Gilette vừa đến dinh thự Malfoy đã gặp ngay cậu quý tử Draco trong bộ vest bảnh choẹ.
- Gil cậu tới rồi à? Cậu thấy tớ ổn chứ? Tớ muốn mình phải trông thật hoàn hảo trong những buổi tiệc như thế này, - Draco ngưng một chút sau đó tiếp - Dù là, tớ lúc nào cũng rất hoàn hảo.
Gilette nhún vai:
- Cậu trông rất ổn, Draco. Mặc kệ cái tính cách khó chịu thì đến tớ cũng phải thừa nhận cậu rất đẹp mã.
Mặt Draco đỏ bừng lên, cậu tức tối nói:
- Cậu không thể khen tớ một cách thật lòng được sao? Nói ra sự thật một cách thẳng thắn với cậu khó khăn đến thế cơ à?
- Quý ngài Draco, nếu cậu không tự sướng một cách thường xuyên đến nỗi khiến tớ phát ốm, tớ cũng sẽ không tiếc lời khen cậu đâu.
- Hừ, - Draco kiêu ngạo hất tóc, - Cậu thật không biết thưởng thức. Đi, tớ dẫn cậu đi chơi. Bữa tiệc còn lâu mới bắt đầu.
Gilette phất tay:
- Thôi, cậu dẫn tớ tới thư phòng đi. So với cậu, tớ càng hứng thú với cái thư phòng nhà cậu hơn.
Draco tức đến giậm chân:
- Gil! Cái thư phòng đó thì có gì hay ho cơ chứ! Lần nào cậu cũng đòi đến đó.
- Tớ thấy hay!
Cha mẹ Gilette bước vào sau, lẳng lặng quan sát cuộc đối thoại của hai đứa, khoé môi cong lên rất nguy hiểm. Gilette bất chợt rùng mình, cô quay lại nhìn vẻ mặt đầy mưu tính của cha mẹ, chợt thấy thái dương hơi đau.
- Papa, mama, hai người có thể đừng cười như thế có được không!
Nghe thấy Gilette nói Draco mới chợt phát hiện ra sự hiện diện của Micheal và Miranda. Cậu hơi giật mình đỏ mặt ấp úng nói:
- Cháu xin lỗi cô chú, cháu không để ý thấy cô chú đã đến. Hân hạnh được đón tiếp cô chú tại nhà cháu.
Draco chào rất kiểu cách và tiêu chuẩn, Gilette không nhịn được khụt khịt mũi.
Miranda cười dịu dàng nói:
- Không sao, Dra. Là do ta và Mike bước vào sau mà. Cảm ơn sự tiếp đón của cháu. Các cháu mau đi chơi đi, cô chú có thể tự đi tìm bố mẹ cháu.
Draco hơn do dự, sau cùng cậu khẽ "Vâng" một tiếng rồi kéo Gilette về phía thư phòng.
Ở đằng sau hai đứa trẻ, Micheal đang thì thầm vào tai vợ:
- Mắt thằng nhóc đó còn đang bận dán vào Gil thì lấy đâu ra thời gian để mà để ý tới chúng ta!
Miranda liếc chồng một cái sắc lẻm, cô lén đưa tay xuống hông anh vặn một cái, khiến vị gia chủ nào đó la lên oai oái.
- Anh bớt suy nghĩ không đứng đắn đi, con bé mới có 9 tuổi! Mau theo em đi tìm Cissy và Lusius!
Gilette vừa bước vào thư phòng liền quên hết mọi thứ xung quanh, vui sướng xà vào đống sách. Draco đứng bên cạnh chun mũi khó chịu, cậu thật sự không hiểu nổi tại sao Gilette lại thích đống sách này đến thế. Đúng là đồ mọt sách. Draco đứng nhìn Gilette vui vẻ với đống sách đột nhiên cảm thấy mình thật thừa thãi, cậu hậm hực giậm mạnh chân bước ra ngoài, mặc kệ cô ta, cậu không thèm quan tâm.
Gilette giữa đống sách như cá gặp nước, không ngừng đọc và ghi chép, thư phòng quả là nơi mà cô yêu thích nhất. Nhờ những cuốn sách cô biết được không ít kiến thức và thần chú, đặc biệt là những gia tộc lâu đời không mấy kiêng kị Pháp thuật Hắc ám, sách về chúng trong thư phòng có khá nhiều. Gilette ngồi rất lâu mới nghiên cứu xong một quyển sách có tên là Những Lời nguyền Không Thể Tha Thứ, Pháp thuật Hắc ám xưa và nay. Những phù thuỷ cổ quả thực mạnh hơn rất nhiều so với hiện nay, bởi lẽ họ có thể tự do sử dụng và sáng tạo ra tất cả các loại Pháp thuật dù là Hắc hay Bạch. Pháp thuật Hắc ám đôi khi rất thú vị hay đúng hơn là kì quặc, chẳng hạn như một lời nguyền khiến người ta vĩnh viễn biết thành một túm lông.
Gilette đứng dậy khỏi bàn vươn vai, ngồi bất động một lúc lâu quả thật rất khó chịu. Đến tận bây giờ, khi cô đã đọc xong một cuốn sách, Draco vẫn chưa trở lại để báo với cô là bữa tiệc của cậu ta đã bắt đầu. Có vẻ như là nhà cô đã đến quá sớm, Gilette nhún vai, cô thong thả bước tới giá sách, kì vọng bản thân có thể tìm ra một cuốn sách hay ho nữa để có thể giết thời gian. Ngón tay cô đang lướt qua những gáy sách, những tựa đề cổ quái thì chợt dừng lại. Cô rút cuốn sách ở ngay nơi mà tay cô đã dừng lại. Tim Gilette đập "Thịch" một cái, đó nào phải sách, là một cuốn sổ nhật ký cũ đã ố vàng, những dòng ngày tháng mờ nhạt trên bìa cuốn sổ cho cô biết nó đã có từ 50 năm trước. Có lẽ nào... Gilette cảm thấy tay cầm quyển sổ của mình run lên vì phấn khích, cô nhẹ nhàng lật mở trang đầu tiên, vẫn không thể không chế cơn run rẩy. Ngay trang đầu đã ngả vàng của quyển sổ nhật ký, đập vào mắt cô là cái tên bằng mực đã phai "T.M Riddle". Nét chữ phóng khoáng dứt khoát nói lên tính cách quyết liệt của chủ nhân nó. Gilette suýt đánh rơi cuốn sổ xuống đất, cái tên kia đã khẳng định cho suy đoán của cô, thật không thể ngờ rằng giá trị may mắn của cô lại cao đến như vậy, tuỳ ý cũng có thể tìm thấy một phần linh hồn của đại boss.
Gilette cầm quyển sổ giảo bước về bàn, vớ vội cái bút khi nãy cô dùng để ghi chép. Cầm bút lên rồi Gilette bất chợt lại phát hiện cô không biết nên nói gì với hắn. Say "hi"? Nghe thật ngu ngốc! Hay là viết đại cái gì đó để thăm dò? Gilette vung vẩy cái bút lông một hồi, cuối cùng mở cuốn nhật ký ra, viết:
[Xin chào ngươi, Tom Marvolo Riddle, hay chính xác hơn, Lord Voldemort!]
Gần như ngay khi cô nhấc bút, dòng chữ liền biết mất, thay vào đó là một nét chữ dứt khoát, nhưng cô cảm nhận được một chút ngạc nhiên từ nó:
[Ngươi biết ta? Thật không ngờ đấy! Thú vị thật, tiểu thư không sợ ta sao?]
Nhìn dòng chữ mới hiện lên trên cuốn số, Gilette phấn khích vô cùng, kiếp trước cô thực sự rất sùng bái vị Chúa tể Hắc ám này. Ông Ollivanders không phải cũng từng nhận xét rồi đấy sao? Nhưng điều Voldemort làm vĩ đại, khủng khiếp nhưng cũng tuyệt vời! Cho dù hắn làm bao nhiêu việc ác đi nữa, những thành tựu đáng nể của hắn cũng không thể bị phủ nhận, hắn thực sự là một phù thuỷ vĩ đại! Hơn nữa Gilette biết rõ quá khứ không mấy hạnh phúc của Tom Riddle vì lẽ đó cô càng yêu thích và kính trọng vị Chúa tể này. Nhưng càng yêu thích cô càng hi vọng hắn không gây ra những việc kia, làm hại đến người thân của cô. Voldemort đã làm việc đó, nhưng mảnh hồn Tom Riddle này thì chưa! Mảnh hồn này đã được cắt ra từ năm Chúa tể Hắc ám mới 16 tuổi. Có lẽ cô nên giúp mảnh hồn này có được thân thể, và cùng hắn tiêu diệt chủ hồn và những mảnh hồn khác?
[Tại sao ta phải sợ một mảnh linh hồn chứ? Ta không những không sợ, mà còn rất kính nể ngươi. Cho dù ngươi làm bao nhiêu việc ác, ta vẫn phải thừa nhận ngươi là một phù thuỷ vĩ đại.]
[Ta quả thực rất kinh ngạc với những điều ngươi nói đấy, tiểu thư. Ngươi là ngươi đầu tiên nói với ta như vậy. Vậy ta có vinh hạnh được biết tên em không, tiểu thư thông thái?]
Fan hâm mộ được nói chuyện với thần tượng là cảm giác như thế nào chứ? Để Gilette nói cho, cô thật sự vui đến phát cuồng luôn! Cô nhớ rõ mảnh hồn này là mảnh duy nhất giữ nguyên được dáng vẻ soái ca, rất nhiều lí do khiến cô đi đến quyết định cuối cùng, cô sẽ giữ lại Tom Riddle mà cô yêu thích nhất! Dù kính nể vị Chúa tể Voldemort, không thể không nói rằng cô vẫn thiên vị một Tom Riddle chưa hắc hoá hoàn toàn hơn, hắn có tính người hơn, hắn giống người hơn, hắn đẹp trai hơn, hắn đáng yêu hơn và hắn vẫn vĩ đại như thế!
[Ta là Gilette, Gilette Gray, một người vẫn luôn thần tượng ngươi!]
[Gray à? Đó là một gia tộc lâu đời. Phải nói là ta rất hân hạnh khi vinh dự được trở thành thần tượng của em.]
Gilette cố gắng sắp xếp lại mạnh suy nghĩ, cô quyết định nói ra kế hoạch của mình.
[Tom, em có thể gọi anh như vậy chứ? Anh cũng có thể gọi em là Gil.]
[Rất hân hạnh.]
[Em có một chút chuyện muốn bàn với anh.]
[Anh đang nghe đây, Gil.]
[Em biết là anh luôn muốn làm chủ thế giới, anh coi thường Muggle, coi thường những dòng máu không thuần khiết. Nhưng anh có bao giờ nghĩ rằng mọi thứ sinh ra đều có lí do của nó? Số lượng phù thuỷ thuần huyết không nhiều, nếu như chúng ta lúc nào cũng liên hôn, chẳng bao lâu sẽ dẫn đến tình trạng kết hôn cận huyết, những đứa trẻ của cuộc hôn nhân như vậy có xác xuất trở nên dị dạng rất cao! Anh nghĩ sao nếu chỉ vì vấn đề máu lai mà những đứa trẻ phù thuỷ sinh ra đều không bình thường? Cứ như vậy, phù thuỷ sẽ tuyệt chủng!]
Gilette cầm bút viết một hơi dài, lần này dòng chữ biến mất nhưng phải mất một lúc khá lâu mới hiện lên dòng chữ mới, có lẽ Tom đang suy nghĩ về những điều cô viết.
[Lý luận của em khá sắc bén đấy cô bé! Nhưng chẳng lẽ phù thuỷ chúng ta lại ít ỏi tới nỗi cần đến Muggle để duy trì nòi giống?]
[Không chỉ như vậy đâu, Tom. Anh khinh thường Muggle vì cho rằng họ không có pháp thuật, anh cho rằng phù thuỷ mới là cao quý nhưng anh có biết rằng ngoài kia, trong khi chúng ta đang loay hoay với đũa phép, chổi bay và một mớ những thứ ba láp, thì Muggle đã có một nền khoa học vô cùng phát triển? Có một vị danh nhân đã từng nói rằng: "Khoa học khi đạt đến đỉnh cao thì không thua gì pháp thuật." Đó là sự thật! Em biết rằng anh không tin, để em cho anh một vài ví dụ nhé? Một quả bom nguyên tử có thể thối bay hoàn toàn một thành phố, anh có thể làm vậy không? Và anh có thể thoát không nếu đang ở trong thành phố đó? Tin em đi, nếu một khi chiến tranh nổ ra, phù thuỷ chưa chắc đã thắng!]
Rất lâu sau Tom mới trả lời:
[Em... hình như nói đúng...]
[Không phải hình như mà đó hoàn toàn là sự thật! Những gì anh làm sẽ chỉ khiến thế giới chìm trong đau khổ và diệt vong thôi! Anh là một người vĩ đại, nhưng sự vĩ đại ấy phải được sử dụng đúng cách, đặt nó ở nơi mà nó có thể toả sáng! Nếu anh tìm hiều về Muggle anh có thể thấy được những vũ khí của họ còn nguy hiểm hơn cả một Lời Nguyền Chết Chóc, những cuộc chiến tranh của họ vô cùng thảm khốc, những hình thức tra tấn của họ còn khủng khiếp hơn một Lời Nguyền Tra Tấn! Tin em đi!]
[Em nói đúng, vậy em muốn gì?]
Gilette hơi khựng lại với câu hỏi thẳng thắn của Tom, cô đặt bút viết.
[Em có thể trả lại thân thể cho anh, Tom. Và em cần anh giúp em tiêu diệt chủ hồn và những mảnh hồn khác. Thế giới này có một Chúa tể là đủ rồi, Tom, và em hi vọng đó là anh.]
Tom Riddle trầm ngâm rất lâu, cuối cùng trên trang giấy đã ngả vàng hiện lên một câu hỏi.
[Tại sao lại là anh?]
[Vì anh có lẽ là mảnh hồn có nhân tính nhất. À và vì một chút tâm tư riêng của em nữa, anh là mảnh hồn đẹp trai nhất.]
Tom có vẻ hơi sững sờ với câu trả lời này, một lúc sau mới đáp lại.
[Hahaha, em tin anh sao?]
Gilette không ngờ cô lại vừa chọc Chúa Tể Hắc Ám bật cười. Cô trả lời lại anh vô cùng dứt khoát.
[Tin.]
Đúng lúc đó, tiếng gõ cửa vang lên, Gilette viết vội mấy dòng rồi giấu cuốn số vào người.
[Anh cứ từ từ suy nghĩ đề nghị của em đi, có người đến.]
Cô vừa giấu cuốn số xong thì Draco bước vào, cậu có vẻ khó chịu:
- Gil, cậu đã ở trong đó hàng giờ rồi đấy! Còn nữa cậu không nghe thấy tớ gõ cửa sao?
Gilette nhìn Draco cười cầu hoà:
- Tại mấy cuốn sách hay quá nên tớ không chú ý.
Draco nhăn mặt có vẻ như lại định càu nhàu việc cô lúc nào cũng đắm đuối vào mấy cuốn sách nhưng cuối cùng lại thôi.
- Bữa tiệc sắp bắt đầu rồi đấy, mau ra ngoài đi.
- Ừm, tớ biết rồi.
Nói rồi, Gilette theo Draco ra ngoài.