- Ngốc ạ, phải làm như thế này này.
Gilette cẩn thận, chậm dãi dạy dỗ Tom, anh chỉ biết ngây ngô để mặc cô dẫn dắt. Một lúc sau, mặt Tom đỏ bừng vì khó thở, Gilette mới buông anh ra.
- Đồ ngốc này! Mũi anh để làm gì hả? Anh không biết dùng mũi thở à?
Tom hít một hơi sâu, gắt gỏng:
- Lần đầu tiên anh làm cái vụ quái quỷ này đấy!
Gilette bĩu môi:
- Sao cũng được, từ bây giờ anh là của em. Đóng dấu rồi, ai cũng đừng hòng cướp.
Tom buồn cười nhìn cô, nhóc con thì vẫn cứ là nhóc con, thật dễ thương.
- Anh là của em từ lâu rồi, nhóc à.
Khoé môi Gilette cong lên hài lòng, cô chợt nhớ ra một chuyện.
- À phải rồi, nhân lúc anh đang có thân thể, chúng ta sẽ đi lấy cái vương miện của Ravenclaw.
Tom gật đầu.
- Anh đồng ý. Nhưng bây giờ thì em mau ngủ đi, còn chưa khoẻ hẳn đâu, một tuần này chúng ta đi phòng Cần thiết lúc nào chẳng được. - Rồi giọng anh trở nên trách cứ nhưng cũng không giấu được vẻ cưng chiều. - Còn nữa, lần sau em đừng có mạo hiểm như vậy nữa, không phải em sẽ may mắn hoài đâu, Gil.
Gilette biết Tom đang lo cho cô, vị ngọt này những ai chưa từng nếm sẽ chẳng thể hiểu được, nhưng một khi đã nếm thử, thì sẽ lưu luyến cả đời...
- Anh cũng chắn đòn đó cho em không phải sao? Không có anh em đã gặp nguy hiểm rồi.
Tom cau mày không vui nói:
- Anh khác, anh là đàn ông, hơn nữa còn là Chúa tể Hắc ám, chẳng lẽ một chút vặt vãnh ấy lại không chịu nổi. Còn em, anh muốn bảo hộ em.
Gilette vuốt ve mái tóc ẩm ướt của anh, mỉm cười.
- Không phải em từng nói với anh rồi sao, Tom? Em không phải một cô gái nhỏ bé yếu ớt cần anh che chở, em là người có thể cùng anh vai sóng vai, lưng kề lưng, đến chết không rời!
Tom bị mấy chữ "đến chết không rời" làm cho chẩn động đến ngẩn người hồi lâu, cuối cùng, anh nói:
- Em nói đúng, Gil.
- Em có khi nào không đúng sao? - Gilette tinh nghịch cười.
Tom luồn tay vào mái tóc bạc của Gilette, tận hưởng cảm giác những sợi tóc óng ánh như dòng suối mềm mại, êm ả mơn man từng ngón tay.
- Được rồi, em là nhất. Vậy bây giờ tiểu thư - không - bao - giờ - sai đã sẵn sàng đi ngủ chưa? Đã khuya lắm rồi.
Gilette che miệng ngáp dài một cái, gật đầu. Cô ngả người xuống cái giường êm ái phía sau, lười biếng nằm bất động. Tom bất đắc dĩ nhìn Gilette, anh cẩn thận nâng đầu cô đặt vào chính giữa gối, dịu dàng vén chăn đắp cho cô, sau đó bản thân nằm xuống sàn nhà ngủ luôn.
Sáng hôm sau, Draco và Harry vẫn chờ Gilette như thường ngày, cô dặn dò Tom ở yên trong phòng, rồi mới an tâm đi theo hai thằng bạn. Giờ chưa phải thời điểm Tom lộ diện.
- Gil, bồ có chuyện gì vui hả? - Harry chợt nói.
- Sao bồ biết? - Gilette mặc kệ khoé môi vẫn đang dương lên của mình, hỏi.
- Nhìn mặt bồ là biết. Đúng là chỉ thiếu nước viết lên trán mấy chữ "Tôi đang rất vui". - Draco trêu chọc.
Gilette sờ sờ mặt mình, nghi hoặc hỏi:
- Thật sự là biểu lộ rõ ràng đến thế cơ à?
Draco giơ một chiếc gương lên trước mặt Gilette:
- Đây, bồ tự nhìn đi.
Cô gái trong gương hai má hồng hào đầy sức sống, không chỉ mang nụ cười tươi tắn, hạnh phúc trên môi mà đôi mắt xám cũng linh động như đang cười. Tất cả khuôn mặt tú lệ biểu lộ rõ, chủ nhân của gương mặt này đang vô cùng hạnh phúc.
Gilette giật mình đúng là có hơi rõ ràng thật. Cô cười cười:
- Một chút chuyện vui thôi.
Harry và Draco thấy Gilette có vẻ không muốn nói, liền nén sự tò mò trong lòng xuống, không nhắc tới nữa.
Ba đứa đang ngồi ăn tại bàn Slytherin, chợt một quyển sách dày cộp đập xuống trước mặt, rồi Ron và Hermione xuất hiện.
- Chào mấy bồ.
- Hi~ Bồ lại đọc cuốn gì vậy, Hermione? - Draco ngước mắt lên khỏi đống đồ ăn.
- Một cuốn sách mình mượn ở thư viện để giết thời gian thôi, tiết độc dược sau tụi mình học chung đấy. - Hermione vừa lấy thức ăn vừa đáp lời.
Harry cau mày nhìn đồng hồ:
- Mấy bồ phải ăn nhanh lên, nếu không ông Snape sẽ khiến chúng ta chết rất khó coi vì tội đến muộn tiết ổng đấy.
- Tớ đồng ý về vụ chúng ta cần phải nhanh lên, - Gilette lắc đầu. - Nhưng tớ không đồng ý về vụ giáo sư Snape đâu, thầy ấy chẳng giết mấy cậu để làm gì, thầy là một người rất tốt mà.
Harry và Ron nhún vai không nói. Năm đứa nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng rồi cùng nhau đến hầm của thầy Snape.
Lớp học Độc dược vẫn u ám như vậy, bọn trẻ vừa bước vào thì thầy Snape đã nối gót theo sau. "Rầm" một tiếng, thầy vẫy đũa phép đóng mạnh cửa.
Hermione chợt kêu lên nho nhỏ khi thầy Snape tung vạt áo bước qua bàn cô bé. Draco giật mình quay lại:
- Có chuyện gì vậy, Hermione?
Hermione hạ thấp giọng, chỉ vào bắp chân của thầy Snape.
- Thầy ấy bị thương kìa. Nhìn như chó cắn ấy.
Gilette im lặng không nói, mấy đứa cau mày suy nghĩ.
- Có lẽ là thầy bị thương ở đâu đó thôi. Dù sao cũng không liên quan đến tụi mình. - Harry lên tiếng.
Cả bọn liếc nhìn thầy Snape lần cuối rồi tập chung vào bài học, không nhắc lại chuyện này nữa.
Vừa hết tiết cuối cùng, Gilette đã nhanh chóng thu dọn sách vở, chào lũ bạn qua loa rồi phóng như bay về phòng bỏ lại bốn con người chưa kịp phản ứng, ngơ ngác phía sau.
- Mấy bồ có thấy hôm nay Gil hơi là lạ không? - Draco xoa cằm hỏi.
Harry nhìn theo Gilette đã khuất bóng, suy tư:
- Từ sáng nay cậu ấy đã như thế. Kiểu như cậu ấy gặp chuyện gì đó rất hạnh phúc vậy.
- Chuyện gì mới được cơ chứ? - Ron cau mày.
Hermione khúc khích cười:
- Mấy bồ đúng là ngốc thật đấy, rõ ràng như vậy mà cũng không nhìn ra sao? Gil chắc chắn là đang yêu rồi.
Ba thằng con trai há hốc miệng:
- Yêu á? Làm sao bồ biết được?
- Nhìn qua là biết thôi mà. - Hermione phất tay. - Cùng là con gái với nhau, trực giác tốt lắm.
Harry và Ron nhìn Hermione đầy nghi ngờ, còn nhóc Draco nào đó, tin tưởng cô bạn tóc xù vô điều kiện.
Gilette giật mạnh cửa phòng, lao như bay vào Chúa tế Hắc ám. Anh không những chẳng tức giận, còn giang rộng hai tay đỡ lấy cô, ôm chặt.
- Nhớ em không? - Gilette thì thầm.
Tom mỉm cười dịu dàng, trong đôi mắt nâu của anh chỉ có duy nhất hình bóng của người con gái trong lòng.
- Nhớ!
Khoé môi Gilette cong lên đầy hạnh phúc, cô kiễng chân hôn chóc vào môi anh.
- Đợi lát nữa đến giờ giới nghiêm, mình đi đến phòng Cần thiết nhé?
Tom dứt khoát gật đầu:
- Đều nghe em.
Đêm xuống rất nhanh, trời lạnh dần nhưng trong toà lâu đài vẫn rất ấm ấp. Ánh sáng của Hogwarts tắt dần. Tom và Gilette tàng hình, nắm chặt tay nhau lần bước trong bóng đêm.
Chẳng bao lâu sau hai người đã đến được hành lang tầng bảy. Gilette thì thầm:
- Em hay anh?
- Em cứ làm đi.
Gilette gật đầu, cô bước lên trước, trong đầu lặp đi lặp lại ba lần, duy nhất một câu.
"Tôi cần một nơi để cất giấu đồ vật."
Cánh cửa phòng Cần thiết từ từ hiện lên trên vách tường trống không.
- Vào thôi.
Gilette thì thầm rồi đẩy cửa lôi tuột Tom vào trong.
Trong phòng Cần thiết ngổn ngang những dãy tủ chất đầy đồ đạc không biết đã tích luỹ qua bao nhiêu thế hệ. Trên mặt đất thậm chí còn có vài ba cây đũa gãy hỏng. Lộn xộn và ẩm mốc.
Gilette nhăn mặt hỏi Tom:
- Anh đã để cái vương miện ở đâu vậy?
Tom cố gắng nhớ lại, chuyện này cũng đã qua khá lâu, hơn nữa anh chỉ là một mảnh hồn.
- Nếu anh nhớ không lầm thì anh đã đặt nó trên đầu một bức tượng nào đó... - Tom chợt kêu lên. - Kia kìa, chính là bức tượng đó! Nhưng mà... cái vương miện đâu rồi?
Gilette giật mình nhìn theo hướng tay anh chỉ, đúng là có một bức tượng ở đó, nhưng chẳng có cái vương miện nào cả. Gilette kinh ngạc vô cùng, sao có thể như vậy được? Đến tận năm thứ bảy Harry vẫn có thể tìm thấy cơ mà? Sao đến lượt cô thì nó chạy mất tiêu? Phân biệt đối xử đấy à? Đúng là khác biết giữa người thường và nhân vật chính. Bà đây cũng muốn bàn tay vàng thì phải làm sao bây giờ?
- Chúng ta tìm thử xem. Biết đâu nó rơi đi đâu đó.
Tom gật đâu, cả cô và anh đều biết có dùng bùa Triệu hồi cũng vô dụng, đành phải tự thân vận động vậy.
Hai người cẩn thận tìm từng ngóc ngách trong phòng Cần thiết, không bỏ qua bất cứ thứ gì. Một mớ đồ đạc hỗn độn và vô dụng cả chục năm không được đụng đến bẩn thỉu, phủ đầy bụi bặm được lôi ra. Nào là vớ rách, bã kẹo cao su, áo choàng hỏng, đạn phân đã hết hạn, đĩa răng nanh, ống nhòm mách lẻo,.... Mấy thứ đó hẳn là giấu ông giám thị Filch
Gilette còn tìm được vài ba cuốn nhật kí tâm sự tuổi học trò, cô quay sang trêu chọc anh.
- Không biết trong này có vị Chúa tể nào nữa không nhỉ?
Vừa dứt câu, tay Gilette đã cứng đờ, mắt kinh ngạc mở lớn. Tom quăng hết mọi chuyện qua sau đầu, chạy vội đến chỗ cô.
- Có chuyện gì vậy, Gil?
- Cuốn... cuốn nhật ký của S...Salazar Slytherin!
Tom giật mình nhìn quyển sổ đã cũ đến không thể cũ hơn trên tay Gilette, ánh sáng mờ mờ toả ra từ cây đũa phép giúp Tom đọc được dòng chữ gần như sắp biến mất trên cuốn sổ theo thời gian.
Anh cũng ngạc nhiên không kém gì cô. Thật không ngờ ở một nơi như thế này lại có thể tìm ra cuốn nhật ký của Slytherin. Tom cầm lấy cuốn sổ, từ từ mở ra...
Chẳng có gì hết.
Y như cuốn nhật ký của anh, tất cả những trang giấy đã rách nát, ố vàng đều trống trơn.
Gilette rút ra từ trong áo chùng một cây bút đưa cho Tom. Hai người cùng chụm đầu vào cẩn thận viết lên cuốn sổ.
[Tiền bối, có phải là ngài đó không?]
Dòng chữ nhanh chóng biến mất, nhưng thật lâu sau cũng chẳng có gì hiện lên cả.
Tom và Gilette thất vọng vô cùng, chẳng lẽ không như cô và anh nghĩ sao? Chẳng lẽ đây chỉ là một cuốn nhật ký bình thường?
- Tom anh thử nói xà ngữ đi.- Gilette chợt nảy ra một ý. - Nói ta là hậu duệ của Salazar Slytherin, hãy cho ta thấy những điều người ẩn giấu.
Tom làm theo lời Gilette, từ miệng anh thoát ra một tiếng rít the thé, mà đáng lẽ ra phải vô nghĩa với Gilette. Cô vậy mà có thể hiểu được Xà ngữ sao? Lại chuyện gì vậy chứ?
Gilette chưa kịp suy nghĩ kĩ càng thì trên cuốn sổ vốn dĩ đang trống trơn lại từ từ hiện lên một dòng chữ.
[Hậu duệ của ta, ngươi quá yếu.]
Sau đó, dòng chữ cũng nhanh chóng biến mất, chẳng còn gì nữa. Kể cả Tom có nói bằng Xà ngữ hay viết vào cuốn nhật ký, thì nó vẫn cứ trơ trơ như vậy, không có chút dấu hiệu nào rằng nó có sức sống, rằng chỉ vừa mới đây thôi, nó đã đáp lời Tom.
Gilette nhìn cuốn số, trầm ngâm suy nghĩ.
- Tom, có lẽ là vì anh chỉ là một mảnh hồn nên quá yếu để có tư cách xem cuốn nhật kí này của Slytherin. Điều quan trong bây giờ là cần phải tạo lại thân thể cho anh, để anh hấp thu các mảnh hồn khác. Khi ấy, có lẽ cuốn nhật ký này sẽ phản hồi. Em cho là Slytherin không muốn để một người thừa kế vô dụng xem được nó.
Tom ngẫm nghĩ những lời cô nói, gật đầu đồng ý.
- Anh cũng nghĩ như vậy. Vậy thì cuốn nhật ký này trước hết cứ giữ lại.
- Vậy bây giờ chúng ta có tiếp tục tìm cái vương miện kia không? - Gilette hỏi Tom.
Anh lắc đầu:
- Hẳn là nó đã bị mang đi rồi. Chúng ta đừng nên mất thời gian nữa. Cũng khuya rồi, em cần phải đi ngủ.
Gilette gật đầu, hai người cùng ra khỏi phòng Cần thiết, trở về Kí túc xá Slytherin.