Bỗng nhiên, một vệt sáng đột ngột xuất hiện, như xé toạc màn đêm, phá vỡ sự bất động, tĩnh lặng của khung cảnh...
Đó là một ngôi sao băng. Nó đem theo một sinh mệnh vĩ đại đến từ thế giới khác...
Trong dinh thự Gray, một người đàn ông tóc xám đang bế một cô bé con mới sinh. Đó là Micheal Gray, gia chủ của gia tộc Gray. Bên cạnh ông là hai người bạn thân, Sirius Black và James Potter.
Sirius tò mò dùng ngón tay chọt chọt má đứa bé:
- Con nhóc này dễ thương thật đấy. Khi Harry ra đời chắc chắn thằng bé cũng sẽ đáng yêu vô cùng.
James cau mày không vui nói:
- Harry sẽ là một cậu bé mạnh mẽ và dũng cảm, Sirius, tớ không cho rằng từ đáng yêu phù hợp với thằng bé.
Sirius nhún vai tuỳ ý:
- Sao cũng được, James, dù thế nào thắng bé cũng là con đỡ đầu của tớ.
James không để tâm đến Sirius nữa, quay sang nhìn cô bé con nhà Gray chăm chú:
- Ngài Gray, tớ phải thừa nhận rằng bé con nhà cậu rất đáng yêu.
Micheal kiêu hãnh nói:
- Đương nhiên, nó là con gái tớ cơ mà!
- Này nhưng mà các cậu không để ý rằng con bé ngoan lạ thường sao? - Sirius vẻ mặt cổ quái nói.
Quả vậy, cô bé con nhà Gray thật sự yên ắng đến bất thường, không khóc không quấy, cô bé chỉ mở to đôi mắt tò mò nhìn ba người đàn ông. Nếu hiện giờ ba người biết được suy nghĩ của cô bé hẳn sẽ giật mình, bởi vì nó nào phải suy nghĩ của một bé con mới sinh!
Gilette Gray, hay đúng hơn là Tô My, vốn dĩ không phải người ở thế giới này! Cô là một chuyên viên khám nghiệm hiện trường, bị người nhà hung thủ trả thù mà chết đi. Không ngờ bản thân lại xuyên không, cũng không biết là phúc hay hoạ nữa. Nghe mấy người đàn ông xung quanh nói chuyện cô đã nhận ra là mình xuyên tới đâu. Nơi nào có James, có Sirius, có Harry đây? Ngoại trừ thế giới Harry Potter cô cũng không nghĩ ra được nơi nào khác. Trừ khi đó là trùng hợp, tin được không? Đương nhiên là không rồi! Cô tò mò nghiêng đầu nhìn papa nhà mình, hình như cha cô không phải nhân vật xuất hiện trong truyện. Cô vươn bàn tay ngắn ngủn vỗ lên áo lão ba nhà mình một cái, thật muốn hỏi ông là ai -.- phát hiện ra thân thể trẻ sơ sinh thật vô dụng, cô "oa" lên một tiếng, cô thật tủi thân gì đâu.
James khó hiểu hỏi:
- Mike, con nhóc nhà cậu muốn gì vậy?
- Làm sao mà tớ biết được cơ chứ? - Micheal lắc đầu.
Gilette liếc mắt nhìn ông khinh bỉ "Lão ba ngốc vô dụng"
Sirius phụt cười:
- Haha, Mike à, cậu làm người thất bại quá đi. Tớ cược 5 knuts là con bé vừa khinh bỉ cậu.
Gilette quay sang nơi phát ra tiếng cười, mắt sáng rỡ. Cô kiếp trước khi đọc truyện quả thật vô cùng thích nhân vật này. Chú Sirius bằng xương bằng thịt đó! Cô vươn đôi tay ngắn ngủn về phía Sirius, thân thể giãy dụa muốn thoát khỏi lão ba mình.
Mặt Micheal đen sì nhìn con bé trong lòng. James nhịn cười nói:
- Con bé có vẻ thích Sirius.
Sirius kiêu ngạo đón lấy tiểu thư Gray từ tay Micheal:
- Hắc hắc, cậu làm ba thất bại quá đi.
Michael mặt thối tỏ vẻ trúng vạn tiễn xuyên tâm. Con gái à, ta là ba con mà TTvTT
Gilette làm như không thấy vẻ mặt đen sì của lão ba nhà mình, chơi với Sirius vui đến quên trời quên đất, tiếng cười khanh khách của trẻ con vang vọng khắp nhà.
Đúng lúc ấy, tiếng bước chân vang lên hai người đàn ông bước tới, một người có mái tóc đen tuyền, người còn lại là bạch kim. Sirius vừa nhìn thấy họ liền nhảy dựng lên suýt chút nữa đánh rơi cả Gilette, chú lắp bắp:
- S... Snivellus, L... Lusius??? Sao các ngươi lại ở đây?
Người được gọi là Snivellus, chính xác hơn là Severus Snape, khịt mũi khinh thường, chẳng thèm để tâm đến Sirius - người mà theo hắn, là một con chó ngu ngốc. Snape hướng Micheal nói:
- Xin lỗi nhé bọn ta đến muộn.
- Không sao, Sev - Micheal mỉm cười, quay sang nói với James và Sirius - Thôi nào các cậu, dù sao tớ cũng là một Slytherin mà. Quên không báo, Sev là cha đỡ đầu của Gil.
Vẻ mặt của Sirius quả thật như nuốt phải ruồi, sặc sỡ vô cùng. James, trái lại, khá bình tĩnh. Gilette vừa nhìn thấy Snape, mắt liền toả sáng lần 2, giáo sư Snape kìa. Cô vui sướng vươn tay về phía Snape, a a đòi hỏi. Vị giáo sư mặt lạnh trong truyền thuyết ngạc nhiên trước sự chủ động của cô bé con, nét mặt chợt hiện lên tia dịu dàng. Snape vươn tay tước đoạt Gilette khỏi Sirius, cô bé con ngồi trong lòng hắn chơi đùa đến vui vẻ. Gilette cảm thấy ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong cả hai kiếp làm người của cô bé. Có điều gì hạnh phúc hơn đối với một con mọt sách, đặc biệt còn là fan của Harry Potter, khi được gặp những nhân vật đáng ra chỉ nằm trên trang giấy như Sirius và Snape.
Gilette khua tay loạn xạ, bốp một tiếng đập trúng mặt Snape. Mọi người xung quanh sợ xanh mặt, hi vọng Snape nương tay đừng ném con bé xuống đất. Micheal vừa định tiến lên đón người nào ngờ Snape lại cong môi cười vui vẻ, đáng thương cho những người chứng kiến, quả thực bị doạ đến đơ người. Cô bé trong lòng hắn dường như vẫn chẳng biết mình vừa gây hoạ vẫn cười khanh khách, vui vẻ hoa tay múa chân như thế đang nói chuyện với Snape vậy.
Lusius mỉm cười nói:
- Quả là tiểu thư nhà Gray, thật đặc biệt. Mike, chẳng bao lâu nữa Cissy sẽ sinh, ngươi sẽ đến nhà ta chơi chứ?
- Được thôi, Lusius.
- Nhớ mang con bé theo nhé, vợ ta hẳn sẽ thích nó lắm.
——— ————
Vài tháng sau, Gilette được gặp quý tử nhà Malfoy, Draco Malfoy, theo lời mời của Lusius. Đó quả thật là một thằng nhóc kiêu ngạo đúng với mái tóc màu bạch kim và cái họ Malfoy của nó. Vài tháng sau nữa, chính xác hơn là gần 2 tháng sau, cô được diện kiến "cứu thế chủ" Harry Potter trong truyền thuyết. Khi ấy cô đã được 6 tháng tuổi, tò mò bẹo má Harry khiến thằng bé khóc váng nhà còn cô ngồi cười khanh khách. Micheal nhếch mép cười:
- Đứa bé mạnh mẽ và dũng cảm của cậu đây hả, James?
James tức tối nói:
- Gil đã 6 tháng rồi! Harry mới sinh mà!
Phu nhân Gray, Miranda Gray cười nói:
- James nói đúng đấy, Mike. Em tin Harry lớn lên sẽ là một anh hùng.
James nhướng mày tỏ vẻ "Thấy chưa cả vợ cậu cũng nói như vậy kìa"
Micheal lười biếng nhìn James:
- Sao cậu không đem Lily cùng đến?
- Cô ấy muốn dọn dẹp nhà cửa một chút.
James và Harry ở dinh thự Gray một lúc rồi đi về. Gilette nhìn James rời đi, chợt cảm thấy hình như cô quên mất điều gì đó.
- A a
Gilette nóng nảy gọi, Michael xoa đầu cô cười:
- Con không nỡ để bé Harry và chú James rời đi sao? Nhưng mà họ phải về nhà rồi.
- A a - Ý cô nào có phải như vậy. Cô muốn cảnh báo họ về Voldemort cơ mà!
Gilette bất lực khi không ai hiểu ý cô, chú James và cô Lily sẽ chết mất! A thân thể trẻ sơ sinh thật là vô dụng mà. Chết tiệt! Cô thật sự không biết phải làm sao bây giờ, chẳng lẽ biết trước tai hoạ mà vẫn cứ phải để họ chết đi? Nhưng chắc còn lần sau nhỉ? Lần sau họ đến cô sẽ tìm mọi cách để cảnh báo họ.
Nhưng Gilette nào biết, gia đình Potter sau khi rời dinh thự Gray chẳng còn cơ hội nào để quay lại nữa. Vordermort gieo rắc kinh hoàng cho toàn thế giới phù thuỷ, còn gia đình Potter, họ phải trốn chạy khắp nơi.
——— ———
Một năm sau, quả nhiên Gilette nhận được tin vợ chồng James và Lily Potter bị Voldemort sát hại. Harry Potter trở thành đứa bé vẫn sống. Sirius Black bị bắt vào ngục Azkaban. Gilette lần đầu tiên cảm thấy bất lực như vậy. Rõ ràng cô biết trước mọi chuyện nhưng lại không thể ngăn cản nó xảy ra. Cả dinh thự Gray chìm trong đau buồn. Gilette Gray, trong lòng cô hiện lên một nỗi quyết tâm chưa từng có, cô sẽ cố gắng bảo vệ cha mẹ và mọi người, bằng mọi giá cô sẽ không để ai phải ngã xuống nữa.
Sau bi kịch của nhà Potter, Micheal đau buồn vô cùng, từ Potter trở thành vảy ngược của ông, Gilette cũng không dám chạm tới. Cô chỉ đành lén đi gặp Harry Potter, làm bạn với cậu ta hi vọng cậu ta bớt khổ sở trong những ngày ở nhà Dudley. Từ khi 3 tuổi, ngay sau khi biết đọc biết viết cô đã viết thư âm thầm gửi cho cậu ta bất chấp cậu ta có đọc được hay không. Khi cô lên 9, có thể tự mình ra ngoài vui đùa, cô liền lén chạy tới đường Privet Drive. Đúng lúc đó cô gặp được Harry đang bị thằng anh họ bắt nạt. Gillete thật sự rất ngứa tay. Ở dinh thự Gray có vô số sách pháp thuật cô đã lén học được không ít, dù là Hắc hay Bạch. Gillette phân vân không biết nên cho thằng nhóc Dudley ngu ngốc kia một Lời nguyền Độc Đoán hay một Bùa chú Quên Lãng. Chưa kịp đưa ra quyết định thì Harry đã đâm sầm vào cô.
Rầm!
Cả hai đứa cùng ngã lăn ra đất. Harry cuống quít đứng dậy xin lỗi cô. Bọn Dudley vội vã phanh lại.
- Con nhóc kia, đừng có lo chuyện bao đồng.
Gilette nhíu mày khó chịu, cô có lẽ nên mượn ý tưởng của bác Hagrid, biến thằng nhóc này thành một con lợn. Dù sao dùng Phép thuật Hắc ám bừa bãi không tốt cho lắm. Cô rút đũa phép ra thì thầm đọc thần chú. Quả nhiên sau mông thằng Dudley mọc ra một cái đuôi lợn khiến thằng nhóc và đồng bọn hét lên thất thanh còn Harry phì cười một cách rất không phúc hậu. Gilette thầm nghĩ: " Thằng nhóc Dudley đúng là y như trong truyện viết, giống heo đến độ thần chú của mình không thể phát huy hết tác dụng."
Đợi đến khi bọn nhóc xấu tính kia đã bỏ chạy toán loạn Gilette quay sang Harry nói:
- Nhà cậu ở đâu? Tớ đưa cậu về.
Thế nhưng câu trả lời của Harry lại rất không liên quan:
- Cậu vừa làm gì Dudley vậy? Sao cậu có thể làm được như thế?
- Harry à, sau này cậu sẽ biết, bây giờ chưa phải lúc.
Harry gật gù rồi chợt nhận ra điểm không đúng trợn tròn mắt:
- Sao cậu biết tên tớ???
- Rất nhiều người biết tên cậu. Và tớ càng không thể không biết tên cậu khi mà tớ từng bẹo má cậu khi cậu còn là trẻ sơ sinh và khi mà tớ vẫn viết thư cho cậu từ năm 3 tuổi. Thôi, tốt nhất là cậu đừng hỏi gì nữa, chẳng bao lâu nữa cậu sẽ biết thôi.
Trông Harry có vẻ cũng không muốn hỏi gì nữa, cậu nhóc vô cùng hoang mang bối rối, cuối cùng cậu nói:
- Thôi, tớ về đây. Hôm nay cảm ơn cậu.
- Khoan đã Harry, cậu có thể đưa tớ về nhà cậu không?
Harry phân vân một lúc rồi gật đầu đồng ý.
Hai đứa vừa bước vào căn nhà Số 4 thì ngay lập tức gương mặt phì nộn của ông Dursley xuất hiện. Và cũng gần như ngay lập tức ông quát thẳng vào mặt Harry:
- Mày đã làm gì Dudley bé bỏng của tao thế hả? Sao mày dám? Mày sẽ phải hối hận thằng nhóc hư hỏng!
Gilette vội bước lên ngăn màn mưa nước bọt của ông ta lại:
- Ngài Dursley, việc đó là do cháu gây ra, cháu tới đây để bồi thường.
Ông Dursley khựng lại ngạc nhiên, ông trợn to mắt nhìn Gilette:
- Mày là ai???
- Một người bạn của Harry.
- Cút, cút ngay nếu không mày sẽ phải hối hận đấy. Nhà tao không chứa chấp thứ như mày. - Ông ta mặt đỏ bừng, vô cùng kích động.
Gilette lạnh lùng nói:
- Ngài Dursley, ngài đang cư xử rất không lịch sự. Tôi đến đây để hoà giải với ngài và tôi hi vọng bản thân không cần phải dùng tới biện pháp tiêu cực.
Ông Dursley nghẹn họng trân chối, ông có vẻ đang nghĩ đến cái đuôi của Dudley, cuối cùng ông quyết định thoả hiệp:
- Được thôi, mày có thể vào.
Harry nhìn Gilette đầy sùng bái, cô mỉm cười tao nhã theo ông Dursley vào phòng khách, nơi bà Dursley đang lo lắng bên cậu quý tử. Vừa nhìn thấy Harry bà có vẻ như muốn quát vào mặt cậu nhưng chồng bà đã ra hiệu cản lại. Gilette chỉ đơn giản rút đũa phép khua một cái, chiếc đuôi lớn sau mông Dudley liền biến mất. Mặt bà Dursley tái xanh, bà chỉ ngón tay xương xẩu của mình vào mặt Gilette, lắp bắp:
- Mày... mày...
- Phu nhân Dursley, trong mọi trường hợp chỉ tay vào mặt người khác là một hành động rất bất lịch sự. Tôi chỉ đến đây để xử lý rắc rối mà mình gây nên. Nhân tiện, đây là một số tiền, - Gilette rút từ trong túi ra một cặp tiền nhỏ, chiếc túi của cô đã được yểm bùa mở rộng - Không nhiều lắm nhưng tôi hi vọng ông bà có thể cho Harry một cuộc sống thoải mái.
- Mày...
- Tôi có nhiều cách để biết được mọi chuyện của Harry, tôi hi vọng ông bà không có một quyết định sai lầm. Từ chối điều kiện của tôi, ông bà mất nhiều hơn được.
Harry trợn mắt nhìn Gilette đàm phán với ông bà Dursley, cậu bước lên có vẻ muốn ngăn cản thì Gilette đã lên tiếng:
- Đừng cản tớ Harry, tớ nợ cậu, sống cho tốt nhé chúng ta sẽ còn gặp lại. À nhân tiện, tên tớ là Gilette Gray.
Cô nói xong liền tiêu sái rời đi.