Số lượng khách tiếp được mỗi ngày hiện tại của ôn tuyền sơn trang đã gần như bão hòa, Hàn Liệt thấy thế liền đẩy ra kế hoạch giới hạn, khiến cho người khác càng cảm thấy hứng thú với sơn trang hơn, hễ ai muốn đến ôn tuyền sơn trang thì đều phải đặt phòng trước mười ngày.
Khoảng thời gian này do cực kỳ bận nên Hàn Liệt cùng Trì Tu đều phải ở lại trong ôn tuyền sơn trang, sau khi đẩy kế hoạch giới hạn ra, hai người bắt tay vào xử lý xong hầu hết mọi chuyện rồi trở về nhà một chuyến.
Nhưng không ngờ lúc về nhà lại gặp phải gia đình cữu cữu của Trì Tu, Lâm thị đang nói chuyện phiếm với một phu nhân nhìn qua khoảng hơn bốn mươi tuổi, bên trong phòng khách còn có một nam tử trung niên đang ngồi cùng với ba thiếu nam thiếu nữ trẻ tuổi.
Lâm thị vốn sinh ra trong nhà quan, phụ thân của bà đã từng là một quan viên tứ phẩm, nhưng chỉ vì một kiện án tham ô, thủ trưởng đẩy ông ra làm người chịu tội thay, đồng thời cũng âm thầm uy hiếp, do không muốn liên lụy đến người khác, ông đã tự sát ngay trong ngục, còn người nhà của ông thì bị phán lưu đày biên cương phía Bắc hai mươi năm.
Trên đường đi ra biên cương phía Bắc Lâm thị mắc phải bệnh nặng, lúc hấp hối thì bị binh lính áp giải bỏ lại ven đường. Có rất nhiều phạm nhân đã từng vì không thích nghi với khí hậu trên đường mà bị bệnh chết, cho nên để không ảnh hưởng đến tốc độ đi đường, đành phải bỏ người này lại tự sinh tự diệt, lúc đăng báo danh sách tử vong lên triều đình thì thêm tên họ vào là được.
Năm đó cha của Trì Tu đúng lúc đi ngang qua, cứu Lâm thị một mạng. Hai năm sau, Lâm thị gả cho Trì Minh Hoa, tuy bà không yêu ông, nhưng cuộc sống cũng coi như không tồi, hơn nữa Trì Minh Hoa đối xử với bà vô cùng tốt, sau khi sinh được Trì Tu, Lâm thị cũng muốn an ổn sống cùng ông cả đời, nhưng không ai ngờ rằng sẽ phát sinh ra chuyện ngoài ý muốn.
"Tu nhi, Liệt nhi, mau tới gặp cữu cữu cùng cữu mẫu của các ngươi này." Đôi mắt Lâm thị ửng hồng, hiển nhiên là vừa mới khóc xong, bà trông thấy hai người trở về thì lập tức kích động nói.
Đáy mắt Trì Tu xẹt qua một tia phức tạp, y cười nhạt nói với hai người: "Cữu cữu, cữu mẫu."
"Cữu cữu, cữu mẫu." Hàn Liệt cũng gọi theo một tiếng.
Lâm Anh Lãng đã hơn bốn mươi tuổi, nhưng bề ngoài lại không hề già, vẫn vô cùng cao lớn anh tuấn, ông đứng lên đến bên cạnh Trì Tu, cười nói với y: "Tu nhi quả nhiên là một nhân tài, muội muội đúng là có phúc." Ánh mắt ông liếc qua Hàn Liệt một cái, cười gật gật đầu với cậu: "Tiểu nam tế này cũng không tồi."
"Muội muội thật có phúc, sinh ra được một nhi tử tốt như vậy." Phu nhân Ngô thị của Lâm Anh Lãng cười tiếp lời.
Trên mặt Lâm thị lộ vẻ tươi cười, giận dỗi liếc nhìn tẩu tử một cái: "Tẩu tử đừng trêu ta thế chứ, ta thấy Hoành Chí với Hoành Vĩ cũng rất tốt mà, tẩu tử mới là người có phúc."
Bà cùng đại ca là huynh muội đồng mẫu đồng bào, đại ca từ nhỏ cực kỳ sủng bà, đại tẩu sau khi gả qua đây thì cũng có quan hệ rất tốt với bà, giống hệt như tỷ muội ruột thịt vậy, tuy đã hơn hai mươi năm không gặp, nhưng vẫn không cảm thấy xa lạ gì.
"Đây là đại biểu ca của các ngươi Lâm Hoành Chí." Lâm thị đứng dậy đến trước mặt một nam tử trẻ tuổi có bề ngoài ôn nhuận nho nhã mà cười giới thiệu.
"Đại biểu ca." Hai người đồng thanh gọi một tiếng.
Bà lại giới thiệu sang nam tử tuấn dật đứng bên cạnh Lâm Hoành Chí: "Đây là nhị biểu ca của các ngươi Lâm Hoành Vĩ."
"Nhị biểu ca."
Lâm Hoành Chí cùng Lâm Hoành Vĩ đều cười cười gật đầu, ánh mắt nhìn về phía hai người đều vô cùng thâm thúy.
Lâm thị lại đến bên một thiếu nữ khoảng mười sáu tuổi, vừa kéo tay cô nàng vừa cười nói: "Đây là biểu muội của các ngươi Lâm Hiểu Doanh."
"Chào biểu ca, chào biểu tẩu." Diện mạo của thiếu nữ vô cùng ngọt ngào, cộng với bộ trang phục màu vàng nhạt trên người càng khiến cô thêm linh động hoạt bát, cô bé chớp chớp đôi mắt nghịch ngợm, cười gọi hai người.
Khóe miệng Hàn Liệt hơi hơi run rẩy, cậu thật muốn nói đừng nên gọi cậu là biểu tẩu được không? Cậu cũng là nam nhân mà...
"Lại nghịch ngợm rồi." Lâm Anh Lãng bất đắc dĩ cười nhìn cô con gái nhỏ của mình.
Trì Tu thấy Lâm Hiểu Doanh giương đôi mắt ngập nước nhìn về phía mình liền cười nhạt gật đầu, nhưng trong mắt lại hầu như không có độ ấm, thậm chí sâu trong con ngươi còn ẩn hiện vài tia chán ghét. Hàn Liệt không thích người khác gọi mình là tẩu tử, nhưng với những người không quen mới gặp lần đầu thì cậu cũng không tiện phản bác lại được.
"Cữu cữu đến kinh thành từ bao giờ vậy?" Trì Tu cười hỏi.
Lâm Anh Lãng nói: "Chúng ta đến kinh thành đã hơn nửa năm, nhưng lại không hề biết các ngươi cũng đến đây ở." Lập tức như nghĩ đến điều gì, liền thở dài nói: "Nếu cữu mẫu của ngươi không vô tình gặp phải mẹ ngươi trên đường thì chúng ta còn không biết mẹ ngươi vẫn còn ở trên nhân thế."
"Ta cũng từng nhờ người đi tìm thông tin về nơi các ngươi bị đưa đến, nhưng ở biên cương phía Bắc lại không hề có tin tức gì của các ngươi." Lâm thị đã từng nhờ Trì Minh Hoa đi tìm hiểu một chút, nhưng lại không thu hoạch được gì.
"Hạ tướng quân đã cứu giúp một nhà chúng ta, sau đó đưa chúng ta đến Tây Bắc dàn xếp, đợi hai mươi năm lưu đày qua đi, đúng lúc Long tướng quân hồi kinh để báo cáo công tác, chúng ta mới cùng nhau đi theo trở về." Lâm Anh Lãng nói.
Lâm thị vừa nghe thấy tên Hạ tướng quân, ánh mắt lập tức lộ ra thần sắc hoài niệm, hóa ra người nọ đã cứu cả nhà ca ca của mình, thế nhưng bà lại phụ hắn.
Trì Tu thầm hít một hơi trong lòng, nên tới thủy chung đều sẽ tới, bất quả đời này y sẽ không vì một nhà cữu cữu mà bị buộc lên phe của Tam hoàng tử nữa, lại càng không để cho người vừa là thầy vừa là bạn của mình đời trước Hạ Nghị bị đẩy xuống vũng bùn lầy kia.
"Mọi người hiện tại sống có tốt không?" Lâm thị thấy cách ăn mặc của một nhà đại ca cũng không giống như thiếu thốn quá mức, nhưng vẫn không thể không lo lắng hỏi.
Lâm Anh Lãng cười nói: "Ta cùng hai chất tử của ngươi đều đang làm việc dưới trướng Hạ tướng quân, ngươi còn có một chất nữ nữa đấy, hai tháng trước vừa mới gả cho Tam hoàng tử làm trắc phi, hiện tại chúng ta sống rất tốt." Ông nhìn quanh khu nhà không có hơn ngàn lượng bạc thì không thể mua được mà muội muội mình đang ở: "Các ngươi bây giờ như thế nào rồi? Tu nhi đang làm việc ở đâu vậy?"
"Chúng ta sống cũng rất tốt, Tu nhi cùng Liệt nhi thì đang làm việc ở ôn tuyền sơn trang." Lâm thị trả lời.
Lâm Anh Lãng ngẩn ra, ôn tuyền sơn trang? Đây không phải là do thứ tử của Trấn Nam Vương mở sao? Hơn nữa nghe bảo nơi đây sinh ý tốt đến mức cung không đủ cầu, phải đặt phòng trước mười ngày nửa tháng mới có chỗ. Bất quá thấy muội muội lẫn chất tử đều sống tốt như vậy thì ông cũng an tâm.
"Nghe nói sinh ý của ôn tuyền sơn trang kia rất tốt, hai người Tu nhi được làm việc trong đó cũng không tồi." Lâm Anh Lãng suy nghĩ một chút lại cười hỏi Trì Tu: "Tu nhi có từng đọc sách qua không?"
"Đã khảo được cử nhân." Đời trước sau khi nhận thân, cữu cữu của y vô cùng chiếu cố một nhà bọn họ, hơn nữa ông cũng không phải là loại tiểu nhân cổ hủ, cho nên Trì Tu vẫn rất có thiện cảm với Lâm Anh Lãng.
Cả đời này y làm việc cho Thất hoàng tử cùng Từ Sơ Ngôn, cũng là để đề phòng ngày này, đến lúc đó có thể kéo nhà cữu cữu một phen, không cho họ bị Tam hoàng tử lợi dụng nữa. Y đã từng nghĩ qua việc cố ý tạo cơ hội để bọn họ vô tình gặp mặt, nhưng biểu muội kia của y từ mấy năm trước lúc Tam hoàng tử đến Tây Bắc, hai người đã thông đồng với nhau, hơn nữa còn yêu Tam hoàng tử đến chết đi sống lại, thời điểm đó y vẫn chưa trọng sinh, không thể ngăn cản được, nên cứ thuận theo tự nhiên đi, còn phương pháp hóa giải thì y cũng đã nghĩ gần xong rồi.
"Tu nhi quả thật không tồi, hai biểu ca của ngươi năm nay cũng vừa mới thi đậu tú tài, ngươi còn cao hơn một bậc so với hai đứa nó, giỏi lắm." Lâm Anh Lãng thật sự thưởng thức chất tử này, chẳng những diện mạo tuấn lãng phi phàm, mà còn là một nhân tài có năng lực vô cùng xuất chúng.
Trì Tu cười nhạt, khiêm tốn nói: "Cữu cữu nói đùa, là do ta may mắn thôi, hai biểu ca nếu không bị hạn chế hai mươi năm không thể dự thi khoa khảo thì hiện tại chắc chắn đã sớm là cử nhân rồi."
Hai biểu ca của y đều là người đọc sách từ nhỏ, thật sự có tài, hơn nữa tính tình cũng không hề kiêu căng, đời trước bọn họ ở chung không tệ lắm.
"Biểu đệ khiêm tốn quá." Khuôn mặt ôn nhuận của Lâm Hoành Chí tràn đầy ý cười, ấn tượng của hắn đối với Trì Tu cũng không tệ lắm.
"Đúng thế, sau này ba người chúng ta nên giao lưu với nhau nhiều hơn." Trên người Lâm Hoành Vĩ mang theo cảm giác phong lưu phóng khoáng, không thành thục ổn trọng như đại ca mình: "À, còn cả tiểu biểu đệ hôm nay phải đến học đường nên không thể gặp được nữa, đến lúc đó chúng ta cùng nhau tụ họp lại đi."
"Được." Trì Tu gật đầu cười nói.
"Biểu ca, ta nghe nói ôn tuyền sơn trang chơi rất vui, nhưng lại rất khó đặt chỗ trong đó, có thật vậy hay không?" Lâm Hiểu Doanh ra vẻ thiên chân cười hỏi Trì Tu.
Hàn Liệt thật sự không thích biểu muội này của Trì Tu, cậu cảm thấy vẻ thiên chân đáng yêu của nữ nhân này vô cùng giả tạo, hơn nữa hễ nhìn về phía nam nhân của cậu là lại cố gắng bày ra mị lực của mình, tỷ như cố ý ngẩng cao đầu lộ ra một đoạn cổ nhỏ trắng nõn, đáng tiếc cô nàng tính sai người rồi, Trì Tu nhà cậu là cong.
"Chơi vui hay không còn tùy vào cảm nhận của mỗi người, còn chỗ bên trong quả thật luôn luôn kín hết." Trì Tu thản nhiên trả lời.
"Ta cùng một vài người bạn tốt cũng muốn đến ôn tuyền sơn trang chơi, biểu ca có thể giúp ta đặt vài chỗ được không?" Lâm Hiểu Doanh vẻ mặt trông mong nhìn Trì Tu.
"Ta chỉ là một tiểu quản sự ở ôn tuyền sơn trang, cho nên không thể làm thế được." Trì Tu tỏ vẻ khó xử.
Lâm Hiểu Doanh hơi nhíu đôi mày liễu của mình, ôn tuyền sơn trang là do Từ công tử mở ra, biểu ca chắc chắn phải quen biết với Từ công tử, mà thôi, chuyện này cũng không vội. Cô lại quay đầu liếc mắt nhìn Hàn Liệt một cái, trong lòng thầm nghĩ hóa ra khẩu vị của biểu ca này là như vậy, khó trách không bị vẻ đẹp của mình mê hoặc, tuy biểu ca ở nhiều phương diện cũng không tệ lắm, nhưng so với Từ công tử anh tuấn tiêu sái thì gia thế lại kém hơn rất nhiều.
"Thế chúng ta đành phải tự đặt vậy." Lâm Hiểu Doanh cười khẽ nói.
Một nhà Lâm Anh Lãng cơm nước xong liền rời đi, hai người Hàn Liệt tắm rửa xong cũng trở về phòng.
Hàn Liệt thấy Trì Tu cũng không vì cữu cữu đột nhiên tới nhận thân mà vui mừng, thấy y lại tiếp tục trầm tư, không thể không hỏi: "Đang nghĩ gì vậy?"
"Nghĩ đến mấy chuyện phiền phức của nhà cữu cữu ta." Trì Tu ngẩng đầu nói với Hàn Liệt, y cũng không tính toán giấu chuyện này với mèo con.
"Chuyện phiền phức?" Hàn Liệt đột nhiên nhớ đến Lâm Anh Lãng từng nói có một nữ nhi gả cho Tam hoàng tử làm trắc phi, cậu cau mày nói: "Là chuyện biểu muội ngươi làm trắc phi của Tam hoàng tử à?"
"Đúng thế, nếu Tam hoàng tử biết quan hệ thân thích của chúng ta, có thể sẽ mượn tay nhà cữu cữu ta để mượn sức hoặc tính kế chúng ta." Trì Tu hiểu rất rõ bản tính của Tam hoàng tử, người nọ mặt ngoài thì rộng lượng ôn hòa, trên thực tế lại vô cùng kiêu căng ngạo mạn, lòng dạ hẹp hòi.
Đời trước y cũng không định đứng cùng thuyền, nhưng do hai biểu muội kia tính kế nên y mới bị liên lụy, cuối cùng rơi vào kết cục vạn tiễn xuyên tâm. Cữu cữu của y cùng hai biểu ca cũng bị giam vào lao ngục, Hạ tướng quân thì bị thu hồi quân quyền, giáng chức trở thành một vị quan tứ phẩm nhàn rỗi không có thực quyền, còn bị người khác luôn luôn chèn ép. Đời này y sẽ không để cho hai nữ nhân kia hại người nhà mình nữa, y cực kỳ chán ghét hai biểu muội của mình.
"Biểu muội của ngươi hẳn phải bị xem như là hậu đại của tội thần đi, sao có thể gả cho hoàng tử làm trắc phi được?" Hàn Liệt có hơi không hiểu được điểm này.
"Ngoại công của ta không phải là người chủ mưu, tuy bị đẩy ra gánh tội thay, nhưng đã tự sát chuộc tội, những người đó cũng đã an bài hết thảy, tuy bị phán hai mươi năm lưu đày, nhưng khi thời hạn thi hành án qua đi sẽ không phải đeo tội danh trên lưng nữa, con cháu trong gia tộc cũng có thể khoa khảo cùng vào triều làm quan. Cô ta chắc chỉ mới gả qua được mấy tháng, cho nên chỉ cần Tam hoàng tử không chê thân phận của cô ta thì đó không phải là vấn đề lớn." Trì Tu giải thích.
Hàn Liệt gật gật đầu, trong khoảng thời gian này cậu có đọc qua luật pháp của Tây Nguyên quốc, phát hiện chúng cũng không quá hà khắc, trừ phi là bán nước thông đồng với địch, chứ bình thường thì chuyện tru di cửu tộc cũng không dễ phát sinh.
"Có nên nói chuyện này cho Từ Sơ Ngôn biết không? Để hắn biết mà chuẩn bị."
Trì Tu cầm chặt tay Hàn Liệt, cười nói: "Yên tâm đi, ta sẽ xử lý chuyện này, ngày mai sẽ nói cho hắn biết."
"Ừa, chuyện này thì ta cũng không giúp được gì." Hàn Liệt suy nghĩ một chút rồi cười cười trêu chọc Trì Tu: "Ta thấy hình như biểu muội kia của ngươi có hứng thú với ngươi đấy."
"Nghĩ bậy bạ cái gì vậy, người cô ta thật sự hứng thú là Từ Sơ Ngôn." Trì Tu vươn tay gõ gõ trán Hàn Liệt, thật không hiểu trong đầu mèo con đang nghĩ cái gì.
Lâm Hiểu Doanh quả thật rất thích bày ra mị lực nữ tính của mình, dù là đời trước hay đời này y cũng không hề có hứng thú, thậm chí còn thấy vô cùng phản cảm. Hai nữ nhi của cữu cữu do chính thê sinh ra còn không bằng ba nữ nhi thứ xuất phẩm tính thuần lương, toàn thích làm mấy chuyện khác người. Đời trước, Lâm Hiểu Doanh tử triền lạn đả với Từ Sơ Ngôn, nháo đến mức toàn bộ người trong vòng thượng lưu ở kinh thành đều biết, cô ta chẳng những không cảm thấy mất mặt mà còn muốn tính kế Từ Sơ Ngôn, cuối cùng lại bị Thất hoàng tử giết chết, cũng là do bản thân tự tìm.
[*tử triền lạn đả (死缠烂打): quấn mãi không buông]
"A! Cô ta thích Từ Sơ Ngôn á?" Hàn Liệt không ngờ khẩu vị của Lâm Hiểu Doanh lại độc như vậy, chưa kể Từ Sơ Ngôn lại là cong, cậu cười cười dùng ngón tay khều khều lòng bàn tay của Trì Tu một chút: "Ngươi nghĩ nếu Thất hoàng tử mà biết thì sẽ có phản ứng gì?"
"Một chữ thôi." Khóe môi Trì Tu lộ vẻ châm chọc: "Chết."
"Ta còn tưởng cô ta cảm thấy hứng thú với ngươi cơ đấy, hóa ra là muốn bám lên Từ Sơ Ngôn, khó trách vừa nghe thấy ngươi làm việc ở ôn tuyền sơn trang thì ánh mắt đã lập tức sáng rỡ."
"Cô ta vô cùng tự cao, dù cho Từ Sơ Ngôn không có quan hệ gì với Thất hoàng tử và yêu thích nữ nhân, thì với thân phận gia thế của cô ta cũng không thể gả đến làm chính thê của nhị công tử phủ Trấn Nam Vương được. Nói tới chuyện này cũng không thể không kể đến công lao không nhỏ của vị trắc phi tỷ tỷ kia." Trì Tu cười lạnh một tiếng, ngay từ đầu Lâm Hiểu Doanh cảm thấy hứng thú với Từ Sơ Ngôn cũng là do Lâm Hiểu Ngữ giật dây, sau khi trông thấy người thật hai lần thì không hiểu sao lại thật sự thích, hơn nữa còn thích đến mức điên cuồng, đương nhiên Tam hoàng tử cũng dính dáng đến chuyện này.
"Tại sao Tam hoàng tử lại lấy biểu muội của ngươi làm trắc phi vậy? Gia thế của nhà cữu cữu ngươi cũng không xứng lắm mà." Hàn Liệt khó hiểu hỏi.
"Bởi vì núi dựa của cữu cữu ta là Hạ tướng quân, trong tay ông ấy nắm giữ quân quyền của quân Tây Bắc, người Tam hoàng tử muốn mượn sức kỳ thật chính là Hạ tướng quân."
"Quan hệ giữa cữu cữu ngươi cùng Hạ tướng quân tốt đến mức có thể cùng buộc chung trên một thuyền được à?"
"Kỳ thật nói thêm cũng là do mẹ ta." Trì Tu thở dài, tiếp tục nói: "Năm đó Hạ tướng quân cùng mẹ ta từng có một đoạn quan hệ sâu xa, cho nên sau khi Lâm gia gặp nạn, ông liền chạy đến Tây Bắc nhập ngũ, dựa vào thực lực của mình mà đạt được rất nhiều quân công, sau đó cứu giúp một nhà cữu cữu ta, cũng luôn dẫn theo bên người chăm sóc."
Trì Tu do không hề phòng bị Hàn Liệt, nên lập tức nói hết những chuyện mình biết được từ kiếp trước, Hàn Liệt ngược lại không hề để ý, trong lòng cậu đã nhận định rằng Trì Tu chắc chắn sẽ không lừa mình.
"Khó trách, chúng ta đã đắc tội Tam hoàng tử, phải nghĩ biện pháp để nhà cữu cữu ngươi thoát khỏi chưởng khống của hắn mới được." Hàn Liệt gật đầu nói.
"Ừa, ngày mai ta sẽ đi thương nghị với Từ Sơ Ngôn bọn họ, cữu cữu cùng hai biểu ca của ta cũng không phải là người cổ hủ, biểu muội ta muốn gả qua làm trắc phi cho Tam hoàng tử cũng là do bản thân cô ta nhất sương tình nguyện." Trì Tu nghiêng người sang hôn hôn mũi Hàn Liệt, lại hôn một cái lên trán của cậu, nói: "Yên tâm đi, ta sẽ xử lý tốt."
"Ừ, ta tin tưởng ngươi." Hàn Liệt vòng tay ôm lấy Trì Tu, cười nói.
Hết chương 58