Văn Tùng lại là sao? Chẳng lẽ mẹ yêu ông ta?”
Thanh âm Lâm Hiểu không lớn, chất chứa bi thương. Một câu này không báo trước khiến toàn thân Lâm mẹ cứng đờ, đầu óc vang lên một tiếng nổ.