“Hồi nhỏ, không có siêu thị. Đến khi lớn lên, xe đẩy lại không chứa được tớ. Cho nên tớ vẫn luôn muốn được ngồi thử.” Nhạc San mang theo tình cảm nói, “Hiện giờ có cơ hội tốt như vậy, vì sao không thỏa mãn tâm nguyện của tớ một chút chứ, tớ đã xếp nó vào 《 một trăm lẻ một chuyện phải làm trước khi chết 》 rồi.”
“…” Khương Vị trầm mặc chớp mắt, hỏi, “Cậu thật sự chắc chắn là chỉ thu nhỏ cơ thể mà không thu nhỏ cả đầu óc chứ?”
“Tớ vẫn luôn thông minh tài giỏi như vậy mà.” Nhạc San mỉm cười.
Thông minh tài giỏi sẽ thấy xấu hổ khi dùng để hình dung về cậu.
Cuối cùng Khương Vị vẫn phải thỏa hiệp với Nhạc San, từ nhỏ đến lớn anh chưa bao giờ chiếm thượng phong trước mặt cô cả.
Khương Vị đặt Nhạc San vào chỗ ngồi của trẻ em trên xe đẩy. Điểm tương đối hài lòng là khe hở trên xe đẩy của siêu thị rất nhỏ, sẽ không làm rơi mất Nhạc San. Anh che che lấp lấp làm xong một loạt động tác này, luôn cảm thấy mình lén lút như kẻ trộm, vì thế theo bản năng nhìn xung quanh xem có camera không.
Nhạc San ngồi ở chỗ tấm nhựa chắn, hai chân thò ra ngoài, lắc lư theo tiết tấu của xe đẩy. Hai tay cô nắm chặt hai lan can hai bên, tò mò nhìn xung quanh.
Sau khi nhỏ, mọi thứ vốn quen thuộc bỗng chốc lại thành xa lạ. Hơn nữa, vì tất cả mọi thứ đều biến thành to lớn mà có vẻ nguy hiểm hơn.
Nhạc San ngửa đầu ra sau, nghiêng người nhìn Khương Vị phía sau. Vẻ mặt anh nghiêm túc đẩy xe, cho mỗi người qua đường một ánh mắt uy hiếp, cả người tản ra loại khí thế “Không được tới gần tôi, cả xe tôi nữa”.
Hình như chỉ có mỗi anh là một chút cũng không thay đổi.
Lúc đi qua khu bán khăn, Khương Vị kéo một chiếc khăn nhỏ trùm lên người Nhạc San, che cô lại.
Nhạc San ngay lập tức bị bóng tôi tiêu diệt, rất nhanh cô đã tìm được cửa ra, thò đầu ra khỏi khăn lông, quay đầu nói với Khương Vị: “Tớ không thích như vậy.”
“Tớ sợ người ta phát hiện ra cậu.” Khương Vị cúi người nói với Nhạc San.
“Bây giờ là mùa hạ, tớ trùm thứ dày như vậy, khác gì mặc áo bông chứ. Sẽ bị cảm nắng mất.” Nhạc San phồng mặt.
“Lúc trước, trời mùa hạ cậu mặc váy chống nắng, váy lót, và váy, có thấy cậu bị cảm nắng đâu.” Khương Vị nhỏ giọng nói.
Nhạc San cau mày: “Cậu biết nhiều thế ~ nhưng đó điều kiện cơ bản khi mặc váy, còn bây giờ thì tớ không cần.”
“Nếu bị người khác nhìn thấy thì sao?” Khương Vị kiên trì nói.
“Làm sao có thể! Tớ chỉ nhỏ như vậy, hơn nữa cũng không đặt trên giá hàng, ai có thể chú ý tới chứ?” Nhạc San giơ ngón cái và ngón trỏ tạo ra một cái khe nho nhỏ, khua tay múa chân nói.
“Xèo xèo ——” tiếng bánh xe đẩy chạy trên mặt đất.
Nhạc San và Khương Vị nghe thấy tiếng, thì cùng quay đầu nhìn về một phía —— một cô bé ngồi trong chỗ trẻ em trên xe đẩy đang trợn tròn mắt nhìn bọn họ. Cô bé bị mẹ đẩy ngang qua bọn Khương Vị, trong chớp mắt đi ngang qua nhau giống như một pha quay chậm.
Sáu con mắt, ba ánh mắt, hướng về một điểm.
“Mẹ ơi ——” cô bé sờ tay mẹ, nói bằng một giọng non nớt, “Chú kia đang nói chuyện với búp bê…”
Nghe có vẻ biến thái…
Nhạc San nhanh chóng nằm xuống, thu chân lại, cả người trốn vào trong cái khăn lông kia.
Khi người phụ nữ kia quay đầu nhìn sang, cũng chỉ nhìn thấy Khương Vị một tay đặt trên xe đẩy, một tay đặt trên giá để khăn lông… ngẩn người. Cô ta nói với con gái mấy câu, rồi đẩy xe đi xa.
Đã hết cảnh báo, Nhạc San ngoan ngoãn hơn, trùm khăn lông ngồi im. Tuy cô thấy phương thức giấu giếm này càng dễ gây chú ý, nhưng ai bảo Khương Vị thích chứ. Aiz, vì khiến anh vui vẻ, cô hy sinh bản thân một chút vậy.
Lúc này đột nhiên Khương Vị dừng lại, anh nhìn đủ loại cốc trên giá hàng, chỉ vào một cái trong đó, hỏi: “Cậu có thích cái này không?”
Nhạc San thò đầu ra nhìn, đó là một cái cốc màu xanh lá cây, không có nắp, nhưng ở trong chén có một con hươu bằng sứ nho nhỏ: “Thích.”
Khương Vị so tay với cái cốc một lát rồi bỏ cái cốc vào trong xe đẩy.
Mua xong nguyên liệu nấu ăn và rau dưa, còn cả đồ ăn vặt dùng để che miệng Nhạc San, Khương Vị đẩy Nhạc San đi tính tiền.
Hiện giờ siêu thị không nhiều người, căn bản không cần xếp hàng mà vào tính tiền luôn.
Khương Vị nhặt đồ trong xe lên trên bàn, lúc anh cầm bộ đồ Barbie ra thì đột nhiên cứng người lại.
Tầm mắt nhìn xuống, Nhạc San còn ngồi trong khăn lông, hình như đang xuyên qua khe hở ngẩng cổ nhìn anh.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của nhân viên thu nhân, Khương Vị chậm rãi bỏ khăn lông ra, cầm Nhạc San đang giả chết nhét vào túi áo.
“Tiên sinh…” Nhân viên thu ngân nhận lấy cái khăn lông, do dự.
“Đó là đồ của tôi.” Khương Vị lạnh nhạt nói, bên tai anh có chút đỏ, nhưng không ảnh hưởng tới khuôn mặt bình tĩnh của anh.
Nhân viên thu ngân không thể chấp nhận cảnh một người đàn ông trẻ tuổi, mặc tây trang giày da mang theo búp bê đồ chơi đi dạo siêu thị. Vừa rồi lúc cô quét mã bộ đồ Barbie, còn tưởng là anh ta mua cho cháu… Hóa ra là mua cho mình chơi!
Đàn ông đẹp trai bây giờ đều vậy sao!
Dưới ánh mắt sáng quắc của nhân viên thu ngân, Khương Vị ra khỏi siêu thị.
Quay về xe, Nhạc San ngồi trên ghế lái phụ, nhìn Khương Vị vẫn cầm tay lái không nhúc nhích, nói: “Khương Vị, tớ muốn tán thưởng cho sự bình tĩnh của cậu lúc nãy.”
Khương Vị quay đầu, vô hồn nhìn Nhạc San: “Sau này tớ sẽ không bao giờ đến siêu thị này nữa.”
“Không sao đâu, cô ấy sẽ không nhớ ra cậu đâu.” Nhạc San an ủi.
“Tớ nhớ được.” Khương Vị khởi động ô tô.
Bạn thấy đấy, lúc này đã biết trí nhớ kém một chút tốt thế nào chưa? Có phải rất hâm mộ cá* không?
(*Nghe đồn là trí nhớ của cá chỉ có ba giây / bảy giây / ba phút. Tớ đọc được hai truyện ghi là bảy giây. Google thì ghi ba giây. Có trang ghi ba phút. Nhìn chung là rất ngắn.)
Nhạc San đang suy nghĩ, đột nhiên cô lại bị nhấc lên, Khương Vị nhấc cô lên, lại một lần nữa bỏ cô vào lỗ đựng cốc.
Tôi ghét trí nhớ tốt!
+
Bữa trưa, Khương Vị chỉ dùng mấy hạt cơm đã đủ để Nhạc San ăn no.
Nhạc San luôn luôn bị khuynh đảo dưới trù nghệ của Khương Vị, nhưng hiện giờ cô nhỏ đi, ăn cái gì cũng chỉ một chút là no —— không có trái tim ăn hàng, không có dạ dày ăn hàng, thật bi thương!
Sau khi ăn cơm xong, Nhạc San mở di động ra, số lượng thông báo đã đủ trở thành bong bóng hồng*.
(*Chắc là thông báo bình luận trên trang gì đó của trung quốc)
Nếu chỉ có một bong bóng hồng, Nhạc San tuyệt đối sẽ tay tiện mở ra, nhưng nếu đã ngoài hai cái thì sẽ có loại cảm giác rận nhiều không sợ cắn, nợ nhiều không lo →_→
Nhưng dù thế nào cũng phải xử lý, Nhạc San rưng rưng bấm mở.
Bởi vì Nhạc San làm váy búp bê đã lâu, có rất nhiều người mua đều có quan hệ không tệ với cô, phần lớn là khách hàng nhận được đồ đến khen ngợi Nhạc San.
“Nhạc Sơn đại đại. Đã nhận được đồ, rất thích. Moah!”
“Không thể đợi được phải mặc ngay cho con gái lớn, ngày mai mang đi chụp ảnh^o^/ ”
“Lần này thiết kế siêu thích luôn, khi nào thì có thiết kế mới, ví tiền của em đã đói khát lắm rồi.”
…
Nhạc San đứng trên màn hình di động, lúc bấm xem bình luận còn cảm thấy hình tượng hiện tại của mình rất cao lớn uy mãnh, giống như trong một bộ phim 3D về khoa học viễn tưởng.
Nhưng lúc cô muốn trả lời bình luận —— “Khương Vị cứu tớ với. QAQ”
Một bàn tay chỉ có thể ấn một phím thực sự là việc rất đau khổ, cô còn dùng bàn phím ghép vần nữa chứ.
Lúc nhân viên đánh máy Khương Vị tiếp nhận di động của Nhạc San, cũng không có ý kiến gì, cho đến khi nghe được nội dung Nhạc San muốn trả lời, anh thật sự không xuống tay được.
“Cậu viết: Cám ơn tình yêu đã thích, yêu em, moah moah.”
Khương Vị bấm hai chữ “Cám ơn”, dừng lại một hồi lâu, mới chậm rãi bấm thêm “đã thích”, anh trầm tư vài giây, lại viết tiếp “Tôi sẽ làm tốt, hi vọng lần sau còn có thể hợp tác”, rồi bấm gửi.
Không, như vậy tuyệt đối không đáng yêu, một chút cũng không xứng với các em gái dễ thương của tớ, họ đáng được đối đãi ngọt ngào hơn!
Đối người xa lạ, nhất là con gái, cho dù là ở trên mạng, anh cũng không viết ra được những từ như: Tình yêu, yêu em, moah… Máu chảy trong người anh vẫn luôn theo quan niệm truyền thống, nói chuyện mang theo tình cảm là phải phụ trách… Đúng, chính là như vậy, giải thích như vậy sẽ không có vấn đề gì.
Không nhìn Nhạc San đang oán trách, anh mang câu đó trả lời tất cả mọi bình luận, sau đó dừng lại, hỏi: “Cái này thì làn sao bây giờ?”
“Nhạc San đại đại, bỏ lỡ hàng đặt, lại không cướp được hàng trên kho, làm sao bây giờ, thật sự rất thích, rất thích ô ô ô.”
“Cái này để tớ xử lý.” Nhạc San vung tay lên, chậm chạp an ủi em gái nhỏ.
Chờ cô xử lý xong mọi thông báo, lại mở taobao ra.
Mỗi lần bán hết một đám, cô đều sẽ bố trí lại cửa hàng một lần nữa. Cho nên hiện giờ trên cửa hàng không còn món nào, chỉ còn ảnh triển lãm.
Khi cô bấm vào thì thấy một bức ảnh đồng xu một nguyên… Em gái à, em không nhìn thấy bên trên ghi là “Link vạn năng, chuyên đăng ảnh” sao, em chụp hình đồng tiền thì muốn chị gửi gì cho em!
Nhưng mà Nhạc San kinh nghiệm đầy mình, trước kia cũng không phải chưa từng gặp người đùa giỡn như vậy. Cô bấm vào giao hàng, nói với người này: “Em gái, gửi số tài khoản cho chị. Bưu phẩm một nguyên em chụp đến rồi (/ω) ”
Trước kia cô còn gặp người mang bán ảnh triển lãm 23333. Thế giới của kẻ có tiền cô thật sự không hiểu.
(*Vì không hiểu cách sử dụng taobao nên tớ không hiểu đoạn trên nói gì luôn. Mọi người thông cảm.)
Xử lý việc này xong, cô lập tức hạ giá toàn bộ đồ trong cửa hàng, phát một thông báo: Vì thân thể chủ tiệm không tốt, nên sẽ nghỉ bán một thời gian, các em gái, chờ đợt hàng tiếp theo nhé.
Sau đó cô đăng một bài trên weibo.
Nhạc Sơn đại ma vương v: Vì có vấn đề về thân thể, nên tạm thời dừng bán, chờ tôi dưỡng bệnh xong sẽ giải trừ phong ấn ~ thiết kế mới đang được chuẩn bị, chuẩn bị ví tiền của mọi người nha [ cầu nguyện ]
Thật là mệt, viết nhiều chữ như vậy, còn mệt hơn cả bấm chuột nửa giờ.
Bên dưới weibo rất nhanh đã có bình luận.
Hoa nhi hoa nhi hoa: A a a, phải chú ý thân thể nha [hôn ]
Bóp tiền ôm bụng nói: Tôi đã không thể khống chế sức mạnh hồng hoang trong cơ thể tôi, phải có tiền mới có thể hóa giải được, cầu thiết kế mới.
Mẹ không bao giờ quay đầu xem vụ nổ: Mạc Mạc, chờ chị trở về ~
…
Nhạc San lược qua mấy cái tên đáng yêu này, đột nhiên nhìn về phía một cái mới.
Lưu Cẩn Hoài v: Chăm sóc tốt bản thân.
Ồ.
Cô yên lặng tắt weibo.