Những bông tuyết lác đác rơi. Con đường Privet Drive đã khoác lên mình một lớp áo trắng muốt, con đường ấy bình thường như bao con đường khác trong dịp Giáng sinh.
Ông bà Dursley vẫn đang tất bật trang hoàng căn nhà và liệt kê danh sách quà tặng cần mua cho "cục cưng" của họ, thằng Dudley. Chỗ quà đó chắc đâu đó khoảng chừng vài chục món.
Ông bà Dursley không hề nhớ gì đến đứa cháu Harry quỷ quái của họ. Hơi đâu mà nhớ cái thằng ranh con ấy, cái thằng khiến họ muốn điên lên. Những con người bình thường như họ thật sự không hề muốn có chút liên hệ nào với cái đám quái quỷ đó. Thế mà quả thực là tức điên lên được, cái đám người mà họ ghét cay ghét đắng đó đột nhiên nổ bùng ra từ cái lò sưởi nhà họ, làm hỏng bét cái sự bình thường của ngày hôm ấy.
Chú Sirius đi đầu tiên, đường hoàng bước ra khỏi ngọn lừa bùng lên từ lò sưởi. Cả gia đình Dursley đang trang hoàng cây thông trợn tròn mắt nhìn sự việc quái dị đang xảy ra trong căn nhà bình thường đến không thể bình thường hơn của họ, kinh ngạc đến không nói nên lời. Họ chưa kịp phản ứng thì cái lò sưởi lại bùng lên lần nữa. Sau đó, thằng cháu trời đánh của họ, thằng Harry, lăn khèo ra đất suýt chút nữa thì đụng đầu vào cái cây thông Noen. Rồi một lần, hai lần cứ thế liên tục bốn ngọn lửa bùng lên, nhà Gray tụ tập đông đủ kèm theo búp bê phương Đông, Minh Vân.
Ông Dursley kinh hoàng chỉ vào Harry, ngón tay béo múp run rẩy, mặt thì phình ra tím ngắt:
- Mày... Mày... Chúng mày...
Gilette nhăn mày nhìn ngón tay ông Dursley xỉa vào mặt Harry, định nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Micheal đưa tay ngăn lại chú Sirius đang chực nổi khùng lên, lịch thiệp nói:
- Ngài Dursley, chúng tôi rất xin lỗi vì chuyến viếng thăm đường đột này, chúng tôi không còn cách nào khác. Chúng tôi không thể liên lạc với ngài và chúng tôi sợ rằng dù liên lạc rồi thì ngài đây cũng sẽ không đồng ý gặp mặt, thế là hỏng chuyện. Xin ngài thứ lỗi cho hạ sách này.
Khuôn mặt bà Dursley vặn vẹo vì giận dữ, bà gằn từng tiếng:
- Nhà tao không chứa chấp những đồ quái dị như chúng mày!
Vì một phút lơ là vô ý hay cố tình của Micheal, chú Sirius vùng ra, không ngại ngần rút đũa phép chĩa vào ông bà Dursley.
- Chúng ta cũng không hề muốn bước vào cái chuồng heo này! Nếu không phải vì Harry, các ngươi nghĩ chúng ta sẽ đến đây sao? Vốn muốn đàm phán tử tế, nhưng mà đối với cặn bã thì ông đây không cần lịch sự làm gì. Không có bàn bạc gì nữa hết, ông đây thông báo luôn chứ không phải hỏi ý kiến. Ông đến giành quyền nuôi Harry, không nói nhiều từ giờ thằng bé ở với tôi, cha đỡ đầu của nó, loại họ hàng như các ngươi thà không có còn hơn. Đừng tưởng ta không biết những gì các ngươi làm với thằng bé!
Sắc mặt ông bà Dursley tái dần theo cơn tức giận của chú Sirius. Thằng Dudley vừa nhìn thấy cây đũa phép đã co dúm lại nấp sau lưng mẹ nó, hai tay bịt kín cái mông to bè của nó. Một người như dượng Vernon của Harry, tức ông Dursley, không bao giờ có thể nuốt trôi một cục tức lớn như thế, bằng sự dũng cảm vơ vét được từ cơn giận đang nghẹn ứ trong cuống họng, ông Dursley gào lên với chú Sirius:
- Mày là cái thá gì mà làm càn trong nhà tao? Lũ ghê tởm chúng mày không thể làm hại người bình thường như bọn tao, chúng mày sẽ bị trừng trị. Harry sẽ không đi đâu hết, quyền nuôi dưỡng nó là của bọn tao! Bọn tao đã vô cùng lương thiện mới nuôi báo cô cái của nợ của con mụ quái gở Lily và thằng cha lông bông cầu cơ cầu bất bao nhiêu năm. Đúng là một lũ vô ơn, cùng một ruộc với nhau cả!
Dượng Vernon nói một hơi, mặt đỏ dừ lên như trái cà chua chín mọng và thở phì phò như một con trâu mộng, cái nọng mỡ ở cằm dượng rung lên theo từng nhịp thở.
Cơn điên của chú Sirius chưa kịp nổi lên thì đã có một ngươi khác nổ bùng. Harry giận dữ hét toáng lên:
- Đủ rồi!!! Dượng không có quyền nhục mạ cha mẹ con! 9 năm trời con sống ở nhà dượng, có ngày nào là sống đúng nghĩa không? Đến khi Gilette đến thì dượng mới ngưng đày đoạ con, từ ngày đó con sống như một người vô hình trong nhà, bị coi như không khí. Một cuộc sống như thế con thà rằng ngay từ đầu dượng của vứt con ở trại trẻ mồ côi cho xong!
Gương mặt dượng Vernon bạnh ra, ông có vẻ lại chuẩn bị phun ra một điều gì đó không mấy hay ho, nhưng dì Petunia, tức bà Dursley đã đi trước một bước:
- Mày nói đúng lắm, đáng ra ngay từ đầu trúng tao phải vứt mày ở trại trẻ mồ côi cho rồi. Chúng tao là những người bình thường lương thiện, tại sao chúng tao lại phải gánh cục nợ của cha mẹ mày làm quái gì cơ chứ? Mày cứ đi theo cái đám dị hợm của mày đi. Để rồi như cha mẹ mày ấy, vì nghịch ngợm mấy thứ kì dị đó mà nổ tung.
Gilette ngăn lại Harry đang chực xông lên, lạnh lùng nhìn thẳng vào ông bà Dursley. Ông bà Dursley chạm phải ánh mắt của Gilette, toàn thân chợt lạnh lẽo như thể có con rắn độc đang nhìn họ chằm chằm chỉ chực chờ thời cơ để tấn công. Chỉ là một đứa bé, sao có thể có ánh mắt đáng sợ như thế chứ?
- Nghịch ngợm? Nổ tung? Các người có biết là không có "những người dị hợm" như chúng tôi thì các người đã sớm chết rồi không? Nghịch ngợm mà các người nói, thực chất là anh dũng chiến đầu với tên Phù thuỷ hắc ám hung ác nhất trong lịch sử. Nổ tung mà các người nói thực chất là huy hoàng hi sinh trong khi đối đầu với tên ác nhân vì người thân vì thế giới. Còn các người? Rúc ở một chỗ, hưởng thụ bình an và yên lành từ sự hi sinh của họ có tư cách gì mà chỉ trích họ? Dị hợm? Vô ơn? Các người mới thật sự là vô ơn, còn thua cả cầm thú!
Minh Vân ở bên cạnh nhìn mọi chuyện, trong lòng chợt cảm thấy chua xót, họ hàng như vậy, cậu ấy rốt cuộc là làm như thế nào trải qua vậy?
Minh Vân chợt cảm thấy một bàn tay nắm chặt lấy tay mình, cô bé giật mình ngẩng đầu lên, hai mắt Miranda đỏ hoe, vừa đau lòng, vừa phẫn nộ. Bên cạnh cô, cả Micheal lẫn chú Sirius đều sắp nhịn không nổi nữa. Đám Muggle ngu xuẩn ấy, lại dám nhục mạ James và Lily!
Mặt ông bà Dursley tái nhợt, đuối lý không nói nổi gì nữa. Ánh mắt sắc lạnh của Gilette vẫn bắn thẳng về phía hai người, thêm cả ánh mặt giận dữ của Sirius, Micheal và Miranda khiến họ sợ hãi run lên bần bật.
- Gilette. - Harry chợt lên tiếng. - Không cần nói nữa, mình đi thôi, tớ sẽ không bao giờ về đây nữa. - Lặng đi một lúc, cậu nhóc nói tiếp. - Chú Sirius, mình về nhà được không ạ? Căn nhà của chú ấy, nhà thật sự...
Nhìn thấy sự khẩn cầu tràn ngập trong mắt Harry, chú Sirius chợt thấy khóe mắt cay cay, vươn tay xoa đầu cậu nhóc:
- Đương nhiên là được rồi, đương nhiên là được...
Chú Sirius dẫn Harry hướng về cái lò sưởi, vốc một nắm bột Floo.
- Này Micheal, mình đi trước nhé, rảnh thì qua chỗ mình chơi.
Nói rồi chú kéo Harry vào trong lò sưởi, vẫy tay chào và ném nắm bột xuống, hô lớn:
- Số 13, quảng trường Grimmauld!
Ngọn lửa bùng lên, nuốt trọn bóng dáng của hai chú cháu.
Michael vẫy tay với đám lửa, rồi nén cơn thịnh nộ và nỗi chua xót trong lòng xuống, quay sang nói với gia đình Dursley:
- Từ giờ trở đi, Harry không còn liên quan gì đến các người nữa. Các người cứ hưởng thụ cuộc sống "bình thường" của các người đi.
Miranda kéo tay chồng, khiến cho cơn giông bão trong lòng Micheal dần dịu xuống:
- Chúng ta trở về thôi.
Micheal gật đầu, vẫy tay với hai cô bé:
- Hai con vào trước đi.
Minh Vân và Gilette quay qua nhìn nhau, cùng vốc một nắm bột Floo rồi bước vào lò sưởi.
- Dinh thự Gray!
Ngọn lửa lại bùng lên lần nữa, hai cô bé biến mất.
Vợ chồng nhà Gray liếc ông bà Dursley lần cuối rồi cũng bước vào lò sưởi, biến mất.
Ông bà Dursley vẫn cứ trợn trừng mắt ngó trân trân cái lò, căn nhà của họ đã trở lại bình thường, không có bất cứ điều gì khác biệt. Nếu không phải lời nói đanh thép của Gilette vẫn cứ văng vẳng bên tai, có lẽ họ sẽ tin rằng mọi chuyện vừa xảy ra chỉ đơn giản là một cơn ác mộng. Trong lòng hai ông bà Dursley bấy giờ rối như tơ vò, họ làm sai rồi sao?
Minh Vân ném bản thân mình lên giường của Gilette, ngửa mặt nhìn trần nhà đầy sao, nghĩ đến những chuyện vừa được chứng kiến trong lòng lại nổi bão. Gilette thả mình xuống cạnh cô bạn. Cả hai đứa đều im lặng không nói.
- Gil này, - Minh Vân không nhịn được mà lên tiếng phá vỡ sự im lặng trong phòng. - Trước kia Harry sống khó khăn lắm hả?
Gilette nắm lấy tay cô bé, gật đầu:
- Ừ, cậu ấy sống không dễ chịu chút nào. Họ là gia đình Muggle vô cùng có thành kiến với phù thuỷ. Họ bắt Harry ngủ dưới gầm cầu thang, mặc đồ cũ lùng thùng của thằng anh họ Dudley, thậm chí đôi khi còn bỏ đói cậu ấy. Họ vốn dĩ không hề quan tân đến Harry. Thằng anh họ Dudley của cậu ấy thì lúc nào cũng rủ rê bạn bè bắt nạt cậu ấy, cô lập cậu ấy. Harry thật sự rất đáng thương.
Minh Vân yên lặng không nói, thực chất trong lòng đang dần hình thành một quyết tâm không thể lay chuyển. Harry Potter chỉ mình cô mới có thể bắt nạt, ai cũng không được, đến một người cô diệt một người, đến hai người cô diệt cả đôi!
Gilette liếc Minh Vân, chợt hiểu ra chuyện gì đó, lên tiếng trêu chọc:
- Đau lòng rồi hả?
- Đau lòng gì chứ?- Minh Vân giật mình bật dậy.
- Thì đau lòng Harry nhà cậu ấy. - Gilette ngồi dậy theo bạn, vỗ vai Minh Vân, dùng vẻ mặt "Tớ hiểu mà." nhìn cô bé.
Mặt Minh Vân đỏ bừng, nhào vào Gilette cù loạn:
- Cái gì mà của tớ chứ? Ăn nói linh tinh! Cù chết cậu!
Hai đứa ngã lăn ra giường, đùa nghịch loạn thành một đoàn, tiếng cười vui vẻ vang vọng khắp phòng.