• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 01: Hệ triệu hoán thống

"Tiểu tử thối, ngoan ngoãn một chút, ai bảo ngươi dám đắc tội người không nên đắc tội chứ !" Trong xe tải, một người đàn ông vạm vỡ với cặp kính râm, mặt mũi đầy dữ tợn hung hăng phát mạnh vào gáy của Bạch Vũ.

Bạch Vũ co ro trong sợ hãi, ôm chặt lấy hai chân, cái khăn trùm đầu che trước mắt hắn một mảng đen kịt, dường như cả thế giới đã bỏ rơi hắn.

Rốt cuộc là hắn đã đắc tội người nào? Bạch Vũ vắt hết óc cũng không thể nghĩ ra. Khi ở trường học hắn luôn luôn e dè khép mình, chưa từng đắc tội với người khác. Xế chiều hôm nay trường học không có tiết, hắn đang từ cổng sau trường đi ra thì bị mấy tên mặc âu phục đeo kính râm từ chiếc xe van dừng sát ven đường kéo vào trong thùng xe.

Bạch Vũ còn chưa rõ tình hình thì đã bị trùm đầu và ăn một trận đấm đá.

Mãi đến khi trông thấy Bạch Vũ bị đánh thoi thóp, cuốn rúc vào sau xe, những tên áo đen này mới dừng lại.

Không biết xe chạy bao lâu, chiếc điện thoại sau lưng tên áo đen vang lên, hắn nhận máy.

"Cái gì! Bắt lộn?" Tên áo đen ngữ khí rất khó chịu, để điện thoại xuống, hắn hỏi những tên khác sau lưng, "Bắt lộn, làm sao bây giờ?"

Bạch Vũ toàn thân run rẩy, trái tim đập mạnh như trực nhảy ra. Bọn chúng bắt nhầm người, vậy có phải mình sẽ được thả ngay không? Một tia hi vọng trỗi dậy trong lòng.

"Ném xuống sông cho cá ăn đi." Tên áo đen ngồi phía trước đột nhiên mở miệng nói, thanh âm lạnh lẽo.

Cái gì! Cơ thể Bạch Vũ chấn động. Giữa ban ngày ban mặt, bọn chúng lại muốn giết mình!"Rầm, Rầm, Rầm..." "Cứu mạng! Cứu mạng!" Hắn giãy dụa mãnh liệt, đập mạnh vào cửa kính, muốn thu hút sự chú ý của người qua đường.

"Hừ." Tên áo đen đằng sau cười lạnh khinh thường, một con dao đập vào gáy Bạch Vũ, hắn lập tức ngã xuống xe bất tỉnh.

Không biết bao lâu sau, Bạch Vũ bị sặc nước nên tỉnh dậy, mở mắt ra, trước mắt là một mảng đen kịt, xung quanh tất cả đều là nước, yết hầu hắn muốn mở ra hô cứu mạng, nhưng chỉ nuốt vào được từng ngụm từng ngụm nước.

Cái lạnh làm khí lực hắn dần biến mất, cảm giác hít thở không thông cũng khiến cho ý thức hắn dần dần mơ hồ.

Bóng tối và lạnh lẽo dần nhấn chìm Bạch Vũ. . . Đột nhiên từ nơi tối tăm sâu nhất lóe lên một tia sáng…

***

Mưa bụi mịt mờ, Giang Nam phủ đầy nước. Một khúc Thanh Hà từ trong thành chậm rãi chảy qua. Trên thuyền ông lão tay cầm cây gậy trúc khẽ chống xuống, chiếc thuyền thuận theo dòng nước trôi đi.

"Ông ơi, có người rơi xuống nước kìa!"

Đuôi thuyền truyền ra một tiếng kêu, mang theo ngữ điệu đặc biệt của người con gái Giang Nam, mềm mại, ngọt ngào tựa như quết mật đường. Nghe thấy tiếng gọi của cháu gái ở đuôi thuyền, ông lão không rời mắt, phát hiện chỗ không xa đuôi thuyền có một chàng trai mặc áo trắng nổi lên gần thuyền.

Ông lão ngay lập tức quay mũi thuyền. Thuyền đã dừng sát bên cạnh chàng trai, ông lão cúi người lấy sức kéo chàng trai lên, thở dốc hai cái, nhưng không kéo lên thuyền."Chàng trai này ốm yếu, nhưng cơ thể cũng hơi nặng."

Với sự giúp đỡ của cháu gái, rốt cục cũng kéo được chàng trai lên thuyền. Ông lão đầu tiên là chạm vào mũi chàng trai, sau đó lại cúi người lắng nghe nhịp tim, mở mí mắt và nhìn vào con ngươi cậu ta. Với một tiếng thở nhẹ nhõm, ông nói với cháu gái của mình:" Chàng trai này vận khí tốt, còn có thể cứu sống."

Nói xong ông lão liền lật người hắn lại, ấn bụng hắn vào đùi của mình, sau đó đập liên tục vào áo của hắn, ba nhẹ một nặng, rất nhịp nhàng. Phút chốc, từ miệng hắn phun ra một ngụm lớn nước bẩn. Ông lão sau đó lại đem thân thể cậu ta lật lại, dùng sức ấn mạnh vào người cậu ấy.

"Ông ơi, cậu ấy có phản ứng!" Cô cháu gái thốt lên, ngạc nhiên chỉ vào ngón tay chàng trai. Thấy cậu ta được cứu sống, ông lão không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Lúc này ông mới bắt đầu xem xét chàng trai ở trước mặt.

Toàn thân chàng trai ướt sũng nằm trên thuyền, mái tóc đen dài hỗn loạn trên khuôn mặt. Chàng trai tuổi tác không lớn, ngũ quan có vẻ thanh tú. Đôi mày kiếm làm tăng thêm mấy phần lạnh lùng.

Trên người cậu ta mặc chiếc áo khoác trắng, mặc dù không biết nó được làm từ loại vải gì, nhưng có thể nhìn ra được đó là một loại vải rất tốt. Trong thành phố, người mặc loại vải đắt tiền này hẳn là những người rất giàu có. Kinh nghiệm cho thấy cậu chàng này ắt hẳn thân thế cũng không phải loại tầm thường.

Ông lão nhấc cậu ấy vào trong khoang thuyền, sau đó kêu lên một tiếng, chống sào lái thuyền hướng về phía trước. . .

Bạch Vũ cảm giác lúc này đầu của mình sưng rất to, chìm vào hôn mê, toàn thân như nhũn ra không một chút sức lực. Cổ họng nóng bỏng như đao cắt, "Ta. . . Còn sống?"

Cậu ta lấy sức mở to mắt, trước mắt cảnh vật hoàn toàn lạ lẫm, "Ta được cứu sao? Có điều chủ nhân ngôi nhà này thật đúng là. . . tao nhã. Một ngôi nhà hoàn toàn bằng gạch, ừm, gạch ngói tương đối cũ nát."

"Mừng ngài tỉnh lại." Thanh âm đột nhiên xuất hiện dọa Bạch Vũ sợ run cả người. Trong phòng không phải là không có người sao, sao lại đột nhiên có thanh âm truyền ra. Chẳng lẽ là do ta ngâm nước quá lâu nên nghe nhầm rồi?

"Ngài không có ảo giác, ngài có thể gọi ta là hệ thống, rất vui khi được phục vụ ngà, nếu cần gì, ngài chỉ cần tự nói trong lòng, ta có thể cùng ngài giao lưu." Bạch Vũ bình thường lúc rảnh rỗi cũng chỉ thích lên mạng đọc tiểu thuyết giết thời gian, nghe thấy cách xưng hô quen thuộc hệ thống này,mặc dù vẫn còn có chút không dám tin, nhưng trong lòng đã rõ ngọn nguồn.

Được thôi. Vậy xin hỏi ngươi là cái gì hệ thống? Minh tinh hệ thống, hay hệ thống mười hạng toàn năng, hay là hệ thống rút thăm trúng thưởng? Đương nhiên, nếu như là hệ thống thương gia, ta cũng miễn cưỡng tiếp nhận. Các hệ thống trong tiểu thuyết đô thị đã cháy hàng trong một thời gian.

"Xin lỗi, túc chủ đáng kính, ta là hệ thống triệu hồi 1. 0."

Bạch Vũ ngẩn ngơ, hệ thống triệu hồi, lại còn thêm 1.0. Cảm giác giác thật “đời thấp”, làm sao thêm một chút phụ tố vào đi! Ví dụ như tôn hệ thống triệu hồi tối cao, hệ thống triệu hồi ma quỷ, hệ thống triệu hồi máy bay,.. như này mới có thể hiện cá tính mạnh mẽ!

Cái tên như thế đúng là hạ thấp đẳng cấp của hệ thống.

"Hệ thống, hệ thống triệu hồi của ngươi làm thế nào mới có thể sử dụng?"

"Bẩm túc chủ, hệ thống triệu hồi trước mắt đang ở phiên bản 1. 0, và hệ thống sẽ được nâng cấp khi đáp ứng các điều kiện nâng cấp. Quy tắc triệu hồi hệ thống sau khi nâng cấp sẽ được điều chỉnh phù hợp. Trước mắt phiên bản 1.0 có quy tắc như sau: chỉ có thể triệu hồi văn thần võ tướng sau thời Tấn (bao hàm triều Tấn), các văn thần võ tướng được triệu tập sẽ tự động được truyền bá thấm nhuần lòng trung thành với túc chủ, nhưng giữ được ý thức của riêng họ."

"Khi số lượng văn thần võ tướng mà túc chủ triệu hồi đạt tới năm người, phiên bản sẽ được cập nhật. Trước mắt cách hai tháng túc chủ có thể triệu hồi miễn phí một văn thần võ tướng. Số lượng người triệu hồi không được tích lũy, nhất định trong tháng phải tiến hành triệu hồi."

"Xin hỏi túc chủ phải chăng bây giờ lập tức ngẫu nhiên chọn ra văn thần võ tướng đầu tiên”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang