Nhạc San quay người lại liền trông thấy Khương Vị, trên mặt cô là nụ cười khoe khoang, vui vẻ, đắc ý nói: “Nhìn tớ làm cơm trưa nè.”
“Ừ, không có nuôi không cậu.” Khương Vị vừa rửa tay vừa nói.
“Nói gì đó.” Lúc Nhạc San bê mâm đi qua, thì dùng khuỷu tay huých Khương Vị một cái, tiếp tục khoe khoang: “Tớ đã cho Đại Mao ăn, còn quét dọn nhà cửa, giặt đồ… Ôi trời, sau khi biến trở về, cảm thấy mình thật có ích.”
Khương Vị nhìn lướt qua Đại Mao đang vùi đầu ăn, rồi đi tới bàn ăn.
Hai người hai món ăn, trong đó có một món là xúc xích, trông có vẻ keo kiệt. Nhưng Nhạc San là người chỉ cần một đĩa trứng xào cà chua là có thể ăn hết hai bát cơm, rất dễ nuôi.
“Cậu không cảm thấy thời gian lần này nhỏ đi ngắn hơn lần trước hả?” Khương Vị nuốt đồ ăn trong miệng xuống, nói.
“Ồ —— “ Nhạc San giơ tay tính tính, hình như đúng là vậy, “Hình như chưa tới năm ngày, lần trước một tuần đúng không?” Cô chọc bát cơm, “Có phải tớ sẽ không bao giờ nhỏ đi nữa không?”
“Không biết được.” Khương Vị gắp một đũa khoai tây xào, “Tớ đã bảo là hành phải thái to hơn rồi mà, nếu có người không ăn hành, gắp ra thì rất phiền phức.”
“Ôi trời.” Nhạc San bĩu môi, “Cũng không phải cậu không ăn hành. Tớ không ăn hành mà tớ còn không thấy phiền.” Nói xong cô nhặt hết hành trong món ăn ra rồi mới bắt đầu ăn.
“Cậu có phải về nhà không?” Khương Vị hỏi một câu, “Mai là cuối tuần, mai tớ đưa cậu về nhé?”
“Không được đâu. Tớ quên nói với cậu, hôm nay tớ phải về nhà chuẩn bị một ít đồ. Thứ bảy có buổi triển lãm búp bê, tớ còn định gửi đi, nhưng nếu đã trở về thì nhất định phải đích thân đi mới được.” Nhạc San chớp chớp mắt, “Tớ muốn mang bảo bối của tiệm đi.”
“Có nhiều đồ không? Có cần tớ giúp gì không?” Khương Vị hỏi, “Cuối tuần tớ được nghỉ.”
Nhạc San ngậm đũa: “Ồ, có người giúp thì càng tốt chứ. Tuy triển lãm sẽ có tình nguyện viên đi giúp đỡ, nhưng đến lúc đó nhiều người quá, chưa chắc đã đủ người giúp.” Cô lại dừng một chút, “Không phải cậu không thích triển lãm sao?” Tớ nhớ lúc học đại học có gọi cậu đi cùng tớ, nhưng có vẻ cậu không thích loại không khí đó mà.”
Lúc học đại học, Nhạc San vì số lượng mua nhiều, gọi Khương Vị tới giúp. Nhưng thấy anh có vẻ không thích thú, nhưng mà đối với người ngoài nghề, quả thật là không có gì để xem.
“Không phải cậu muốn đi sao? Hơn nữa, buổi triển lãm riêng chắc cũng nhỏ thôi chứ?”
Nhạc San lắc đầu: “Tuy lần này chỉ là triển lãm búp bê, nhưng vẫn chia làm ba khu, còn có buổi biểu diễn riêng… Tớ nhớ không nhầm thì có mời kha khá khách quý, còn có khiêu vũ, nghe nói còn có buổi ký tặng nữa. Trước tớ cho rằng tớ không đi được, nên không chú ý mấy hoạt động khác.” Cô nói xong thì nhìn Khương Vị, “Nhưng mà, nghĩ lại cũng thấy rất náo nhiệt, không ít người đâu. Cậu có đi nữa không?”
“Tớ sẽ đi.” Khương Vị nhỏ giọng nói.
“Hả? Vì sao?” Nhạc San mơ hồ nói, “Không thấy chán hả?”
Khương Vị nhìn khuôn mặt phồng phồng của cô, lại nhìn bát cơm trống không của cô: “Đừng ngậm cơm.”
“Ờ ——“ Ra sức nhai.
Khương Vị đi làm về, thì đưa Nhạc San về nhà, giúp cô chuẩn bị đồ hôm sau muốn mang đi, rồi hẹn giờ đến đón xong mới đi về.
Hôm sau, anh gõ cửa nhà Nhạc San, quả nhiên trông thấy cô mặc bộ váy nhỏ.
“Thế nào?” Nhạc San cầm làn váy, xoay mấy vòng, “Mới mua đó, còn chưa mặc lần nào đâu.”
Nhạc San mặc một chiếc váy nhỏ. Áo trong màu trắng, hơi mỏng, hoa văn vừa tinh xảo vừa đáng yêu, tay áo có mấy tầng ren, khi cô nâng tay lên thì xòe ra như hoa nở. Váy nhỏ màu vàng nhạt là kiểu thắt lưng cao, thắt lưng tinh tế, phía sau được buộc thành một cái nơ to rất đẹp, trên làn váy là từng tầng viền hoa.
“Tuy không mặc váy pannier* thì tiện hơn.” Nhạc San cúi đầu nhìn váy mình, “Nhưng không mặc váy pannier thì không đẹp.”
(*Váy pannier: váy phồng dành cho người mặc đồ lolita.
Xem thêm tại đây)
Cô còn trang điểm nhạt, đi tất trắng, tóc rối tung, cổ đeo một cái chiếc vòng trắng bằng vải mỏng.
“Sao hả?” Cô lại hỏi thêm một câu, rồi ngẩng đầu nhìn Khương Vị, vội vàng muốn nghe được một câu khen ngợi, “À, quên, đợi chút.”
Chết rồi, quá đáng yêu. Tầm mắt Khương Vị đều luyến tiếc dời khỏi người Nhạc San, đây chính là lý do anh nhất định phải đi cũng cô đến hội triển lãm.
Nhạc San đi dép lê chạy đến chỗ tủ giày, lấy ở trong ra một đôi giày cao gót màu đỏ mũi tròn, rồi lại chạy đến trước mặt Khương Vị: “Chờ tớ đi giày đã.”
Gót giày có chút cao, bên mắt cá chân còn phải cài dây giày. Nhạc San khom lưng đi xong một cái, nếu đi nốt thì sẽ khó đứng vững. Cho nên đành phải đứng dậy, chuẩn bị đi tới sofa ngồi đi nốt chân kia.
“Đứng đó.” Khương Vị nói với Nhạc San, rồi quỳ một chân xuống, cầm lấy giày, đi vào chân cho cô. Một tay anh đỡ lấy chân Nhạc San, tay kia cầm lấy dây giày, nhẹ nhàng cài khóa.
Nhạc San thò đầu nhìn động tác của Khương Vị, hai tay chống lên vai anh.
“Sao rồi?” Khương Vị đi giày cho cô xong, thì ngẩng đầu hỏi.
Tầm mắt bọn họ gặp nhau, Nhạc San hơi hoảng, nâng chân kia lên: “Rất tốt.” Cô nhịn không được liếm môi, đến khi thấy dinh dính mới nhớ ra, “Ôi” Một tiếng, rồi chạy vào gương xem miệng mình.
“Sao thế?”
Nhạc San lấy son môi trong túi ra, tô thêm vào, rồi mới oán giận nói: “Luôn ăn phải son môi.”
Ăn son môi. Tầm mắt Khương Vị đảo qua môi Nhạc San: “Tớ đi xách đồ.”
“Ừ.” Nhạc San nhìn đồng hồ, “Vẫn còn sớm mà, mười rưỡi mới mở màn, chúng ta còn rất nhiều thời gian.”
Bởi vì Nhạc San là được mời tham gia triển lãm, nên quầy hàng của cô còn có chỗ chuyên để búp bê của cô. Bên tổ chức còn sắp xếp cho cô một tình nguyện viên đến giúp đỡ. Nhưng mà Nhạc San mang theo Khương Vị nên tình nguyện viên cũng chỉ giúp một lát rồi đi mất.
“Chị chính là ‘Nhạc Sơn đại ma vương’ à?” Tình nguyện viên là một cô bé mới lên đại học, “Em từng mua váy búp bê của chị đó.”
Nhạc San để búp bê của mình vào tủ triển lãm, quay đầu nhìn cô ấy, cười cười: “Vậy sao? Rất vinh hạnh.”
“Em mới vào giới búp bê, mới mua được một cái BLYTHE thôi.” Cô bé kia hơi ngượng ngùng, “Trang điểm thật đẹp.” Cô ấy ghé sát vào búp bê của Nhạc San, nhỏ giọng khen ngợi.
(*Neo Blythe là một con búp bê thời trang… đầu của nó to hơn so với kích thước của một cơ thể mảnh mai. Nó luôn luôn mặc quần áo đặc biệt thiết kế riêng…
Khi bạn kéo sợi dây ở phía sau đầu búp bê, màu mắt và hướng nhìn sẽ thay đổi và điều này thay đổi biểu hiện gương mặt của nó hoàn toàn. Khi mắt thay đổi màu sắc và hướng nh, nó trông giống như một con búp bê khác nhau.
Blythe rất phổ biến từ thời trang cao cấp của mình, làm cho nó trở thành một mô hình thời trang cho nhiều tạp chí hoặc quảng cáo. Phụ nữ từ khắp nơi trên thế giới yêu Blythe vì thời trang của Blythe luôn luôn phản ánh xu hướng thời trang tại thời điểm này.
Có 3 loại: Neo Blythe, Petite Blythe và Middle Blythe. Neo Blythe 28.5cm cao, Petite Blythe 11cm chiều cao và Middle Blythe 20cm cao.
Mỗi loại búp bê đều có kiểu khuôn mặt khác nhau: BL, EBL, SBL, RBL và FBL … và mỗi một blythe đều có màu mắt, kiểu tóc, xu hướng thời trang theo mùa cho mỗi thiết kế…khiến chúng trở nên đặc biệt.
Nguồn: blythevietnam)
“Vẽ nhiều năm rồi.” Nhạc San chỉ vào tủ để váy búp bê, “Tặng em một bộ váy búp bê đó, chọn bộ nào em thích ý, coi như là quà cảm ơn em đã đến giúp.”
“Thật ra tình nguyện viên đều được cung cấp cơm trưa và đồ lưu niệm.”
“Ồ, như vậy rất tốt.”
Lúc Nhạc San nói chuyện ở bên kia, thì Khương Vị đang im lặng sắp xếp đồ búp bê. Anh không biết các loại, nên chỉ có thể xếp theo to nhỏ, có bộ còn không to bằng tay anh, trông có vẻ rất đẹp. Đêm qua hai người đã sắp xếp, phân loại qua rồi, đồ thủ công và đồ sản xuất hàng loạt không giống nhau, phải để riêng ra. Bây giờ sắp xếp cũng không bị luống cuống.
Bởi vì một anh chàng cúi đầu sắp xếp váy búp bê trông có vẻ đặc biệt, nên người qua lại đều ghé mắt nhìn. Dưới những ánh mắt đó, Khương Vị vẫn lạnh nhạt sắp xếp.
Tiễn cô bé tình nguyện xong, Nhạc San đưa cho Khương Vị một lon nước: “Cô bé kia nói giữa trưa sẽ đến, trông quán cho chúng ta, như vậy chúng ta có thể đi dạo ở trong hội trường, thuận tiện ăn cơm luôn.”
Hơn mười rưỡi, người trong hội trường bắt đầu nhiều lên, rất nhiều người đến quầy hàng của Nhạc San để chụp búp bê của cô, cho dù vậy, Nhạc San và Khương Vị cũng không hề rảnh rỗi. Đợi đến giữa trưa, người đến cũng chỉ ít hơn một chút.
“Hai anh chị có thể đi dạo xung quanh rồi.” Cô bé tình nguyện còn dẫn theo bạn tới, “Bọn em đã ăn cơm rồi, anh chị không cần lo, một rưỡi mới có biểu diễn và ký tên, anh chị có thể xem xong rồi lại về.”
“Chỉ cần trông búp bê giúp chị là được, giá của váy đều ghi trên tem nhé.” Nhạc San chỉ chỉ chỗ váy búp bê đã bán được không ít, “Chị vốn không mang nhiều, mà đồ thủ công đều bị mua hết rồi.” Nhóm người đầu tiên đến đều là vì cướp đồ đẹp và đồ hiếm, cho nên hàng thủ công đã ít lại còn đắt được bán nhanh nhất.
Nhạc San lôi kéo Khương Vị ra ngoài: “Cậu muốn ăn gì? Tớ nhớ là có một tiệm cà phê hầu gái.”
“Tùy tiện…” Khương Vị nhìn một người coser đi ngang qua, trên người ăn mặc kỳ quái len vào trong đám người, cảm giác mắt mình hoa lên.
“Ồ, là nam chính trong 《 phi thường đạo 》đó.” Nhạc San cũng quay đầu nhìn, “Không tệ, biết vậy đã mang máy ảnh đi.”
Có hai cô bé trông thấy Nhạc San: “Wow, thật đáng yêu ——.” Bọn họ nói nhỏ mấy câu, rồi đi tới trước mặt Nhạc San, “Chào chị, chị có thể cho bọn em chụp một tấm ảnh không?”
“Được chứ.” Nhạc San hào phóng đứng ở chỗ ít người, bày ra mấy động tác cho hai cô bé kia. Có người chụp ảnh, thì người xung quanh đều dừng lại xem, còn có người cầm điện thoại ra chụp. Nhạc San đều vui vẻ tươi cười.
Hai cô bé kia mang máy ảnh ra xem lại, rồi đi tới hỏi: “Chị có lấy ảnh không? Có thể cho em xin weibo không?”
“Không cần đâu.” Nhạc San từ chối, chỉ vào chỗ tờ rơi trên tay một cô bé khác, “Xin hỏi có thể cho chị một tờ không?”
Cô cầm lấy tờ rơi, đi tới bên cạnh Khương Vị, “Ừm, là biểu diễn, còn có diễn kịch.” Nhạc San lật mặt sau tờ rơi, đột nhiên dừng chân lại, kéo tay Khương Vị, “Là ký tên cho 《 phi thường đạo 》.” Nhạc San giơ ra cho Khương Vị xem, “Tớ đã muốn mua bản có chữ ký lâu rồi, đại thần Sữa Đậu Nành còn bảo cho tớ một quyển đó.”
Cô giẫm giẫm chân: “Không được, lần này tớ nhất định phải lấy được bản có chữ ký.” Bằng không lãng phí một lần gặp gỡ.
Bởi vì sau buổi biểu diễn còn có hội ký tên của coser, cho nên hội ký tên của《 phi thường đạo 》được sắp xếp ở trước buổi biểu diễn, địa điểm ở gần khán đài.
Lúc Nhạc San và Khương Vị đi tới, thì đội ngũ xếp hàng còn chưa đông lắm, rất nhanh đã đến lượt bọn họ.
Lâm Húc nhìn sách ở trên bàn, rồi lại ngẩng đầu nhìn Nhạc San một cái.
Là một người mặc đồ lolita đáng yêu, anh ta mở sách ra, hỏi: “Tên là?”
“Nhạc San.”
“Yue là cái nào… Nhạc San?” Lâm Húc ngẩng đầu, nhìn Nhạc San. Bảm tí hon và bản người thật cảm giác hoàn toàn không giống. Nhạc San lại trang điểm, nên Lâm Húc không thể nhận ra. Anh ta cẩn thận nhìn cô một lượt, lại trông thấy Khương Vị đứng phía sau cô, mới xác nhận người trước mắt chính là người tí hon mấy hôm trước anh ta nhặt được.
“Cô còn có thể biến thành to hả?” Lâm Húc không nhịn nổi hỏi cô.
“Suỵt——“ Nhạc San bảo anh ta nói nhỏ một chút.
“Thật là khó tin.” Lâm Húc cẩn thận nhìn Nhạc San, rồi lại nhìn Khương Vị: “Rất kỳ quái.”
Rõ ràng là có người chấp nhận việc người khác nhỏ đi càng khó tin hơn.
“Anh đã đồng ý ký tên cho tôi đó.” Nhạc San giục.
“Ừ, là tôi nợ cô…” Lâm Húc ngẩng đầu, nhìn Nhạc San, rồi cúi đầu vẽ mấy nét tạo thành ảnh chân dung của Nhạc San.
A a, vẽ, vẽ. Nhạc San vui vẻ hò hét trong lòng.
Lâm Húc vẽ xong, đưa cho Nhạc San, nói nhỏ với cô: “Cho xin wexin đi?”
Nhạc San sảng khoái cho đại thần số weixin, ôm lấy quyển sách có bản vẽ kích động đứng bên cạnh.
Kế tiếp là Khương Vị, anh bị Nhạc San nhét cho một quyển truyện tranh vào tay, để sách lên trên bàn.
“A, Khương Vị à.” Lâm Húc mở sách ra, “Muốn viết cái gì?”
“Cho xin weixin đi.” Khương Vị nhẹ nhàng cười với anh ta, ngón tay cầm lấy trang giấy trắng kia.
Tác giả có chuyện muốn nói:
Lâm Húc: Có phải anh có ý đồ gì không?
Khương Vị: Ha ha