• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Arisassan

Trong công văn lúc phân gia của tam phòng có ghi rõ trách nhiệm phụng dưỡng hai lão nhân, yêu cầu mỗi tháng đưa tới hai mươi cân gạo, một trăm đồng tiền làm tiền dưỡng lão.

Mỗi đầu tháng Hàn lão tam đều sẽ vác lúa, cầm tiền đến lão Hàn gia vấn an hai lão nhân, hôm nay đến hạn đi đưa đồ thì trong lòng lại dâng lên cảm xúc không muốn đi vô cùng mâu thuẫn.

Nghiêm thị không phát hiện ra tâm tình đó của trượng phu mình, bà chất gạo cùng vài củ cải trắng nhà mình trồng vào trong ba lô, còn nhịn không được dặn dò Hàn lão tam: "Lần này ngươi sang chủ trạch, nếu bọn họ có đề xuất yêu cầu gì thì ngàn vạn lần cũng không được đáp ứng."

"Khoảng thời gian này do nhà mình mua đất với chuyện Trì gia kiếm tiền nên đã trở thành đầu đề của mọi nhàn ngôn toái ngữ trong thôn, đặc biệt nhị tẩu tốt của ngươi kia còn thêm mắm thêm muối không ít, người nhà bên kia đúng là khiến ta không bớt lo được mà." Nghiêm thị suy nghĩ rồi lại oán giận một câu.

Từ sau khi bọn họ phân gia, cuộc sống trong nhà nhờ có sự trợ giúp của Hàn Liệt mà dần dần tốt hơn, đặc biệt hiện tại lại còn mua nhiều đất như vậy, tinh thần của Hàn lão tam cũng khá hơn rất nhiều, cả ngày đều vô cùng vui vẻ. Nhưng đám người ở lão Hàn gia lại không muốn thấy bọn họ được sống tốt, hai người nhà nhị phòng còn thường đến tống tiền họ, lần nào cũng bị Nghiêm thị đuổi đi.

"Biết rồi, ngày nào ngươi cũng lải nhải như vậy hết." Hàn lão tam bất đắc dĩ trả lời.

Sau khi phân gia tâm tình của Nghiêm thị vô cùng tốt, hơn nữa vì làm theo lời Hàn Liệt nên trong nhà ngày nào cũng được ăn thịt, mặc quần áo mới xong trông bà cũng thùy mị hơn rất nhiều, nhìn qua so với những ngày sống ở lão Hàn gia như trẻ lại hơn mười tuổi.

"Hừ, ta đây không phải đang sợ ngươi hồ đồ mà tự ý đáp ứng yêu cầu của bọn họ sao? Ngày hôm qua lục lang đến đây truyền lời bảo ngươi nhất định phải sang chủ trạch hôm nay chắc chắn là không có ý tốt rồi, ngươi nên đề phòng một chút."

Hàn lão tam gật đầu đáp: "Ta biết, ngươi yên tâm đi."

Nói xong cũng không muốn nghe Nghiêm thị lải nhải thêm nữa, ông lập tức vội vàng vác ba lô rời đi. Lúc bước đến cửa chủ trạch, nhớ lại tháng trước do chuyện mua đất mà chẳng những ông bị mẹ cùng đại tẩu chửi xéo, họ còn muốn lợi dụng ông để có được phương pháp kiếm tiền của Trì gia, trong lòng ông liền cảm thấy khó chịu, chân nặng như đeo chì, hoàn toàn không muốn tiến vào chút nào cả.

"A, lão tam trở lại rồi à!" Hàn lão nhị cầm theo một bầu rượu đi từ bên ngoài vào, tình cờ trông thấy lão tam đứng ở đại môn, ánh mắt lóe sáng, cười cười bước lên nắm vai ông, thuận thế lôi cả người đi vào chủ phòng.

Hừ, làm như hắn không biết chủ ý mà đại ca đại tẩu đang đánh vậy, khinh nhị phòng bọn hắn là kẻ ngốc hay sao? Hắn cũng là người có nữ nhi đấy nhé.

Hàn lão tam bước vào liền thấy trừ bỏ bọn tiểu bối ra thì tất cả người trong nhà đều tụ tập lại ở chủ phòng, ông hô một tiếng: "Cha, mẹ, ta đưa gạo với tiền của tháng này đến."

Lưu thị nâng mí mắt lên nhìn, thản nhiên gật đầu, hiếm khi không mở miệng bắt đầu mắng chửi, lão gia tử thì ôn hòa cười nói: "Lão tam đến rồi à, mau ngồi xuống đi."

Hàn lão tam thấy thái độ hai người như vậy, lại nhìn sang khuôn mặt tươi cười của đại ca cùng đại tẩu, trong lòng lập tức dâng lên dự cảm không tốt, chọn đại một vị trí ngồi xuống, cả người cũng cảnh giác hẳn lên.

Vương thị đánh giá Hàn lão tam một phen rồi cười nói: "Lão tam thật hiếu thuận làm sao."

Khuôn mặt hàm hậu của Hàn lão tam hiện lên một nụ cười ngượng ngạo, cũng không tiếp lời, ông không biết tại sao đại tẩu lại đột nhiên khen mình hiếu thuận, sau đó vô tình trông thấy ánh mắt lo lắng của lão tứ khi nhìn mình thì trong lòng càng bối rối hơn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

"Cha, mẹ, trong nhà còn có nhiều việc cần làm lắm, ta đi trước đây." Hàn lão tam cười nói.

Trên mặt Lưu thị lập tức hiện lên vẻ không vui, đập bàn một cái, mắng: "Ngươi cái tên lòng dạ hiểm độc này, không thấy đại ca đại tẩu của ngươi đã về nhà sao? Không biết đạo lý mà ở lại hỏi thăm chút à? Ngươi đúng là đã bị con tiện nhân kia mê hoặc đến mức không rõ phương hướng rồi..."

Nhớ đến Nghiêm thị, Lưu thị liền cảm thấy tâm đau, con điếm kia được sống tốt xong lại giật dây con trai ly tâm với mình, thật đúng là đáng chết.

Nghe thấy mẹ mắng tức phụ của mình như vậy, trong lòng Hàn lão tam liền phun ra một câu oán hận, sau khi dọn ra ngoài Nghiêm thị tươi cười nhiều hơn, cũng trẻ lại hơn rất nhiều, cả người tràn trề sức sống, có đối lập thì ông mới thấy hơn mười năm qua tức phụ mình đã phải chịu khổ như thế nào, giống như ngũ lang nói vậy, mẹ ông căn bản là không thèm liếc mắt đến tam phòng bọn họ, chứ nói chi là quan tâm.

"Mẹ, việc cày bừa còn nhiều lắm, một mình tam lang không thể làm xong được đâu, ta cần phải xuống hỗ trợ." Ông không dám nhắc đến Nghiêm thị, nếu không sẽ càng bị mắng chửi nhiều hơn.

Lưu thị hừ lạnh một tiếng, chỉa ngón tay vào Hàn lão tam, nói: "Ngươi cứ từ từ đã, đại tẩu bọn họ có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi chỉ cần nghe xong rồi làm theo là được."

Từ việc Hàn Liệt suýt chút nữa bị bệnh chết đến xung hỉ rồi phân gia, sau đó là chuyện tức phụ lão tứ đến vay tiền, tất cả quy lại chung một chỗ cũng đủ khiến cho Hàn lão tam phải lạnh tâm, hơn nữa có đám người Nghiêm thị cùng Tiểu Thất ngày ngày tẩy não, ông dần cảm thấy thất vọng nản lòng với người ở chủ trạch. Hiện tại nghe thấy mẹ mình nói vậy, trong lòng ông chỉ dâng lên một ý tưởng, đây tuyệt đối không phải là chuyện tốt, ông không trả lời mà quay đầu nhìn Vương thị.

Vương thị luôn biết Hàn lão tam và Hàn lão tứ là hai kẻ hiếu thuận vâng lời nhất trong nhà, cho nên cũng không lo Hàn lão tam phản đối đề nghị của mình, không phải vẫn có lão thái thái đè nặng trên đầu hay sao?

"Nghe nói Trì gia kiếm được ít tiền, hiện tại thân thể lão đại Trì gia cũng đã khôi phục, trên tay lại dư dả, ai, sau này ngũ lang biết làm thế nào đây!" Vương thị hít sâu một hơi, ra vẻ lo lắng nói.

Hàn lão tam không hiểu mấy chuyện cong cong vẹo vẹo kiểu này, đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Ông nghi hoặc hỏi Vương thị: "Trì gia dư dả thì ngũ lang nhà ta sẽ được sống tốt hơn, sau này có gì cần lo chứ?"

"Cái thứ ngu ngốc này, ngũ lang nhà ngươi là ai hả? Chỉ là một nam nhân thôi." Lưu thị hung hăng trừng mắt nhìn Hàn lão tam, thật không thông minh nổi mà, "Nó có thể sinh hài tử nối dõi tông đường cho lão đại Trì gia sao? Trước kia Trì gia thú con của ngươi về là để xung hỉ, hiện tại sức khỏe người ta đã tốt rồi, còn đậu được cử nhân, chẳng lẽ lại không muốn tìm một nữ nhân để sinh hài tử à? Nhi tử ngu ngốc kia của ngươi chưa bị Trì gia hưu là đã may mắn lắm rồi, đợi đến lúc một nữ nhân xa lạ không liên quan vào cửa, để xem con ngươi sẽ ra sao."

"Thế phải làm sao bây giờ?" Nhắc tới chuyện này làm trong lòng Hàn lão tam cũng hơi lo lắng.

Lưu thị nghe thấy Hàn lão tam hỏi vậy, trên mặt mới lộ ra một nụ cười thỏa mãn, ra dáng tất cả đều là suy nghĩ cho ngươi mà nói tiếp: "Ngươi ngốc à! Đương nhiên là tìm một người quen để gả cho lão đại Trì gia làm bình thê rồi, Hương nhi nhà đại ca ngươi cũng không tồi, lớn lên xinh đẹp lại thiện lương, đợi sau khi gả qua sinh được nhi tử, ngũ lang nhà ngươi cũng có thể nương theo đó mà đi lên, đến lúc đó còn chiếu ứng được cho ngũ lang, không sợ nó bị Trì gia hưu về làm mất mặt Hàn gia."

"Tam tỷ nhi nhà ta cũng không tồi, nếu được gả đến Trì gia làm bình thê, sau khi sinh nhi tử xong còn có thể cho nó gọi ngũ lang là cha, sau này cũng cùng giúp ngũ lang dưỡng lão." Hàn lão nhị đột nhiên cười tiếp lời.

Vương thị không ngờ nhà lão nhị lại có ý tưởng như vậy, thật là không biết xấu hổ mà, thị trừng mắt nhìn Hàn lão nhị, nhẹ nhàng đến gần kéo kéo y phục của Hàn lão đại một cái. Hàn lão đại cũng không cao hứng chút nào, lão nhị khi không lại tranh giành con rể của hắn, thật là không thể tưởng tượng nổi.

Nhưng Hàn lão đại cũng không lên tiếng, chỉ quăng cho lão thái thái một ánh mắt, chuyện tiểu bối tam phòng quả thật hắn không tiện mở miệng.

Lão thái thái nhận được ánh mắt của lão đại, dùng mắt quăng dao nhỏ liếc sang Hàn lão nhị, quát mắng: "Ngươi đừng có làm loạn, đại ca ngươi vốn muốn tiếp tục khảo công danh, hiện tại lão đại Trì gia đã trúng cử, sau này trong quan trường còn có thể giúp đỡ cho nhau, bọn họ kết thân với nhau mới là thích hợp nhất."

"Gì mà loạn chứ? Tam tỷ nhi nhà ta vừa nhìn thôi đã biết là người có thể sinh nhi tử rồi, bảo đảm đến Trì gia sẽ sinh được một nam hài, nhị phòng chúng ta kết thân cùng Trì gia thì cũng sẽ giống như đại phòng giúp đỡ được cho Trì Tu vậy." Lão nhị cợt nhả phản bác lại, hắn không khờ khạo mềm yếu như lão tam với lão tứ, sao nhà lão đại cái gì tốt cũng muốn chiếm hết cho riêng mình chứ, không dễ như thế đâu.

Đầu Hàn lão tam vang lên ong ong, nghe xong lời này mới hoàn hồn lại, đây là đang thương lượng muốn đoạt trượng phu của con mình mà! Chuyện trái lương tâm như vậy mà bọn họ còn có thể đề ra được, lúc trước khi đưa ngũ lang đi xung hỉ sao không thấy ai nhắc đến việc gả nữ nhi của mình sang Trì gia làm bình thê? Hiện tại lão đại Trì gia vừa khảo trúng cử nhân vừa phát tài, liền ào ào xông đến muốn đưa nữ nhi sang đoạt lấy hạnh phúc của con ông, ông không khỏi tự hỏi mình, đây có còn là người nhà của ông hay không?

Hàn lão tam tuy thành thật hàm hậu, nhưng cũng không phải là một người không có đầu óc, hiện tại nghe thấy chuyện xấu xa như vậy, ông không thể ngốc được nữa, cảm giác như trong ngực có một luồng huyết khí đang vọt tới cổ, ông hít sâu một hơi rồi đứng phắt dậy, thản nhiên nhìn thoáng qua đám người vẫn còn đang khắc khẩu.

"Lão đại Trì gia muốn kết hôn với ai thì ta cũng không thể làm chủ được, ta đâu phải là cha ruột của nó. Về phần ngũ lang có thể bị hưu hay không cũng không cần các ngươi quan tâm, nhi tử gả ra ngoài như bát nước đổ đi, nếu đúng là Trì gia không muốn nhi tử của ta, hưu nó về nhà thì chúng ta sẽ nuôi." Đây là lần đầu tiên từ khi sinh ra ông phản bác lại chủ trương trong nhà.

Bàn tay giấu trong ống tay áo dần nắm chặt lại, gân xanh nổi cả lên, Hàn lão tam bi thương nhìn Hàn lão gia tử, nói: "Cha, trong nhà ta còn có việc nên đành đi trước, tháng sau ta sẽ đến thăm người."

Hàn lão tam không nhìn ai, cũng không nói thêm gì nữa, vội vã xoay người hướng về phía cửa, cước bộ rời đi có chút lảo đảo, bóng dáng khiến cho người khác nhìn vô cảm thấy tiêu điều.

Nghiêm thị trông thấy vẻ mặt ủ rũ của trượng phu, trong lòng liền biết mấy cực phẩm kia lại quấy phá, từ cực phẩm này cũng là học từ Hàn Liệt...

"Sao vậy? Người ở chủ trạch lại tự làm thiêu thân nữa à?" Nghiêm thị kéo trượng phu lại hỏi.

Hàn lão tam há miệng thở dốc, không biết nên bắt đầu như thế nào, đành phải thở dài, đi vào phòng trong không ngừng hút thuốc.

Trong lòng Nghiêm thị có dự cảm không tốt, luôn lôi kéo trượng phu hỏi tới hỏi lui, cuối cùng Hàn lão tam mới chịu nói hết toàn bộ chuyện xảy ra ở chủ trạch.

"Mẹ nó chứ, đám người độc ác kia đúng là không muốn để cho chúng ta sống yên mà, con ta chỉ vừa mới sống tốt được vài ngày, có bao giờ chọc đến bọn họ đâu? Chẳng lẽ là đỏ mắt muốn chiếm một phần sao? Còn lấy danh nghĩa là vì con ta nữa chứ, ta phun..." Nghiêm thị vừa lau nước mắt vừa mắng, đây là lần đầu tiên bà mắng một cách khó nghe như vậy, nhưng dù thế cỗ hỏa khí trong lòng bà vẫn không thể tan nổi, làm mọi cách cũng không hết giận được.

Mắng xong, bà càng nghĩ càng thấy không thích hợp, không quan tâm trượng phu nói gì, liền nhanh chóng gói đồ ăn trong nhà bỏ vào giỏ trúc, vội vội vàng vàng đi đến Trì gia.

Sau khi tiễn Nghiêm thị đi, sắc mặt Hàn Liệt hơi chút khó coi, mấy tên cực phẩm kia còn dám đánh chủ ý lên nam nhân của cậu, cũng không tự soi gương xem mình như thế nào.

"Sao tự nhiên sắc mặt lại khó nhìn như thế vậy?" Trì Tu vừa bước vào phòng đã thấy Hàn Liệt vẻ mặt âm trầm ngồi trên giường, liền bước qua ôm cậu hỏi.

Hàn Liệt không chút do dự đem chuyện những cực phẩm kia bức bách cha cậu, muốn gả nữ nhi của bọn họ cho Trì Tu kể lại hết một lần, "Hôm trước ta đã thấy ánh mắt của bà già kia nhìn ngươi y hệt như mẹ vợ nhìn con rể rồi, hóa ra đúng là đang nhớ thương ngươi, khó trách đường muội của ta lại ngọt ngào gọi ngươi một tiếng Trì đại ca, vừa nhớ tới thôi ta đã thấy lạnh cả người rồi."

"Bọn họ chỉ tự cho mình là đúng, không cần quá để ý đâu, chẳng phải ta đã nói rồi sao, ta chỉ cần một mình ngươi." Trì Tu ôm cậu thật chặt, trong mắt xẹt qua một tia ngoan lệ, mấy tên tiểu nhân vật đó y chưa bao giờ để mắt đến, nhưng nếu quả thật muốn gây sự với Hàn mèo con nhà y, vậy y cũng không cần phải khách khí.

"Ta chỉ cảm thấy buồn cười thôi, cha ta mà cự tuyệt thì bọn họ chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy, sau này chúng ta nên cẩn thận một chút, nói không chừng bọn họ còn bày thêm mấy kế khác nữa đấy." Hàn Liệt đã từng tận mắt chứng kiến trình độ mặt dày cùng vô liêm sỉ của mấy cực phẩm kia, lập tức nhắc nhở Trì Tu vô cùng kỹ càng.

"Chỉ là mấy kẻ không liên quan thôi, nếu thật sự muốn gây bất lợi cho chúng ta thì trước tiên phải xem họ có bản lĩnh đó không đã." Trì Tu nhìn nhìn bộ dáng tức giận của Hàn Liệt, trong lòng nổi hứng, đẩy cậu nằm xuống giường, vừa hôn vừa nói: "Cần gì phải tốn sức tức giận với những người đó chứ, không bằng chúng ta làm một chút chính sự đi."

Không lâu sau trong phòng vang lên từng đợt thở dốc cùng thanh âm cầu xin bỏ cuộc, hai người vui vẻ vận động xong, Trì Tu ôm chặt Hàn mèo con đã mệt đến mức bất tỉnh cùng nhau tiến vào mộng đẹp.

Một tháng sau, Trì Tu nhận được thiệp mời, trên thiệp ngỏ lời mời y cùng phu lang tham gia yến hội cưới vợ kế của Huyện thái gia, thiệp mời do phủ tri huyện phát ra, còn người vợ kế kia tên là Hàn Văn.

Trì Tu đưa thiệp mời sang cho Hàn Liệt xem, Hàn Liệt nhíu mày hỏi: "Huyện thái gia kia bao nhiêu tuổi rồi?"

"Gần bốn mươi." Sau khi Trì Tu đậu cử nhân trở về, Huyện thái gia từng mời những học sinh như bọn họ dự qua tiệc khánh công học đường trong huyện, cho nên y cũng đã gặp qua người này một lần.

Hàn Liệt cười lạnh: "Nguyên lai là muốn leo lên cha nuôi, ra vẻ thanh cao cả ngày cứ tưởng phải gả cho một quan cao trẻ tuổi chứ."

"Quan cao trẻ tuổi sao có thể để mắt đến cô ta được chứ, nghe nói từ đầu cô ta vốn muốn câu Huyện thái gia lên giường, định để ông ta nạp vào làm tiểu thiếp, trùng hợp vừa ngay lúc kết thúc thời gian Huyện thái gia giữ đạo hiếu cho vợ trước, không biết bằng cách nào mà cuối cùng lại trở thành vợ kế." Trì Tu cười trả lời.

"Tuổi nhỏ mà lại có thể nghĩ ra thủ đoạn như vậy, ta thấy hết nói nổi luôn." Hàn Liệt suy nghĩ, tuổi của Hàn Văn ở hiện đại thì cũng chỉ là một học sinh trung học, cậu chỉ tưởng cô ả chỉ đang giả bộ thanh cao, trong lòng ôm ấp tình cảm tuổi thanh xuân như mọi thiếu nữ khác, ai ngờ dưới sự hun đúc của đại bá mẫu cực phẩm lại có thể vì quyền vì quý mà xuất ra một vài thủ đoạn không thể lên được mặt bàn đi câu dẫn lão nam nhân.

"À mà, lúc đến yến hội chúng ta cũng nên cẩn thận một chút, bọn họ không chừng vẫn còn muốn đánh chủ ý lên ngươi, đặc biệt là mấy thủ đoạn hạ xuân dược vào rượu này nọ, ngươi cảnh giác một chút cho ta." Hàn Liệt nhớ lại mấy thủ đoạn trong tiểu thuyết cùng phim truyền hình máu chó ở hiện đại, cảm thấy đây chắc chắn là những việc mà mấy cực phẩm kia có thể làm được, liền nhắc nhở qua với Trì Tu.

Trì Tu gật đầu cười nói: "Yên tâm đi, binh tới thì đánh nước tới đất chặn, bọn họ nếu thật sự dám làm, thì ta tuyệt đối sẽ cho bọn họ nếm được hậu quả."

Hết chương 38

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK