Sau khi Hàn Liệt tiến vào sương phòng, ngoài mặt thì cung kính hành lễ với các hoàng tử, bên trong lại phun tào xã hội giai cấp này đúng là không có nhân quyền mà, ở chung với Nguyên Cẩm Diệp, Nguyên Cảnh Diệu vẫn thoải mái hơn.
"Trường đua ngựa này là do ngươi nghĩ ra đúng không?" Tam hoàng tử Nguyên Cẩm Lạc trên mặt tươi cười đầy xuân phong, người nào không biết bản tính thật của hắn chắc chắn sẽ cảm thấy người này thật ôn nhuận hiền lành.
Hàn Liệt cung kính trả lời: "Hồi Tam hoàng tử, trường đua ngựa này là do Từ công tử nghĩ ra, ta chỉ phụ trách thiết kế thôi."
Đêm qua Trì Tu đã nói cho cậu biết, nếu hôm nay gặp được mấy quyền quý này, thì hãy đẩy hết mọi vấn đề sang cho Từ Sơ Ngôn, người bên ngoài không hề biết những chủ ý này đều do cậu nghĩ ra, Tam hoàng tử phỏng chừng đang muốn lừa cậu nói.
"Nghe bảo biệt viện của Cảnh Diệu là do ngươi tạo?" Nguyên Cẩm Lạc cười hỏi.
"Đúng thế." Hàn Liệt thật lòng cảm thấy nói chuyện kiểu này vô cùng mệt mỏi.
"Ta có một mảnh đất ở vùng ngoại ô kinh đô, đang định xây một cái tiểu biệt viện, đến lúc đó phiền ngươi giúp ta tạo vậy." Nguyên Cẩm Lạc thâm ý nói.
Hàn Liệt ngẩn ra, cậu thật sự không muốn dính dáng đến Tam hoàng tử, bọn họ vẫn đang là địch nhân mà, đang lo không biết mở miệng cự tuyệt như thế nào thì chợt nghe thấy Từ Sơ Ngôn cười nói: "Tam hoàng tử đừng đào chân tường của ta thế chứ, ôn tuyền sơn trang mới mở kia của ta đều là do Hàn Liệt phụ trách thiết kế cùng xây dựng, sợ là không còn thời gian giúp ngươi tạo vườn nữa đâu."
Từ Sơ Ngôn trong lòng cười lạnh, đã sớm xé rách da mặt rồi thì ai sợ ai chứ, còn định lấy mất một đại tướng dưới tay hắn à, cũng không soi gương thử đi, làm như người ta không biết mấy sát thủ kia do ngươi phái tới ấy? Hừ, đồ giả tạo.
Đáy mắt Nguyên Cẩm Lạc xẹt qua một tia lệ quang, trên mặt vẫn tươi cười như cũ: "Là ta đường đột."
Hắn thầm mắng Từ Sơ Ngôn một cái, nhưng do trong tay Trấn Nam Vương nắm giữ binh quyền, hắn tạm thời không thể đắc tội Từ Sơ Ngôn được, đợi đến lúc lên ngôi hoàng đế, việc đầu tiên hắn làm sẽ là phế đi Từ gia.
Khóe môi Lục hoàng tử Nguyên Cẩm Chử gợi lên một nụ cười châm chọc, Tam ca này của hắn có hơi nóng vội quá rồi, không phân được chủ yếu với thứ yếu. So với Hàn Liệt thì hắn tương đối xem trọng Trì Tu kia hơn, hiện tại hắn đang tích cực mượn sức Từ Sơ Ngôn, nếu Từ Sơ Ngôn đứng về phe hắn, thì sợ gì hai phu phu kia không đi theo?
Các hoàng tử khác dù có dã tâm hay không, cũng chỉ đến để gặp người đã thiết kế ra trường đua ngựa này, đối với người dưới trướng của Từ Sơ Ngôn, bên ngoài bọn họ chắc chắn sẽ không gây khó xử.
Ngay lúc không khí bắt đầu trở nên khẩn trương, quản gia của Từ Sơ Ngôn lại dẫn một nam tử trung niên đến, nam tử cầm trong tay một cái hộp gấm, đầu tiên là hành lễ với các hoàng tử, sau đó mới cười nói với Từ Sơ Ngôn: "Thái tử điện hạ hôm nay có việc, không thể đích thân đến đây nên đã cố ý chuẩn bị hạ lễ, ra lệnh cho nô tài đưa đến, chúc Từ công tử sinh ý thịnh vượng."
Từ Sơ Ngôn nhận lấy hộp gấm, cười nói: "Thay ta cám ơn Thái tử điện hạ."
"Vâng, nô tài xin cáo lui."
Sau đó Từ Sơ Ngôn mời vài hoàng tử cùng vài đệ tử thế gia có địa vị ngồi xuống, rồi âm thầm quăng cho Hàn Liệt một ánh mắt, Hàn Liệt liền lấy lí do muốn kiểm tra sắp xếp buổi biểu diễn mà rời khỏi sương phòng.
Trì Tu cũng không có mặt bên trong sương phòng, một thủ hạ của Từ Sơ Ngôn bảo rằng y đã bị Từ Sơ Ngôn an bài việc tiếp đón vài vị quan to trong kinh thành tới chúc mừng.
Sau khi ra khỏi cửa Hàn Liệt liền thở phào một hơi, lòng bàn tay chảy ra một ít mồ hôi, cậu cố ý biểu hiện quy củ đến mức máy móc, thậm chí có một chút chất phác, không phải là vì không sợ hãi, mà là chán ghét loại xã giao như vậy.
Trước khi trận đua ở trường đua ngựa bắt đầu, bọn họ an bài một vài tiết mục biểu diễn vũ đạo, cuối cùng đánh một khúc cầm phập phồng thoải mái để khai mạc.
Tiếng đàn cuối cùng vừa kết thúc, nhạc công nhanh chóng rời đi, một nam tử diện mạo không tầm thường đi đến chính giữa khán đài, dùng nội công lớn tiếng tuyên bố trận đua bắt đầu, rồi thông báo một số quy tắc đua.
Sau đó hàng rào được mở rộng ra, kỵ sư mặc đồng phục cùng ngựa đã chờ sẵn ở chỗ đó từ sớm liền chuẩn bị một chút, tiếng còi vừa được thổi lên, chỉ thấy hơn mười con tuấn mã chạy như bay ra ngoài. Vòng thứ nhất, các kỵ sư sẽ cùng nhau xoay người, chổng ngược, thể hiện các màn trình diễn mạo hiểm; vòng thứ hai, trên đường đua cách vài mét sẽ có một chướng ngại vật, kỵ sư cần phải chỉ huy tuấn mã cúi xuống hoặc nhảy lên để vượt qua; vòng thứ ba là so tốc độ chạy.
Do vị trí của khán đài được thiết kế đặc biệt, rất gần với đường đua, mọi người đều có thể tự mình cảm nhận được một hồi biểu diễn đua ngựa vui vẻ nhẹ nhàng, kích thích mới mẻ, một vài thiếu niên thiếu nữ thậm chí còn lập tức bị nghiện, muốn nhìn thêm mấy lần.
Hàn Liệt thấy trận đua ngựa kết thúc thành công, trong lòng liền dâng lên một tia vui sướng, Từ Sơ Ngôn lại dẫn mọi người đến mã tràng bên cạnh, để chính họ tự chọn ngựa, thể nghiệm một chút lạc thú bên trong.
Không biết cưỡi ngựa cũng không sao, mã tràng sẽ dẫn ngựa mẹ cùng ngựa con ra để cho người không biết cưỡi ngựa hoặc nữ khách nhân cưỡi, còn có một kỵ sư chuyên nghiệp ở ngay bên cạnh chỉ đạo, vài kỵ sư có kỹ thuật cưỡi ngựa tốt thì cưỡi ngựa đi xung quanh mã tràng tuần tra, phòng ngừa phát sinh tình huống nguy hiểm khẩn cấp.
Có phương tiện cùng trang bị phục vụ thích hợp, nhóm đệ tử thế gia trẻ tuổi sôi nổi lựa chọn con ngựa mình thích, cưỡi ngựa chạy căng gió trên mặt cỏ trống trải xanh mượt, các thiếu nữ cũng tâm động không thôi, nhưng do trang phục trên người không thích hợp để cưỡi ngựa, nên chỉ có thể lặng lẽ đi bộ.
Hàn Liệt quan sát một phen, phát hiện trang phục kỵ mã của những đệ tử thế gia kia cũng không tiện lợi cho lắm, lại nhớ tới lúc đua ngựa có vài công tử ca còn khen trang phục của kỵ sư thật đẹp, trong lòng cậu đột nhiên nảy ra một biện pháp kiếm tiền mới.
Sau khi xem xong trận đua ngựa, rồi tự mình thể nghiệm lạc thú cưỡi ngựa ở mã tràng một phen, rất nhiều người mới ý do chưa tẫn mà rời khỏi ôn tuyền mã tràng, đồng thời còn cùng Từ Sơ Ngôn ước định ngày hôm sau tiếp tục đến chơi.
Đến tối khi tất cả mọi người đã về hết, Nguyên Cảnh Diệu mới dẫn theo Lý Cẩn xuất hiện bên trong tiểu lâu quản lý mã tràng của bọn họ. Ở kinh thành ai cũng biết Từ Sơ Ngôn cùng Nguyên Cảnh Diệu khắc nhau như nước với lửa, vừa gặp nhau đã nổi lên một bầu không khí đối địch, Hàn Liệt tạo vườn cho Nguyên Cảnh Diệu, cũng bị truyền thành là Nguyên Cảnh Diệu đang định đào chân tường của Từ Sơ Ngôn, đây là sách lược trên triều của bọn hắn, cho nên ban ngày Nguyên Cảnh Diệu quả thật không thích hợp để ra mặt.
"Hôm nay khai trương rất thành công." Trên mặt Từ Sơ Ngôn nồng đậm ý cười.
Hàn Liệt nghĩ nghĩ rồi cười nói: "Kỳ thật chúng ta còn có thể kiếm thêm một chút từ trang phục kỵ mã."
"Hửm, thực hiện như thế nào?" Từ Sơ Ngôn hứng thú hỏi.
Đám người Mộc Quân Hề cũng mang vẻ mặt tò mò nhìn về phía cậu, Hàn Liệt liền nhún vai nói: "Ta phát hiện mặc trường bào cẩm y hoa phục để cưỡi ngựa cũng không quá tiện lợi, hôm nay rất nhiều nam nữ trẻ tuổi đều tán thưởng trang phục kỵ mã của các kỵ sư lúc đua ngựa vô cùng đẹp, kỳ thật chúng ta cũng có thể lấy một vài căn nhà trống kế bên nhà ăn trong mã tràng để làm tiệm may, chuyên môn chào hàng trang phục kỵ mã kiểu mới cùng bốt da cừu."
"Trong tay ta có vài tiệm may, việc này cứ giao cho ta đi, còn phần chia của ngươi thì cứ y như cũ." Nguyên Cảnh Diệu cầm chén trà trên tay, cười nói với Hàn Liệt.
Khi trang phục kỵ mã được đưa ra, đảm bảo những công tử tiểu thư có tiền có quyền kia cưỡi ngựa xong cũng sẽ không mang về, lần sau đến thì lại mua tiếp, tuy lợi nhuận không thể so với thu nhập từ mã tràng, nhưng chắc chắn sẽ không thấp, châu chấu dù nhỏ thì cũng là thịt, ai lại không muốn kiếm bạc cơ chứ.
Mộc Quân Hề trợn mắt liếc Nguyên Cảnh Diệu một cái, có cần phải nhanh như vậy không, hắn tiến đến bên cạnh Hàn Liệt cười hỏi: "Tiểu Hàn, còn có ý tưởng nào tương tự nữa không?"
"Không có." Hàn Liệt xòe tay nói.
Do ngày đầu tiên khai trương hấp dẫn được rất nhiều khách nhân, một ngày sau khi trường đua ngựa chính thức mở cửa, số lượng người tới mã tràng để xem đua ngựa cùng tham gia cưỡi ngựa tự do càng ngày càng nhiều, một tháng sau, hoạt động cá cược đua ngựa chính thức được đưa vào mã tràng.
Ban đầu rất nhiều người đều ôm thái độ bàng quan đứng nhìn, nhưng sau khi thấy có người mua trúng quán quân nhận được rất nhiều tiền thưởng, bọn họ mới lập tức sôi nổi tham gia. Những quyền quý tham dự cá cược đua ngựa càng ngày càng nhiều, tạo nên một làn sóng phong trào ở kinh thành.
Bạc trắng liên tục chảy ào ào vào trong túi, khiến cho đám người Từ Sơ Ngôn kiếm được đầy cả bồn lẫn bát, tiến trình xây dựng của ôn tuyền sơn trang cũng sắp đến giai đoạn hoàn thành, thân tâm của Hàn Liệt đều toàn bộ vùi đầu vào trong ôn tuyền sơn trang, bận đến tối mày tối mặt.
Hết chương 56