• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bác Thần cả ngày nay có thể nói là đứng ngồi không yên, ăn không biết vị.

Sáng tinh mơ đã thức dậy, hắn đến trước cửa nhà đối diện định gọi cửa nhưng sợ sớm quá, trong nhà chưa ai dậy. Chờ mãi đến giữa trưa lại sợ cô đang nấu cơm hoặc đang ăn cơm trưa, đợi đến khi qua giờ cơm trưa thì lại sợ đối phương đang nghỉ trưa…Cứ như thế loanh quanh luẩn quẩn, đến buổi tối hắn vẫn không có dũng khí gõ cửa.

Tuổi hắn cũng không nhỏ vậy mà giờ này như biến thành thành nhóc tóc còn để chỏm, không biết làm thế nào dỗ dành cô gái của mình.

Hình ảnh Lâm Hiểu kháng cự hắn tối hôm qua vẫn khắc sâu trong trí nhớ Bác Thần. Hắn cảm thấy dũng khí cả ngày mới gom góp đủ của hắn tựa như bị một con quỷ đói đi ngang qua nuốt sạch sẽ, rõ ràng đã chuẩn bị câu từ cẩn thận để nói với Lâm Hiểu nhưng lại sợ cô nghe thấy lí do của hắn mà cười lạnh bỏ đi.

Cho tới bây giờ Bác Thần vẫn không nghĩ tới sẽ xin lỗi Lâm Hiểu rồi ra vẻ thề thốt sau đó nhất định không bao giờ làm loại chuyện này nữa. Kiểu nói như thế đến hắn cũng chán ghét.

Nhưng nếu là nói cho Lâm Hiểu nghe, hắn đã làm chuyện này hàng trăm lần nên quen rồi cho nên vẫn không cảm thấy có gì không đúng… Hắn nghĩ hắn chẳng cần nghĩ cũng biết mình sẽ chết thực thảm.

Bác Thần hít một hơi thật sâu, tay nắm chặt, ngay cả hắn cũng không thể tin nổi lí do của mình thì lấy gì đi thuyết phục người khác? Hắn bắt đầu cảm thấy chán ghét loại thói quen tai hại luyện tập hàng trăm lần này của mình.

Cho đến khi trời tối, Bác Thần nghĩ mình không thể cứ chờ thế này mãi, cứ chần chừ thế này thì không phải tác phong của một người đàn ông. Hắn quyết định đi đến trước cửa Lâm gia, nhìn lại quần áo trên người, hít một hơi thật sâu rồi mới gõ cửa.

Một phút, hai phút…

10 phút qua lâu rồi mà cánh cửa trước mặt vẫn đứng im như cũ.

Bác Thần đờ người ra, vội vàng chạy ra ban công nhà mình nhìn sang đèn bên nhà Lâm Hiểu.

Quả nhiên là một mảnh tối đen.

Trời càng ngày tối dần, lồng ngực Bác Thần như bị từng cơn gió lạnh thổi qua, mang theo cảm giác ê ẩm.

Lâm Hiểu đang trốn hắn, cô không muốn gặp hắn. Bác Thần nghĩ đến đây, cánh tay chống trên thành ban công chậm rãi trở nên yếu dần rồi suy sụp.

Đúng vậy, Lâm Hiểu chính là muốn trốn Bác Thần. Cô biết hắn ở ngay phía đối diện, lúc nào cũng có thể đến nhà cô nên cả người cảm thấy không thoải mái. Vì vậy, trạch nữ Lâm Hiểu đột nhiên rủ mẹ mình ra ngoài ăn cơm tiện thể đi dạo phố. Lâm mẹ nghĩ con gái bà chắc chắn đang muốn dỗ bà vui vẻ nên cũng thoải mái theo cô ra ngoài

Hai mẹ con đã lâu lắm rồi chưa đi chơi cùng nhau. Cả hai dạo phố đến hăng hái, đặc biệt là Lâm mẹ, trong tay bà đều xách hai cái túi to.

Lâm Hiểu sợ mẹ mình trở về quá sớm nên đến khi Lâm mẹ thấm mệt, cô lại kéo bà vào một quán kem, dỗ bà cùng ăn kem với mình.

Tâm trạng Lâm mẹ vui vẻ, cả người nhìn như trẻ thêm mấy tuổi. Lâm Hiểu thấy bà vui vẻ như vậy, tâm tình cũng tốt hơn vài phần. Đến hơn mười một giờ, Lâm Hiểu mới cùng mẹ mình trở về nhà.

=.=.=.=.=.=.=.=

Cả buổi tối Bác Thần đều ngồi ở phòng khách, ngay cả bật ti vi cũng không dám mở lớn, hết sức chăm chú nghe tiếng động bên ngoài. Cuối cùng gần 12 giờ hắn mới đợi được tiếng động bên cửa nhà đối diện.

Bác Thần ngừng một chút, buông điều khiển từ xa vẫn nắm chặt trong tay, rồi mở cửa đi ra ngoài.

“Dì Cầm.” Đầu tiên Bác Thần chào Lâm mẹ một tiếng, người trước mặt thì tươi cười xán lạn còn người đang mở cửa thì cứng đờ lại.

“Bác Thần à? Trễ thế này vẫn chưa ngủ sao?” Lâm mẹ cười tủm tỉm nói.

“Vâng ạ, cháu có chuyện muốn gặp Lâm Hiểu một lát.” Ánh mắt bác Thần vẫn dừng lại trên dáng người đứng im không nhúc nhích phía trước.

“Ừ, ừ.” Lâm mẹ đáp ứng vài tiếng rồi nói tiếp: “Vậy hai đứa vào trong nhà nói chuyện.”

“Không cần!” Lâm Hiểu theo phản xạ phản bác đề nghị của Lâm mẹ, vừa nói xong mới nhận ra mình vừa rồi phản ứng hơi quá, không dám nhìn vào ánh mắt kinh ngạc của Lâm mẹ, cô giả bộ tự nhiên nói tiếp: “Con với anh ấy ra ngoài đi dạo.”

Nói xong, cô đưa túi cho mẹ, dẫn đầu đi xuống phía dưới.

Bác Thần thấy Lâm Hiểu nhanh chóng rời đi như vậy, ngay cả chào tạm biệt Lâm mẹ một tiếng cũng quên, hắn bước nhanh đuổi theo Lâm Hiểu.

Cả đường đi, ngoại trừ ngẫu nhiên gặp phải bảo an tuần tra thì họ không gặp ai khác. Lâm Hiểu cứ đi không mục đích, cô nhìn thấy phía trước là bãi cỏ mà người già trẻ em trong khu hay chơi liền chuyển hướng sang bên đó. Sắc mặt cô vẫn rất lãnh đạm, ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm cho Bác Thần.

Nhưng thực ra lòng cô lại hoàn toàn trái ngược mà hồi hộp, cô không thể chờ đợi thêm nữa, chỉ hy vọng hắn có thể nói cho cô một lí do. Nhưng ngay cả cô cũng không biết lí do như thế nào mới có thể thật sự khiến cô tin tưởng.

Đợi đến khi Lâm Hiểu đi đến giữa bãi cỏ, dựa vào cây cột sơn màu vàng dùng để tập xà, bước chân Bác Thần chậm rãi dừng lại.

Trên đường đi, Bác Thần đều đang suy nghĩ sắp xếp lời nói nhưng bước chân vừa dừng lại, tất cả từ ngữ cũng bay đi mất. Hắn đứng cứng ngắc một chỗ, môi khe nhúc nhích không biết nói lời nào.

Rốt cuộc từ khi nào thì hắn trở nên uất ức như thế, trước đây hắn luôn nghĩ nên tranh thủ thì phải tranh thủ, thật sự tranh thủ không được thì tìm một đường tắt khác nhất định có thể tranh thủ được. Chỉ cần mồm miệng thành thục, mặc kệ là sự nghiệp hay phụ nữ, có thứ gì là không thể chiếm được?

Mà Lâm Hiểu lại hoàn toàn đập nát ý tưởng của hắn, hắn sợ mình chỉ cần mở miệng nói sai một từ, cô có thể càng thêm giận hắn, càng thêm không muốn cùng hắn ở một chỗ.

Cái này thật sự kỳ quái. Nếu xem xét một cách khách quan, cô gái này kỳ thật thực bình thường, khuôn mặt cũng chỉ ở mức thuận mắt, dáng người không tốt lắm, mà bạn gái của hắn trước đó có chỗ nào là không tốt hơn cô.

Nhưng xúc cảm khi được ôm cô, ngửi được hương vị trên người cô sẽ cảm thấy thực an tâm. Đôi mắt của cô vừa trong sáng vừa giản đơn, nụ cười của cô ấm áp mà tinh khiết, đây rõ ràng là một cô gái trong sáng.

Nguyện vọng từ đáy lòng cô, quật cường cùng kiêu ngạo của cô, cách sống của cô, cách cô nói chuyện khiến cả hai ở bên nhau thật tự nhiên thoải mái, mặc dù cô không đặc biệt nhưng lại chính là cô gái duy nhất hợp khẩu vị của hắn, sưởi ấm trái tim hắn.

Cái này có lẽ gọi là tình yêu đi?

Bác Thần cũng không rõ, rốt cuộc từ khi nào thì Lâm Hiểu trở nên quan trọng với hắn như vậy?Từ khi nào thì hắn từ không cam nguyện đến với cô trở thành chỉ muốn cùng cô ôm theo con gái của hai người đến thăm hỏi ba mẹ hai bên. Sau đó hai nhà Lâm – Lý nhập thành một, vui vẻ bên nhau.

Một khi đã gặp sẽ không muốn cuộc sống cô đơn không mục đích như trước kia nữa. Tuổi hắn cũng không nhỏ, đương nhiên hắn vẫn luôn muốn cùng vợ con mình, cả ba người cùng nhau chung sống ấm áp. Trước đây Bác Thần đã gặp quá nhiều người con gái, hắn biết gặp được người mình yêu, đặc biệt là người có thể khiến mình chỉ một lòng muốn lấy người ấy thì khó đến mức nào.

Lăn lộn mấy năm, Lâm Hiểu chính là người duy nhất có thể làm hắn đối với tương lai chờ mong, là người con gái duy nhất hắn muốn ở bên cùng nhau trải qua một cuộc sống bình thản.

Không khí vô cùng im lặng, Lâm Hiểu nghe thấy tiếng tim mình đập, cô cảm thấy nó dùng sức quá nhiều, thật muốn bắt lấy nó nhẹ nhàng trấn an.

“Lâm Hiểu.” Bác Thần mở miệng gọi một tiếng rồi lại ngừng.

Một tiếng này làm ngón tay Lâm Hiểu khẽ run lên lại phải cố nắm chặt, tưởng như có thể khống chế dây thần kinh ở đó.

“Anh…anh tối hôm qua…” Bác Thần há miệng thở dốc, lại không nói được nữa.

Hắn phiền chán nhăn mày, mạnh mẽ đứng trước mặt Lâm Hiểu: “Lâm Hiểu, mặc kệ em nghĩ như thế nào về anh nhưng anh thật sự không muốn mất em. Nói thật, trước khi em bắt gặp, anh cảm thấy một người đàn ông ngồi trong bar như thế cũng chẳng có gì sai, kia chẳng qua chỉ là tìm một người góp vui thôi, có qua có lại. Cho đến khi em xuất hiện, anh mới bắt đầu sợ hãi sau khi em nhìn thấy anh như vậy thì sẽ có hậu quả gì. Lâm Hiểu, anh không nói dối em cũng không phóng đại, từ trước tới nay, chuyện kinh khủng hơn nhiều so với chuyện này anh đã làm một đống, nếu em biết hết nhất định sẽ càng thêm chán ghét anh. Nhưng đã là quá khứ thì không thể nào thay đổi được, thói quen từ trước tới giờ của anh, cái nhìn đối với mọi việc của anh, em nghe xong nói không chừng còn có thể chửi ầm lên. Mà trừ bỏ việc này trên người anh nhất định còn rất nhiều chỗ không vừa mắt em.”

Bác Thần nói một hơi, sau ngừng lại một chút như đang thở phào nhẹ nhõm. Hai tròng mắt đen láy nổi lên vài tia sáng ấm áp, hai mắt nhìn chăm chú Lâm Hiểu còn đang giật mình ngỡ ngàng: “Nhưng mặc kệ em ghét bỏ anh thế nào, anh cũng chỉ muốn được sống với em. Lâm Hiểu, anh không muốn bỏ qua em, không hy vọng mất đi em. Anh nghĩ sẽ cho em một gia đình, toàn tâm toàn ý đối xử tốt với em. Tật xấu trên người anh còn rất nhiều nhưng chỉ cần em cho anh một chút thời gian, anh nhất định sẽ từ từ sửa đổi, nếu không thể thay đổi được, chúng ta có thể thương lượng với nhau, chỉ cần em nguyện ý, anh sẽ khiến em hài lòng ngay.”

Bác Thần ngừng một chút rồi nói tiếp, “Lâm Hiểu, anh không lừa dối em, anh thật sự muốn bên em cả đời.”

Những lời này nào phải xin lỗi, rõ ràng là tự tiến cử kèm thổ lộ. Bác Thần nói xong, trong lòng không nhịn được khẩn trương, cảm giác như phạm nhân đang thẩm phán chờ tuyên án.

Mà Lâm Hiểu đứng trước mặt hắn vẫn không có phản ứng như cũ nhưng chỉ có cô biết, trái tim cô đập nhanh đến mức nào. Lâm Hiểu thậm chí hoài nghi không biết hắn có biết thuật đọc tâm hay không, tại sao có thể không giải thích, bất chấp tất cả xé toang đi đến tận đáy lòng cô.

Đúng vậy, thứ Lâm Hiểu muốn chẳng qua chỉ là thật lòng mà thôi.

Lâm Hiểu do dự, cô có thể tin hắn sao? Có thể không?

Cô cảm thấy mình yếu đuối, nhu nhược đến cực điểm, rõ ràng lúc trước tức giận đến thế, vừa nghe hắn nói xong lại muốn cùng hắn hòa hảo ngay lập tức, cùng nhau tiến về phía trước. Cô không khống chế được thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng nhảy nhót bay lên.

Một mặt trong lòng Lâm Hiểu mắng nhiếc chính mình ngốc nghếch, nguyên tắc khi trước quăng đi đâu hết rồi? Mặt khác lại nguyện ý tin tưởng hắn, muốn cùng hắn trở về thời gian ấm áp hạnh phúc khi trước.

Bác Thần nói hắn không muốn bỏ qua cô, còn cô thì không thế sao? Tham lam ấm áp hắn mang tới, tiếc nuối bình yên cùng thoải mái khi có hắn bên người, những cảm giác ấy, cô nỡ lòng nào buông bỏ.

Bởi vì sự kiện tối qua, đã quyết đẩy hắn ra xa ngàn dặm, mặt ngoài tưởng như kiên định nhưng thực tế trong lòng cô là không cam lòng. Chính vì lẽ đó cô mới không dám gặp hắn, muốn tránh hắn, sợ khi cơn tức giận qua đi vừa nhìn thấy hắn lại muốn cùng hắn ở một chỗ.

Lâm Hiểu mím môi nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt của hắn tràn đầy khẩn trương, như học sinh chờ giáo viên báo điểm thi. Đây là biểu tình thế nào? Trong lòng cô có vài phần buồn cười nhưng lúc này, hình ảnh người phụ nữ dựa sát vào hắn lại hiện lên. Tâm vốn đang chậm rãi hòa tan giờ phút này bởi vì hình ảnh ấy mà đóng băng trở lại, tâm tình nhảy nhót khi trước từ từ đông lạnh.

Lâm Hiểu giật giật môi, một lúc sau mởi mở miệng nói: “Vậy, nếu tối qua em không tới đó anh sẽ cùng mấy người ấy, cùng mấy người ấy lên giường phải không?”

Bác Thần nghe xong vội vàng lắc đầu, lại sợ Lâm Hiểu không tin nên bắt đầu lộn xộn giải thích: “Anh làm sao có thể cùng mấy người đó lên giường được?Những người con gái như thế anh chưa bao giờ__________, không đúng, ý của anh là anh tuyệt đối không có khả năng làm ra loại chuyện ấy, nếu không em hỏi mẹ anh mà xem, từ hai năm trước trở về, có buổi tối nào là anh không về nhà?”

Lâm Hiểu nhìn bộ dạng rối loạn của hắn, cô biết hắn nói thật. Nhìn thấy hắn khẩn trương lại lo lắng đến nói năng lộn xộn, lòng cô lại ấm thêm vài phần.

Bác Thần nhìn thần sắc vẫn bình thản như cũ của Lâm Hiểu, nghĩ cô không tin, hắn kéo cổ tay cô nói: “Anh mang em đi tìm mẹ anh, chắc giờ này bà vẫn chưa ngủ đâu.”

Nhìn tư thế của hắn quả thực như muốn đi tìm dì Lan, Lâm Hiểu vội vàng gạt tay hắn nói: “Dì Lan còn nói anh chưa bao giờ đến bar, không uống rượu kiêng hút thuốc, là người đàn ông nhị thập tứ hiếu điển hình.” Ý lời này thực rõ ràng nghĩa là lời dì Lan không thể tin.

Bác Thần bất đắc dĩ nói: “Anh thật sự không lừa em.”

Hắn chợt nhận ra khuôn mặt Lâm Hiểu không còn lãnh đạm như ban đầu, hai mắt lại mang theo tia sáng ấp áp như bình thường thì không nhịn được nhớ lại hình thức ở chung trước đó của hai người bắt đầu khua môi múa mép, “Nếu không em cứ đến phòng anh mà canh, anh cam đoan mỗi ngày sẽ đúng giờ về nhà, đúng giờ đi ngủ.”

Lời này rõ ràng là âm mưu muốn chiếm tiện nghi của cô. Lông mi Lâm Hiểu nhướn lên, không biết nên đáp trả hắn thế nào.

Nhiệt độ không khí như hạ xuống vài phần sau khi Lâm Hiểu vẫn không nói một lời. Trong lòng Bác Thần lại khẩn trương, cô vẫn không muốn ở bên hắn nữa sao?

Lúc lâu sau, Bác Thần nhìn bộ dáng bất động của Lâm Hiểu đang định tìm lời nào nói tiếp tiện thể tiếp tục giải thích lại nghe thấy Lâm Hiểu nhỏ giọng mà do dự hỏi: “Lời vừa rồi của anh, là… thổ lộ?”

Đầu tiên Bác Thần không kịp phản ứng xem Lâm Hiểu nói cái gì, ngây người vài giây mới xác định cô phỏng chừng không còn giận hắn, ánh rạng đông biến mất đã lâu chợt bừng sáng trở lại trong lòng hắn, Bác Thần không cần suy nghĩ nói: “Nếu khả năng tiếp nhận của em bình thường, lời anh nói lúc trứoc chính là thổ lộ, nếu khả năng tiếp nhận của em tốt, em coi nó trở thành lời cầu hôn cũng không sao.”

Được tiện nghi liền khoe mã!

Khóe miệng Lâm Hiểu khẽ cong lên, trong đầu có một loại xúc động muốn hung hăng phỉ nhổ hắn.

Không khí mới vừa rồi vẫn còn nghiêm túc, mặc dù quyết định tha thứ cho hắn nhưng trong lòng Lâm Hiểu vẫn không khỏi bất an. Những lời hắn nói ra đã đập tan u sầu chất chứa trong cô nhưng chúng không hoàn toàn biến mất mà vẫn lưu lại dấu vết ở đó.

Lâm Hiểu chỉ cảm thấy bản thân thật uất ức, nhìn hai mắt hắn đang cong cong như vầng trăng thì không vừa mắt. Cô mỉm cười nhẹ nhàng nói: “Một khi đã vậy, thổ lộ của anh em từ chối.”

Lâm Hiểu nói xong cũng không nhìn khuôn mặt tươi cười của Bác Thần trở nên cứng ngắc, xoay người trở về nhà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK