Hàn Liệt mơ mơ màng màng, tiếng khóc cùng tiếng chửi bậy không ngừng truyền vào trong tai khiến đầu cậu đau muốn nứt ra, cậu định hét lên kêu họ dừng lại, nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể nhấp miệng vài cái, một mắt hơi hơi mở ra.
"Khóc, khóc, khóc, cả ngày chỉ biết khóc, người còn chưa có chết mà? Ngươi còn không mau đi nấu cơm, cứ lề mề ở đây mãi làm hại cả nhà phải đói bụng này." Một bà già trung khí mười phần đang chống nạnh đứng đó mà mắng nhiếc một người phụ nữ trung niên.
Người kia một bên nức nở, một bên liên tục cầu xin: "Mẹ ơi, ngũ lang nó vẫn còn nằm liệt trên giường, ta chỉ muốn đi mời Ôn lang trung lại đây thêm lần nữa thôi, dù sao nó cũng là cháu trai của người mà!"
"Vớ vẩn, ngươi cái đồ bại gia này, lúc trước xem bệnh cho ngũ lang đã mất tới ba mươi đồng tiền rồi, chẳng lẽ ngươi muốn cái nhà này phải phá sản hay sao? Lang trung cũng nói nó khỏi bệnh rồi, làm như con của ngươi quý giá lắm vậy." Bà già nọ phun ra vài câu thóa mạ rồi tiếp tục nói: "Còn muốn lề mề ở đây nữa à? Đi nấu cơm nhanh! Người trong nhà sắp trở về hết rồi."
"Mẹ..." Người phụ nữ kia khóc nhìn bà già nọ, thấy mụ ta không có ý buông tha cho mình, chỉ có thể khóc thút thít đi về hướng phòng bếp, còn bà già kia thì ở trong vườn hùng hùng hổ hổ mắng thêm vài câu nữa, sau đó xung quanh mới dần yên tĩnh lại.
Kiếp trước chỉ vì một công trình xây dựng kém chất lượng sập xuống mà chết, lần thứ hai mở mắt lại phát hiện mình cư nhiên lại được đại thần xuyên qua giúp đỡ, còn xuyên tới một gia đình nghèo khổ như vầy.
Đang lúc suy nghĩ sau này phải làm gì để sống tiếp, một người phụ nữ trung niên thân hình xanh xao vàng vọt mặc bộ đồ làm từ vải bố màu xám cũ rích bưng trên tay một cái chén gốm đi đến, thấy Hàn Liệt nằm trên giường đã tỉnh lại, lập tức vui mừng mà khóc lên.
"Nhi tử, ngươi tỉnh rồi à, trước hết mau uống thuốc đi, để ta múc cháo cho ngươi ăn."
Hàn Liệt được kế thừa ký ức đồng thời cũng kế thừa luôn tình cảm của nguyên thân, tuy cha mẹ của thân xác này tính tình mềm yếu như bánh bao, nhưng họ luôn đối xử tốt với con trai và con gái của mình.
Nhìn gương mặt tiều tụy của người phụ nữ nọ, Hàn Liệt cố nén cơn ho đang dâng trào, khàn giọng an ủi người trước mặt, "Mẹ đừng buồn nữa, ta thấy khỏe hơn nhiều rồi."
Người phụ nữ dùng bàn tay còn lại lau đi nước mắt trên mặt mình, tay kia cầm chén đưa tới, "Con ơi, uống thuốc nhanh đi, không thì không hết bệnh được đâu."
Hàn Liệt nhìn nước thuốc chứa trong chén gốm, một luồng hương gay mũi lập tức đánh vào thần kinh, khóe miệng giật giật. Đưa tay bưng lấy chén thuốc, đành phải ngửa cổ một phát uống sạch. Người phụ nữ kia sau khi ra khỏi phòng lại từ ngoài bước nhanh vào, nhận lấy chén thuốc không, rồi đưa qua một chén cháo.
Nhìn chén "cháo" trong veo đến mức suýt thấy đáy, lại nhìn ánh mắt chờ mong của người nọ, Hàn Liệt đành phải nuốt hết, ăn xong toàn thấy nước trong bụng. Người phụ nữ kia còn phải làm việc nhà, trước khi đi dặn cậu nằm xuống ngủ tiếp, sau đó vội vàng bưng lấy chén không rời khỏi phòng.
Hàn Liệt nhìn bóng dáng lam lũ của người phụ nữ nọ, lòng liền lên men một chút. Mẹ của thân xác này chỉ mới ba mươi lăm tuổi, nhưng bề ngoài lại như một phụ nữ hơn bốn mươi. Có thể thấy được rằng dung nhan của người này cũng không xấu, lúc trẻ hẳn là một cô gái thanh tú xinh đẹp, đáng tiếc sau khi được gả vào nhà này phải còng lưng ra làm trâu làm ngựa, thời gian gần đây lại phải lo lắng cho sức khỏe của cậu nên mới trông già cả như vậy.
Có thể tới được đây, coi như duyên phận đã định, mặc kệ sau này như thế nào cậu nhất định phải thay đổi tình trạng hiện tại của mình. Sau khi âm thầm hạ quyết tâm, Hàn Liệt cảm thấy đầu óc hơi choáng, bèn nằm xuống ngủ tiếp.
Nghiêm thị vừa bưng bát không đi ra khỏi cửa thì gặp phải nam nhân nhà mình, "Cha nó về rồi đấy à."
Hàn lão tam gật đầu, gương mặt hàm hậu hiện lên vẻ lo lắng hỏi: "Ngũ lang sao rồi?"
"Đã tỉnh lại, theo ta thấy thì tinh thần nó cũng tốt lắm, chỉ là thân thể hơi thiếu sức thôi, chắc uống thêm vài cữ thuốc nữa là khỏi hẳn." Nghiêm thị nói xong nước mắt lại chảy ra: "Nhưng mẹ nói là xem bệnh cho ngũ lang đã tốn rất nhiều tiền rồi, không muốn lang trung tới bốc thuốc cho nó nữa."
"Ai! Ngươi đừng khóc nữa, tổn thương mắt bây giờ, để ta đi nói với cha." Hàn lão tam hít một hơi, bước chân đi về phía phòng trong.
Hàn gia là một gia đình do hai lão nhân quản lý, có năm con trai cùng con dâu và cháu nội hầu hạ dưới gối, hàng năm đều dựa vào thu hoạch từ ruộng đất để tiêu dùng chi phí trong nhà. Có điều mấy năm trước lão đại thi được tú tài, lão nhị bại hoại nhưng gian xảo, lão ngũ lại là con trai có được lúc tuổi già, thế nên tất cả những việc nhà nông trong nhà đều đổ dồn lên đầu lão tam và lão tứ vốn chất phác hàm hậu.
Trong nhà nhiều người nên cũng có nhiều việc vặt, do đó không phải người nào cũng có thể giải quyết được hết. Thêm vào việc hai vị lão nhân đối xử bất công, nên gia đình của những người con không được ưa thích như lão tam cùng lão tứ còn nghèo khó hơn những người khác rất nhiều.
Hàn lão tam đi vào nhà chính, mới vừa nói ra ý định của mình thì Lưu thị đã nhịn không được mà đứng lên mắng, lão gia tử thấy ồn ào đành phải quát lớn một tiếng, Lưu thị mới ủy khuất mà ngậm miệng lại, đau xót mà lấy hai mươi đồng tiền từ bên hông ra đưa cho Hàn lão tam.
Nửa tháng sau, sức khỏe của Hàn Liệt cũng khá hơn được một chút, cậu đứng dậy thong thả đi ra khỏi phòng để hít thở không khí bên ngoài.
Mấy ngày qua, mỗi ngày Nghiêm thị đều trộm ít đồ ăn bảo đệ đệ đưa đến cho cậu, sau đó lại bị Lưu thị mắng té tát.
Mỗi ngày người cha có làn da ngăm đen cùng khuôn mặt nghiêm nghị sẽ đều đến thăm cậu, xem cậu có khỏe hơn được chút nào không. Đại ca thành thật hàm hậu, đại tẩu thiện lương nhưng nhút nhát cùng với hai người đệ muội thân hình nhỏ gầy cũng hay qua chăm sóc cho cậu.
Nhìn thân thể gầy yếu của đệ đệ muội muội, trong lòng Hàn Liệt cảm thấy thương xót, ở hiện đại những đứa trẻ cỡ tuổi đó đều được ăn sung mặc sướng, nâng niu chiều chuộng, đâu như ở đây phải chịu khổ thế này, còn nhỏ xíu mà đã bị sai đi làm việc.
Kiếp trước cha mẹ ly hôn lúc cậu mười ba tuổi, hai người sau đó đều có tổ ấm của riêng mình, cậu đành phải đến sống chung với ông ngoại, sau khi ông ngoại qua đời thì cậu chuyển sang thành phố khác tiếp tục sinh sống và học tập.
Kiếp này tuy gia cảnh nghèo khổ, nhưng so với kiếp trước bị cha mẹ ghẻ lạnh, cậu cứ như đang ngâm mình trong bình mật, tình cảm ấm áp này lúc trước cậu vẫn luôn cầu mà không được. Chẳng lẽ ông trời cũng thương cho tình cảnh của cậu nên mới đưa cậu đến đây, hưởng thụ tình thân gia đình mà kiếp trước cậu chưa bao giờ được hưởng?
Hiện giờ thân mình Hàn Liệt vẫn còn suy yếu, mới đi được vài bước đã thở hồng hộc, cậu dự định chờ đến khi sức khỏe tốt lên sẽ bắt đầu rèn luyện thân thể, chứ cứ yếu đến mức gió thổi cái là gục như thế này thì còn làm gì nên hồn được.
"A, đây không phải ngũ thiếu gia của chúng ta sao? Hôm nay là ngày gì mà để cho ngài phải ra khỏi phòng mình vậy?" Một giọng nữ cay nghiệt vang lên đầy châm chọc.
Hàn Liệt quay đầu nhìn về phía âm thanh nọ, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ước chừng hơn ba mươi tuổi, thân hình cao to đang dựa lên cạnh cửa mà cười nhạo.
Căn cứ theo ký ức của nguyên thân thì người phụ nữ này là nhị bá mẫu của cậu, là một người chanh chua, đúng như câu không phải người một nhà thì không vào cùng một cửa, tính tình giống hệt như nhị bá của cậu, đến lượt mình làm việc thì lúc nào cũng kiếm lý do hoặc mánh lới để trốn, thích nhất là đi buôn chuyện từ đông sang tây, cả ngày cứ rêu rao khắp xóm, cũng không quan tâm người khác nghĩ thế nào.
"Khụ khụ... Cũng nhờ nhi tử tứ lang của nhị bá mẫu thôi, nếu không thì ta cũng đâu có thời gian đi ra ngoài phơi nắng như thế này." Hàn Liệt che miệng ra vẻ yếu đuối, vừa ho vừa châm chọc lại.
Lý thị nghẹn giọng, đúng là tứ lang nhà thị đẩy tên nhóc này xuống nước thật, nhưng vậy thì đã sao, thị vẫn không nhìn được cảnh nó không chỉ còn sống mà còn được hầu hạ dâng cơm lên đến tận họng.
"A, quả nhiên người chết qua một lần có khác, chậc, xem cái mồm dẻo ngoẹo này, toàn nói ra những câu có thể khiến người khác tức chết, không biết có bị thứ gì không sạch sẽ bám vào không đây." Lý thị một chút cũng không muốn tỏ ra mình đuối lý, từ trước tới giờ chỉ có thị đi châm chọc người khác, chứ đâu có ai dám làm thị tức đến nghẹn như vầy.
Hàn Liệt định phản bác lại vài câu, đúng lúc đó lão thái thái từ trong nhà chính đi ra, đen mặt quát mắng Lý thị: "Ngươi cái đồ phụ nữ lòng dạ hiểm độc, cháu của ta là người mà một ả đàn bà chanh chua như ngươi có thể rủa sao? Chắc ăn no rửng mỡ dư hơi xong không có việc gì làm đây mà! Việc bận ở chỗ nhà bếp còn cả đống kìa, mau tới đó mà giúp."
Lý thị sượng mặt bĩu môi, chậm chạp lết chân đi về hướng nhà bếp, trước khi đi còn hung hăng trừng mắt liếc Hàn Liệt một cái.
Lão thái thái là một người ích kỷ chỉ biết đến lợi ích của riêng mình, mụ ta có thể đánh mắng cháu trai, nhưng không có nghĩa người khác được quyền làm như vậy. Tuy mụ không thích một nhà lão tam, nhưng lúc nghe thấy tức phụ lão nhị nguyền rủa cháu trai thì mụ cũng không vui vẻ nổi. Hàn Liệt là cháu của mụ, mạng của nó đáng giá cả chục cọc tiền đồng chứ ít ỏi gì. Cái mạng này phải lấy tiền ra đổi về đấy, quý giá biết bao nhiêu!
"Mày đừng có đứng như trời trồng ở đó nữa, nhanh khỏe đi để còn làm việc, mỗi ngày đỡ phải tốn tiền bốc thuốc. Cái đồ nghiệp chướng này đã không làm việc rồi còn ở đó gây sự với tức phụ nhà lão nhị, đúng là sai quá sai mà!" Lão thái thái đen mặt nhìn về phía Hàn Liệt mà mắng.
Hàn Liệt cạn lời ngửa đầu nhìn trời, cái vận cứt chó gì đây mà lại bắt cậu phải xuyên tới một nhà toàn cực phẩm như vậy. Người một nhà mà còn cực phẩm đều như nhau, kể ra cũng là một loại thiên phú. Không đứng đó làm lão thái thái ngứa mắt nữa, Hàn Liệt xoay người trở về phòng, cậu không thể cứ sống như thế được, không thì sớm muộn gì cũng điên lên mất thôi.
Hết chương 1