Nhạc San mơ thấy mình biến thành Tôn Ngộ Không, không phải Tề Thiên Đại Thánh uy phong lẫm liệt đang đại náo thiên cung, mà là con khỉ họ Tôn bị Như Lai Phật Tổ nhốt ở dưới núi Ngũ Hành.
Núi Ngũ Hành rất nặng, nặng đến mức cô không thể thở nổi. Cô vừa há miệng thở, vừa mắng ông già Như Lai.
Một lát sau, cô mới giật mình tỉnh dậy. Nhưng dù cô đã tỉnh dậy, thì cái cảm giác khó thở kia cũng vẫn còn nguyên.
Nhạc San híp mắt nhìn trần nhà —— ách, sao trần nhà mình cao thế nhỉ, cao như vậy, làm cô có cảm giác ngẩng đầu nhìn bầu trời.
Cô dụi dụi mắt, chui từ trong chăn ra, chậm rãi ngồi dựa vào gối đầu.
Cô cảm thấy trước mặt mình xuất hiện một mảnh đất hoang mênh mông không có điểm dừng. Nhưng cái màu vàng nhạt quen thuộc này hình như là màu cái chăn của cô mà.
Chẳng lẽ mình thật sự tỉnh dậy từ cái giường năm vạn mét vuông? Nhạc San vừa mới tỉnh, còn chưa thể vận hành đầu óc linh hoạt mà cho ra một khát vọng được chôn sâu trong đáy lòng.
Tầm mắt Nhạc San đảo qua giường lớn, dừng lại ở chỗ cửa sổ. Bàn trang điểm của cô như cách một vạn tám ngàn dặm vậy, lẳng lặng đứng bên cửa sổ.
Ôi trời! Sao mấy thứ này lại trở nên xa xôi như vậy! Giống như bỗng chốc biến thành căn phòng lớn vậy.
Nhạc San xoay người bò ra khỏi ổ chăn, cô vừa mới ổn định lại thân thể trên cái nệm mềm nhũn, thì đột nhiển cứng người lại. Cô sờ sờ người mình, rồi xoay người qua nhìn chỗ mình vừa nằm.
Cái dây của váy ngủ màu hồng nhạt lộ ra bên ngoài chăn, nhìn qua thì cả bàn tay mình cũng không to bằng nó.
Chẳng lẽ là mình nhỏ đi? Nhạc San hỏi chớp mắt, bởi vì kinh ngạc, mà ngũ quan trên mặt co thành một đoàn.
Đúng lúc này, di động của cô kêu leng keng một tiếng. Nhạc San tìm theo tiếng kêu —— iphone 6plus của cô biến thành một cái hộp to lớn, trên màn hình là một tin nhắn.
Sinh không thể luyến.
Nhạc San lại chui về chăn.
Nhất định là nằm mơ.
Ghét nhất là quỷ áp giường (bóng đè thì phải.).
Nhanh chóng tỉnh dậy thôi.
Nhạc San lại nhắm mắt lại. Trong đầu lướt qua một khuôn mặt lạnh lùng: “Mỗi ngày tôi đều tỉnh dậy từ cái giường năm vạn mét vuông, đối mặt với hơn hai trăm cô hầu xinh đẹp, nhưng mà tôi cũng không vì giàu có mà thấy vui vẻ.” Một lát lại có tiếng hát nhẹ nhàng vang lên: “Từ phòng bếp đến phòng ngủ phải đi ô tô… “
Hóa ra nếu muốn nhà ở to ra, ngoài việc giàu có ra thì còn có thể biến nhỏ đi.
“Leng keng” “Leng keng” “Leng keng” trong tiếng kêu điên cuồng đó, Nhạc San càng chui sâu vào trong chăn.
Lúc trước ở nội trú, chỉ cần trong phòng ngủ có tiếng kêu như vậy, là mọi người trong ký túc xá đều có phản ứng kịch kiệt: “Ai lại mua gì trên taobao thế? Tên phản đồ này, vậy mà không dẫn ta theo.” Nhưng từ khi cô trở thành người bán trên taobao, cô nghe thấy âm thanh này, tương đương với những hồi chuông báo tử cho bản án tử hình của sự chậm trễ.
Nhất định lại là giục giao hàng. Nhạc San che lỗ tai, nhưng căn bản là không thể ngăn cản tiếng kim cương lọt vào tai.
Cuối cùng cô không chịu được mà ngồi dậy —— tôi muốn nhỏ đi, không phải cơ thể nhỏ đi mà là tuổi nhỏ đi! Tôi muốn quay về hồi bé chứ không phải biến thành người tý hon!
Bởi vì cơ thể nhỏ đi, quần áo của cô cũng không thể mặc được. Cô chỉ có thể dùng toàn lực lôi một góc váy ngủ khoác lên người, thà có ít còn hơn không. Giống như là mặc cái váy đuôi dài vậy, trong nháy mắt có cảm giác rất nhiều giấc mơ đều thành hiện thực.
Di động ở bên giường, cô cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất, lại sợ run cả người rụt trở về. Năm đó lúc trang trí phòng, vì ngại quét dọn phiền toái mà bỏ qua việc trải thảm trong phòng ngủ.
Cứ nhảy xuống thì sẽ chết mất, mà có nhảy xuống cũng vô dụng thôi. Khoảng cách nho nhỏ từ giường đến cửa phòng ngủ bây giờ đã biến thành cả một hành trình rồi.
Nhạc San nhìn về phía di động của mình, quả nhiên là phải gọi điện xin giúp đỡ rồi.
Đi tới bên di động, đầu tiên là cô nằng thẳng bên cạnh nó, so sánh một chút —— ừm, hiện tại cô dài bằng 6plus thôi, có nghĩa là, trở thành kích thước của một miếng vải nhỏ, cô thở dài…
Đứng trước di động, Nhạc San nhìn bàn tay của mình nghĩ: Đầu ngón tay nhỏ như vậy, chắc là khóa vân tay sẽ không nhận rồi. Vì thế cô dứt khoát nâng chân lên, dùng sức dẫm xuống.
Màn hình chậm rãi sáng lên, không nhìn tin nanh trên màn hình. Cô lại dẫm lên nút khóa, chậm rãi kéo sang phải, lôi bàn phím ra.
Nhạc San giống như cô gái ballet trong hộp âm nhạc, nhảy lên trên màn hình điện thoại. May mắn mật khẩu của cô chỉ có một số, lúc cô dùng chân giẫm lên bàn phím thì nghĩ vậy.
Mở khóa thành công.
Hình nền của cô là nam thần Bạc Dịch. Nhạc San nhìn ảnh chụp nửa người có vẻ to bằng cô ở trước mặt,yên lặng, rồi không biết xấu hổ bò lên hôn lên mặt nam thần.
Ai nha, cái cảm giác này thật giống như là hôn người thật vậy, có chút ngượng ngùng. Cô bụm mặt ngây ngốc một lát, màn hình điện thoại tối đi, mặt nam thần biến mất. Cô lại giẫm một phát lên màn hình, màn hình lại sáng lên.
Nhạc San ấn vào danh bạ, tìm được “Công chúa điện hạ đệ nhất thế giới”, nhấn gọi.
Cô mở loa ngoài, ngồi ở miệng loa.
“Đô ——” tiếng kết nối truyền ra ngoài loa, ngoài âm thanh quá vĩ đại ra, Nhạc San còn có thể cảm giác không khí chấn động.
Sau khi kêu vài tiếng, thì giọng nói trầm thấp của Khương Vị truyền tới: “Alo?”
Nhạc San dịch mông, nhắm ngay lỗ thu âm, nịnh nọt gào lên: “Sơ Âm à không, Vị Lai* à ~ “
(Sơ Âm và Vị Lai ghép lại là Hatsune miku – một chương trình tổng hợp giọng hát, được phát triển bởi Crypton Future Media. Cái tên này được tạo ra từ sự ghép từ nhật là “đầu tiên”(初hatsu), âm thanh(音ne), và tương lai(ミクmiku). Chắc là tên thân mật của bạn Khương Vị.)
Một tiếng hét này làm Khương Vị bừng tỉnh, anh cảnh giác ngồi thẳng người dậy, nói với điện thoại: “Từ chối.”
Nhạc San nghẹn lời, nhưng lại lập tức lên tinh thần: “Tớ thật sự có việc gấp mà, nhu cầu cấp bách cần sự trợ giúp của cậu. Thật đó thật đó thật đó, tuyệt đối không phải việc nhỏ đâu.” Nói xong, cô lại thêm một câu, “Vị Lai à, với tình nghĩa vài chục năm của chúng ta, cậu thật sự nhẫn tâm sao?”
Phía bên Khương Vị tạm dừng vài giây, Nhạc San nghe thấy anh nói: “Cậu ở nhà à?”
“Tớ ở nhà, trong phòng ngủ.” Nhạc San lập tức báo cáo vị trí cụ thể của mình.
Ở phòng ngủ thì không cần phải nói đâu. Khương Vị không được tự nhiên cúp điện thoại.
Khương Vị là thanh mai trúc mã của Nhạc San. Khương Vị luôn là người phải đi sau mông Nhạc San thu dọn tàn cuộc, loại quan hệ này cho tới giờ cũng không có thay đổi.
Khương Vị có chìa khóa dự phòng của nhà Nhạc San. Không bao lâu, Nhạc San liền nghe được tiếng mở cửa, sau đó là giọng Khương Vị: “Nhạc San, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Không ai trả lời anh.
Nhạc San muốn trả lời, nhưng hiện giờ cô có la hét thì cũng chẳng to bằng tiếng con mèo con.
Khương Vị không nhận được câu trả lời, hơi do dự chớp mắt, rồi mở cửa phòng ngủ.
Anh quét mắt qua phòng ngủ một vòng, lông mày nhăn lại, trong phòng ngủ cũng không có Nhạc San.
Cô ấy lại muốn làm gì thế? Nghĩ vậy, anh lấy điện thoại ra, gọi cho Nhạc San.
Tiếng chuông từ đầu giường truyền tới, Khương Vị tắt điện thoại, đến gần giường, nhìn thấy điện thoại Nhạc San để bên gối.
“Làm gì thế?” Khương Vị than thở một câu, tầm mắt anh tùy ý lượn qua, lại thấy được bên dưới chăn lộ ra một cái đầu búp bê.
Nhạc San có rất nhiều búp bê, nhưng cô rất ít khi mang búp bê lên giường, cho nên khi trên giường đột nhiên xuất hiện một cô búp bê, thì đã làm Khương Vị hơi chú ý. Nhưng sự chú ý này cũng chẳng lâu, anh chỉ liếc một cái rồi định đi.
Đột nhiên Khương Vị dừng lại, quay đầu cẩn thận đánh giá —— cô búp bê này giống y như đúc Nhạc San, quả thực là làm theo bộ dáng của cô.
Anh nhịn không được cúi đầu xuống, dán sát vào cô búp bê này… Búp bê chớp mắt một cái.
Khương Vị sửng sốt một chút, cho rằng mình nhìn nhầm rồi, nhắm mắt lại, rồi lại nhìn xem.
Cô búp bê kia lại nháy nháy mắt, giơ một cánh tay từ trong chăn ra, vẫy vẫy với Khương Vị: “Vị Lai à ~” Giọng nói rất mỏng manh nhưng vì khoảng cách rất gần, nên Khương Vị vẫn nghe rõ ràng.
“Ba.” Di động của Khương Vị trượt từ tay anh xuống đất.
Gặp quỷ rồi.
“Tớ chính là Nhạc San.” Cô búp bê kia tiếp tục nói, “Tớ bị thu nhỏ.”
Hiện giờ búp bê đã thông minh như vậy rồi à? Khương Vị nuốt nuốt nước miếng, thực quỷ dị mà. Anh giơ một ngón tay ra, như là muốn chứng minh cái gì mà chọc chọc mặt búp bê.
Ngón tay anh bị búp bê giữ lại, hai cái tay của cô bám chặt vào ngón tay Khương Vị, còn đỏ mặt gào lên với Khương Vị: “Tớ là người thật, không phải dọa cậu đâu!”
Khương Vị tạm dừng một chút, quyết định không tin.
“Thật mà, Khương Vị! Tớ không mặc đồ.” Mặt cô đỏ lên, quát to.
Khương Vị thu ngón tay lại, anh nghiêm túc đánh giá cô búp bê này, bởi vì vừa rồi cô chống cự, nên hai cánh tay và ngực đều lộ ra ngoài chăn, còn có thể hơi hơi nhìn thấy ngực phập phồng —— hình như, thật sự không có mặc đồ.
“Nhạc San?” Khương Vị vẫn không thể tin được.
Búp bê liều mạng gật đầu: “Chính là tớ. Tớ đã nói là việc gấp rồi mà. QAQ. Cậu tin chưa?”
Cũng không quá tin tưởng. Nếu không phải cô không có mặc đồ, thì anh đã xách búp bê ra xem pin giấu ở đâu rồi.
Nhạc San lại lùi về trong chăn, tha thiết mong đợi nhìn Khương Vị, nói: “Trên máy may ở phòng khách có váy búp bê. Cậu đi lấy cho tớ một bộ, một bộ… Cả nội y nữa.” Nói xong cô liền đỏ mặt.
Nhưng mà Nhạc San ngượng ngùng này, càng làm Khương Vị cảm thấy không chân thực… Nhạc San ở trước mặt anh hình như đều rất mạnh mẽ.
Khương Vị nghe lời đi ra phòng khách, theo lời cô tìm được váy búp bê trên bàn làm việc, nhưng vẫn không tin là Nhạc San nhỏ đi. Anh cảnh giác nhìn bốn phía, luôn cảm thấy trong nháy mắt Nhạc San sẽ từ một chỗ nào đó nhảy ra, cười nhạo tình cảm của anh.
Cho đến khi anh thật sự đưa một bộ quần áo đến trên giường, Nhạc San cũng không xuất hiện.
Anh bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, đứng đưa lưng về phía cửa, nghĩ: Đây không phải đang nằm mơ chứ.
Váy búp bê mà Khương Vị mang đến là hôm qua Nhạc San mới làm xong. Váy nhỏ dâu tây, tay áo phồng và làn váy lớn, rất dễ thương, đi kèm cả một bộ trang sức nơ con bướm nữa. Thậm chí còn có tất và một đôi giày nhỏ…
Nhạc San mặc xong quần áo, tuy rằng cô bị thu nhỏ, nhưng khi mặc bộ đồ này vào thì, trong lòng cô vẫn rất thỏa mãn.
Cô làm quần áo búp bê, không nghĩ tới có một ngày mình lại có thể mặc những bộ đồ búp bê do chính mình làm. Nó chỉ đơn giản là một ước mơ thôi.
Chờ Khương Vị đi vào, Nhạc San đã mặc xong, đang đứng trên giường vừa bật vừa nhảy, còn bày ra đủ loại động tác yoga kỳ quái để chứng minh cho Khương Vị thấy mình không phải búp bê.
… Cho dù là một con robot thì cũng sẽ không thể thiết kế hệ thống thành bộ dạng thần kinh.
Nhưng mà anh vẫn hỏi: “Cậu làm thế nào để chứng minh cậu là Nhạc San?”
“Ngoài là Nhạc San ra, thì tớ còn có thể là cái gì?”
“Người máy thông minh.” Khương Vị đưa ra một câu trả lời phù hợp với khái niệm khoa học phát triển, chủ nghĩa duy vật biện chứng, và những giá trị tổng quát.
“… Tớ có thể ăn, uống, vệ sinh, ngủ, làm sao có thể là người máy được.” Nhạc San nhìn Khương Vị, “Cậu muốn tớ chứng minh thế nào?”
“Hát một bài đi.” Khương Vị vui vẻ nói, tuy Nhạc San không phải ngũ âm không đầy đủ, nhưng cô hát thật sự khó nghe. Cô vừa mở miệng, sẽ làm người nghe cười như điên, cho nên cô luôn từ chối hát. Mà Khương Vị nhớ giọng hát của cô đã lâu.
“Tớ là người máy đấy, cậu hủy tớ đi, chip ở sau gáy đấy.” Nhạc San lưu loát nằm sấp xuống.
Khương Vị cười cười, giơ tay đặt Nhạc San vào trong lòng bàn tay, giơ lên. Ngón cái của anh hơi cong lên, để Nhạc San ôm lấy ngón cái giữ vững thân thể.
“Tớ nên làm gì bây giờ đây.” Nhạc San bị giơ lên trước mặt Khương Vị, cô u sầu nói.
Khương Vị im lặng, anh nhìn Nhạc San ở trong lòng bàn tay mình, khuôn mặt nho nhỏ lại đang u sầu, có vẻ như đang suy xét mình bị thu nhỏ lại thì nên làm cái gì bây giờ.
Đúng lúc này, Nhạc San đột nhiên ngẩng đầu, khẩn thiết nói: “Khương Vị, tớ là cái gì của cậu?”
“… Phát tiểu?” Khương Vị không xác định nói.
(Phát tiểu = bạn từ nhỏ)
Nhạc San lắc đầu, thâm tình nói: “Tớ là ưu nhạc mỹ của cậu!”
Đúng là người thần kinh mà.
Khương Vị: Mặt lạnh lùng.
“Như vậy, tớ có thể bị cậu…”
“Nâng trong gan bàn chân.” Khương Vị mặt không biểu cảm nói tiếp.
(* Ưu nhạc mỹ là một hãng trà sữa, có Châu Kiệt Luân x Giang Ngữ Thần đóng quảng cáo, trong đó câu có câu “Em chính là ưu nhạc mỹ của anh”
Nguồn: Túy Tiên Các.)