• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Lam Sắc

Khương Vị còn đang tính toán trên máy tính, tấm ngăn trên bàn đột nhiên bị gõ. Anh vừa ngẩng đầu lên thì thấy, Bạch Đằng Viễn cách mình một tấm ngăn đang đứng, ngón tay đặt trên tâm ngăn, nhìn mình.

“Trưa có về không?” Bạch Bằng Viễn hỏi, “Nếu gọi đồ ăn ngoài, thì cậu định ăn gì? Quyết định nhanh lên, rồi lát nói với anh.”

Khương Vị để máy tính lên mặt bàn, nhìn thời gian trên hệ thống một cái, vậy mà đã qua giờ tan tầm rồi. Anh bỏ mắt kính xuống, xoa bóp sống mũi.

Làm việc như bọn họ, tăng ca là chuyện bình thường. Có đôi khi có một hạng mục lớn, mọi người đều mấy ngày liền không nhìn thấy nhà. Nhưng Khương Vị không đoán trước được là hôm nay mình sẽ quên cả giờ tan tầm. Anh mệt mỏi chớp chớp mắt. nghĩ tới bây giờ về nhà nấu cơm cũng đã muộn, thời gian đi đường cũng không ngắn, để phòng ngừa, anh cũng đã để lại thức ăn cho Đại Mao rồi. Vì vậy quyết định ăn cơm tại đơn vị.

Nhưng mà Nhạc San vẫn còn tức giận à?

Khương Vị nghi hoặc thò người ra, nhìn vào hộp đựng tài liệu, phát hiện Nhạc San đã cuộn tròn ngủ trong hộp mắt kính.

Trách không được cô không có đi ra quấy rối, cũng không kêu la muốn ăn cơm trưa. Anh thoáng nghĩ một chút, phát hiện mình quên mang di động của Nhạc San theo, cho nên co có thể là quá chán, mới đi ngủ.

“Khương Vị! Cậu ăn cái gì?” Bạch Bằng Viễn khí thế ngất trời hô một câu, “Chính là quán chúng ta hay gọi đó, nhanh nhanh lên, anh còn gửi đơn.”

“Gà hầm khoai tây đi.” Khương Vị không chút do dự nói.

“Đúng là không nên hỏi cậu. Lần nào cũng gọi gà hầm khoai tây, cậu không chán hả.” Bạch Bằng Viễn ghét bỏ nói, “Anh còn thấy chán thay cậu đấy. ngon như vậy hả.

Khương Vị không phản bác, lúc cúi đầu tự mình cũng thấy buồn cười, nhếch khóe miệng thở dài. Tự mình nấu cơm thì tốn tâm tư chọn đủ loại, nhưng gọi đồ ăn ngoài thì lại lười thay đổi. Một món ăn của một cửa hang hợp khẩu vị, thì anh liền lười thay đổi, cho đến khi ăn đến ngán, mới đi nếm thử món khác.

Chờ Khương Vị nhận hộp cơm của mình, mở nắp hộp ra là mùi thơm đập vào mặt. bởi vì khoảng cách gần, nên tốc độ đưa tới nhanh, cơm cũng không bị mềm vì hơi nước. Nhìn những hạt gạo no đủ trắng nõn đã muốn cho vào miệng. Canh gà hầm khoai tây cũng rất nhiều, trong quá trình vận chuyển bị tràn ra ngoài, tẩm lên những hạt cơm trắng, làm màu sắc có vẻ tự nhiên.

Khương Vị tách đũa ra, dung một chiếc đũa chọc một miếng khoai, miếng khoai bỗng chốc vỡ ra, lộ ra màu vàng nhạt bên trong, còn có chút khí nóng nhàn nhạt bay lên.

Anh cầm thìa múc một thìa gà hầm khoai tây, đổ lên trên cơm, nhìn nước canh thấm vào cơm, mới múc bỏ vào miệng. Khoai tây vừa vào miệng đã tan ra, gà rất hợp khẩu vị, cắn một miếng thì thấy mềm mềm, tinh tế thưởng thức thì còn thấy vị hơi ngọt, mùi vị lan từ đầu lưỡi đến khoang miệng, làm người soi mói như Khương Vị cũng không thể không gật đầu.

Nhạc San là bị một cỗ mùi thơm dụ hoặc đánh thức.

Cô mở to mắt, đầu tiên là đè bụng mình lại, như là trấn an cái bụng, sau đó thong thả ngồi dậy, hít một hơi thật sâu.

Còn chử kịp nhận ra đó là mùi gì, thì than thể đã chuyển động trước. Nhảy ra khỏi hộp mắt kính, hai tay túm lấy cạnh hộp đựng tài liệu nhìn ra ngoài.

Bỗng chốc liền bắt được Khương Vị đang ăn mảnh. Cô nhìn chằm chằm hộp cơm, say mê hít hà —— ha, là gà hầm khoai tây, mình thích nhất là gà hầm khoai tây!

Cô giương mắt nhìn Khương Vị lại múc một thìa cơm, tầm mắt đi theo thìa ra khỏi lồng cơm, đưa lên không trung, cho đến tận khi bị đưa vào miệng Khương Vị, cô đều nhìn chằm chằm.

“Cậu tỉnh rồi à?” Khương Vị vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy Nhạc San trong hộp tài liệu, nuốt đồ trong miệng xuống rồi hỏi.

Nhạc San ai oán nhìn anh nói: “Cậu ăn no chưa.”

“Chưa đâu, vừa mới bắt đầu ăn cơm trưa thôi.” Khương Vị nói xong, lại múc một thìa cơm bỏ vào miệng.

Vừa mới ăn á?! Nhạc San chỉ vào hộp cơm đã vơi một nửa, tức giận bất bình nói: “Vừa mới bắt đầu ăn? Cậu đều ăn hết rồi, không có của tớ à?”

“Có chứ.” Khương Vị hoàn toàn không cảm nhận được sự tức giận của Nhạc San khi bị đói đến choáng váng, anh dung đũa gắp ra một miếng khoai tây, lại gắp ra một miếng gà. “Đây không phải sao?” Anh nhìn Nhạc San, lại cúi đầu nhìn miếng khoai tây to bằng nửa đầu Nhạc San, săn sóc hỏi, “Có phải hơi nhiều không?”

Lúc này Nhạc San đã ra khỏi hộp đựng tài liệu, chạy thẳng tới hộp cơm, cô ngồi xổm bên cạnh hộp cơm. Ạch, hình như có chút nhiều, hơn nữa không biết ăn thế nào, cũng không thể ôm vào lòng cắn được.

“Rửa tay đi.” Khương Vị dung đũa chỉ cái nắp chai ở bên cạnh, bên trong đựng ít nước. Nhìn thấy Nhạc San chạy tới rửa tay, anh dung đũa lấy ra một ít cơm, lúc cô quay về thì bỏ vào tay cô.

Cơm đã hết nóng, Nhạc San dè dặt tới gần hạt cơm, đầu ngón tay sờ sờ cảm nhận đọ ấm trước, sau đó chộp vào tay, cảm giác như mình cầm một củ khoai lang nướng vậy.

Nhạc San nghĩ, rồi cầm lấy hạt cơm, chấm vào trong canh gà hầm khoai tây, cắn một miếng. Ưm, ăn ngon. Nhạc San vui vẻ lắc lắc đầu, nước canh dính vào khóe miệng, cô liếm khóe miệng, nuốt xuống.

“Ăn ngon.” Nhạc San khen, “Cảm giác như ăn cơm bằng tay vậy.”

Khương Vị nhịn không được cười một tiếng, dùng đũa tách khoai tây ra, cũng tách thịt gà ra như vậy. Lúc Nhạc San ăn thì anh cũng nhanh chóng ăn them mấy miếng.

Cảm thấy ăn ngon miệng hơn, nhìn Nhạc San ăn cơm thật là thú vị.

“Cậu trốn ở đây một mình làm gì thế?” Bạch Bằng Viễn đột nhiên xuất hiện ở đối diện, trong tay bưng hộp cơm, “Còn không đi ra nói chuyện.”

Anh ta ghét bỏ nhìn gà hầm khoai tây trong hộp cơm của Khương Vị. Tầm mắt vừa chuyển thì thấy ngay Nhạc San đứng đưa lung về phía anh ta.

“Sao cậu cũng có một cái móc chìa khóa như vậy, còn đặt lên bàn nữa.” Anh ta nhíu mày, bạn gái anh ta treo một con búp bê đầu cực cực to trên chùm chìa khóa, rất chiếm chỗ để, lại còn kêu là như vậy mới không làm rơi chìa khóa. Quan trọng nhất là con búp bê kia xấu muốn chết, trên mặt toàn tàn nhang, mũi cũng kỳ quái.

Anh ta không nhìn thấy, Nhạc San đang đưa lưng về phía anh ta đột nhiên nhét hết hạt cơm to vào trong miệng, nắm chắc thời cơ nhai xong rồi nuốt xuống.

Sau đó giả vờ mình thật sự là móc chìa khóa.

Bạch Bằng Viễn nói xong, nhịn không được giơ tay muốn túm lấy Nhạc San, muốn xem xem móc chìa khóa của Khương Vị có xấu như của bạn gái mình không.

Khương Vị bỗng chốc hất tay anh ta ra, giọng nói hơi gấp gáp: “Đừng đụng vào.”

“Đụng cũng không cho đụng hả?” Bạch Bằng Viễn rút tay lại, lắc lắc trên không trung, “Không phải bạn gái đưa đó chứ? Anh ta chớp mắt với Khương Vị, vẻ mặt nhiều chuyện, “Có bao giờ thế? Anh còn tưởng cậu là Phật Tổ hạ phàm lịch kiếp cơ. Khi nào thì động phàm tâm thế?”

Bộ dạng cợt nhả nhìn cũng thấy phiền, Khương Vị cười với anh ta: “Anh còn hỏi câu nữa, sau này cũng đừng có nhờ em tính toán hộ.”

“Đừng mà, anh sai rồi.” Bạch Bằng Viễn lập tức đổi sắc mặt, “Anh đi ngay đây, để cho cậu ở một mình, lặng lẽ ở đây nhìn vật nhớ người.” nói xong lại không đứng đắn rồi, vừa nói hết câu lập tức ôm hộp cơm chạy lấy người.

Khương Vị buông mắt, liền chống lại tầm mắt đánh giá của Nhạc San, cô nhếch miệng: “Phật Tổ hạ phàm? Tớ cảm thấy cậu càng giống với Đại sư huynh tiên phong đạo cốt hơn, chính là kiểu đại sư huynh mà sau mông là một chuỗi tiểu sư muội đó.”

Đây lại là cái gì nữa.

Khương Vị dùng đũa chọc chọc khoai tây, sau đó giơ đầu đũa thẳng vào Nhạc San.

Nhạc San rất tự giác tới gần, đưa ra đầu lưỡi ra liếm bột khoai tây bên trên. Ôi chao, thật là ngon. Cô lập tức quên mất mình định nói gì, nuốt khoai tây trong miệng xuống, lại sai Khương Vị đút gà cho cô.

Ăn xong cơm trưa, mấy người ở lại văn phòng vui cười chuẩn bijleen phòng nghỉ trên tầng ngủ một giấc, Bạch Bằng Viễn đến gọi Khương Vị, thì Khương Vị nói mình còn có việc, không ngủ trưa.

Mang theo Nhạc San đi ngủ thì người khác sẽ nghĩ anh biến thai mất.

Tuy phần cứng của Viện thiết kế Khương Vị làm việc không tốt lắm, nhưng tư lịch lại lâu dài, ngay cả vị trí địa lý cũng rất tốt. ra khỏi sân là công viên bên bờ song, phía sau là một khu chung cư nhỏ, sau đó là đường dành cho người đi bộ.

Đúng giữa trưa nên trong công viên không có ai, hang cây rậm rạp tạo ra một khung cảnh mát mẻ giữa ngày hè chói chang. Công viên không lớn, Khương Vị đi không đến một phút là tới bờ song, ở đó bày mấy cái ghế dài.

Khương Vị ngồi trên ghế dài, thả Nhạc San ở bên cạnh mình.

Anh dựa lưng vào ghế, nhẹ nhàng nhắm mắt lại, gió ở bờ sông thổi tới mang theo mùi cỏ nhàn nhạt và hơi lạnh, bên tại là tiếng chim hót làm thần kinh yên tĩnh lại.

Nhạc San lôi áo Khương Vị, tỏ vẻ mình muốn đi chơi.

Khương Vị nhìn hang rào bên bờ song, cảm thấy có chút nguy hiểm, sợ gió thổi Nhạc San xuống sông mất.

“Cậu không sợ sao?” Khương Vị chậm chạp nói, “À, tớ quên mất, cậu là “nàng tiên cá” cơ mà.”

Sự việc nàng tiên cá này đã quá lâu, Nhạc San phải một lúc mới nhớ ra được.

Đại khái là lúc bọn họ mười hai tuổi, hai gia đình cùng đi du lịch ở bãi biển. Nhạc San nhân lúc người lớn không chú ý vạch dây thừng biểu thị khu an toàn, bơi ra biển. Cô cũng không bơi hẳn ra biển mà ngồi trong vòng an toàn, mông ở ngoài biển, hai chân hai đều treo trên dây thừng. Sau đó dây thừng bị lôi càng ngày càng xa bờ, chờ cô phản ứng lại thì đã bơi tới một chỗ biển sâu không người. do quá sợ hãi nên buông lỏng dây thừng, cô cũng không khống chế được phương hướng, chỉ có thể vừa khóc vừa bơi theo song biển. Cuối cùng được một chú tốt bụng cứu, mang về chỗ mẹ Nhạc. Lúc chú đó đi còn nói đùa là: “Tôi còn cho rằng nhà nào không cần con gái nữa, mang chậu đưa tới cho tôi, để tôi nhặt được cơ.”

Câu nói này giống như đã bao gồm vài câu chuyện đồng thoại, nhưng cuối cùng mấy người lớn quyết định dùng “nàng tiên cá” để nói về chuyện này.

“Ai hồi nhỏ chưa từng làm qua mấy việc ngốc nghếch chứ.” Nhạc San bĩu môi.

“Ừ, chính là lượng từ của cậu khá lớn.” Khương Vị xem trong công viên không có ai khác, thả Nhạc San xuống đất, “Đừng tới gần bờ sông.”

Nhạc San liền không kịp gật đầu đã chạy đi mất, cảm thấy “thể diện” của mình càng lúc càng lớn, cũng càng ngày càng xem được nhiều nơi của thế giới thần kỳ này.

Khương Vị nhắm mắt nghỉ ngơi một lát, lại cảm thấy lo lắng, thỉnh thoảng mở mắt nhìn Nhạc San một cái, thấy cô an toàn, thì lại nhắm mắt lại.

Chờ đến khi anh đột nhiên mở mắt lần nữa, thì nhìn thấy một cảnh tượng làm mình hối hận vừa rồi không quay video lại.

Nhạc San đang thét chói tai chạy đi, phía sau là một con chim sẻ béo mập, vừa bay vừa có ý định mổ Nhạc San. Nhạc San đang hoảng hốt chỉ lo chạy mà không để ý dưới chân, vấp một cái, cả người đều bay lên, chui vào trong long bàn tay Khương Vị.

Sau khi thấy người đến thì chim sẻ lập tức bay đi mất.

Tốt lắm, cứu giá kịp thời.

Nhạc San xoa mũi ngồi dậy, trong lòng bàn tay vẫn rất cứng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK