• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 9: Báo thù (2)

Cửa phòng bị đẩy ra nhẹ nhàng, Vương Bá Đương đi vào, tránh đống thi thể trên đất, sau đó tìm kiếm một hồi, tìm được đống hàng hóa lúc trước Bạch Vũ đã bị cướp đi, sau đó mang theo đống hàng hóa, cùng Bạch Vũ rời khỏi cái viện này.

. . .

Ngoài cửa sổ trời mưa lất phất, Bạch Vũ người dựa vào ghế, trong tay cầm một cuốn sách mỏng, chăm chú đọc. Cuốn sách mỏng có trang bìa màu xanh, có năm chữ lớn màu đen, do Phong Vân của Yến quốc ghi chép, phía bên dưới còn có một số hiệu ghi 235.

Đây là cuốn sách do Phong Vân của nước Yến ghi chép, từ những thương hội ở Yến quốc đến mọi việc mà quốc gia tuyên bố, Phong Vân ghi chép cuốn này cứ ba tháng sẽ tuyên bố một bản, chủ yếu là ghi chép xem trong ba tháng này ở nước Yến diễn ra những sự kiện to nhỏ nào, cùng với những sự kiện lớn trong thiên hạ, đương nhiên, cái gọi là thiên hạ cũng chỉ là chỉ mấy sự kiện lớn nhỏ diễn ra trong khu vực xung quanh, cách nước Yến khoảng mấy vạn dặm. Thế giới rộng lớn biết nhường nào, bao nhiêu thương hội lớn nhỏ xa xa thì không có năng lực cũng như tư cách để ghi chép lại.

Uống một ngụm trà thơm trong chén, đang chuẩn bị từ từ thưởng thức một chút một những ghi chép ba mươi sáu huyện gần nhất ở Giang Nam, bài thơ « Giang Nam hảo » : Giang Nam hảo, phong cảnh cũ từng am; mặt trời mọc Giang hoa hồng thắng lửa, xuân tới nước sông lục như lam. Hắn nhớ Giang Nam? Tác giả chính là Bạch Vũ.

Đương nhiên không tự nhiên mà hắn viết bài thơ này, mà là hắn không biết liêm sỉ đạo văn nhà thơ Bạch Cư Dị. Nguyên nhân hắn làm như thế tự nhiên là để đề cao danh tiếng cho hắn.

Đây cũng là kế hoạch đầu tiên mà Phòng Huyền Linh, chỉ huy quân sự số một mà hắn triệu hoán vào tám tháng trước.

Đó là để cải thiện danh tiếng của hắn trong số các học giả, thì viết thơ đương nhiên là cách dễ dàng và nhanh nhất.

Văn nhân ở thế giới này không yếu kém như văn nhân ở kiếp trước, tay trói gà không chặt. Thế giới này ngoại trừ võ giả còn có thuật sĩ . Mà cái nghề nghiệp thuật sĩ này những người tu luyện, thì văn nhân chiếm số lượng tương đối lớn. Bởi vì sức mạnh tinh thần của văn học nói chung mạnh hơn người thường, cho nên mười người thì cả mười làm cái nghề thuật sĩ này, đương nhiên, trên thế gian cũng không ít những người phàm trần, tinh thần mạnh mẽ người bước vào cánh cửa nghề thuật sĩ này.

Nhưng so sánh tiến vào cánh cửa Tu Luyện hệ võ giả, thì cánh cửa thuật sĩ lại cao hơn không ít, nhưng muốn tu luyện tới cảnh giới thứ nhất so với người thường thì càng phải có tinh thần thép, điều này là nguyên nhân dẫn đến số lượng thuật sĩ tương đối thưa thớt.

Trong giới văn học, có một hệ thống tu luyện hiếm hơn, là Nho sĩ! Tên tuổi của Nho sĩ Bạch Vũ cũng chỉ là ngầm trộm nghe được mà thôi, cũng chưa từng gặp qua.

Điều khiến Bạch Vũ ngạc nhiên là sức mạnh tinh thần cơ bản của Phòng Huyền Linh vượt trội hơn nhiều so với người bình thường, nói cách khác, tài năng tu luyện trong chiến đấu là vô cùng mạnh mẽ, tu hành thuật sĩ tâm pháp buổi tối thứ nhất liền trực tiếp đột phá đến cảnh giới thứ nhất Khai Đan cảnh, có thể câu Thông Thiên địa, sau đó chỉ dùng ba tháng đã có thể mở rộng đan điền đến cực hạn, gấp mười lần kích thước của người thường!

Không gặp bất kỳ bình cảnh nào, đã từ Khai Đan cảnh đột phá đến Khí Hải cảnh. Cảnh giới này là hấp thu linh khí của đất trời để lấp đầy Khí Hải. Khi Khí Hải được lấp đầy, hắn có thể ngưng tụ Kim Đan. Tính đến giờ đã năm tháng trôi qua , Linh Hải trong cơ thể Phòng Huyền Linh đã được bổ sung đầy đủ, nhưng hắn không vội vàng đột phá, bởi vì tu luyện quá nhanh sẽ dẫn đến căn cơ bất ổn, cho nên trong khoảng thời gian này hắn nhất định phải cũng cố căn cơ.

Hệ thống đã phát triển kể từ khi triệu tập anh hùng thứ năm vào hai tháng trước, tròn hai tháng trôi qua, cho tới bây giờ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

Đã tám tháng trôi qua kể từ khi hắn giết bọn lưu manh, giành lại hàng hóa từ chúng.

Bởi vì trên người có quá nhiều bí mật, cho nên Bạch Vũ rất sớm đã từ biệt Tần lão, dùng tiền bán được Kim Vân thiết mua sắm một viện tử nhỏ tại khu phía đông Trừng huyện.

Ngay từ hai tháng trước Bạch Vũ đã triệu hồi ra một vị anh hùng cuối cùng Tử Diện thiên vương Hùng Khoát Hải, thân cao khoảng chừng hai mét năm, eo đại bàng tròn, đầu hổ vòng mắt, thanh âm như sấm, như một người khổng lồ đứng trước mặt Bạch Vũ, quả thực khiến Bạch Vũ giật nảy mình. Tại một thế giới khác này, một người đàn ông vạm vỡ như Hùng Khoát Hải quả là cực kỳ hiếm thấy.

Hùng Khoát Hải trời sinh tính hào sảng, tại thời Tùy Đường ban đầu từng vào rừng làm cướp, trên giang hồ cũng là một lục lâm hảo hán có tiếng, bởi vậy theo đề nghị tại Phòng Huyền Linh, Hùng Khoát Hải được Bạch Vũ phái đi tìm hiểu thế lực hắc ám tại Trừng huyện.

Bạch Vũ có chút bất tiện khi xử lý sự việc, liền có thể giao cho Hùng Khoát Hải hoàn thành.

Nhờ vào tính cách hào sảng cùng thực lực không tầm thường, rất nhanh Hùng Khoát Hải đã kết giao được với một nhóm bằng hữu, cũng có được một vị trí trong thế lực ngầm của Trừng huyện. Hiện tại hai tháng đã trôi qua, tu vi Hùng Khoát Hải đã đạt tới Phá Phàm đỉnh phong lại thêm hắn trời sinh thần lực, trong thế lực đen ngoại trừ những kẻ rất mạnh, thì trong Thiên Cương cảnh hắn không có đối thủ.

Với sự gia tăng số lượng triệu hồi, Bạch Vũ dần dần mất đi sự phấn khích ban đầu. Trừ phi đó là tên biến thái cực kì nổi tiếng, thì các tướng lĩnh thông thường không thể làm hắn cảm thấy hưng phấn như vậy.

"Ca ca, có người tìm ngươi." Ngoài cửa sổ, có một thanh âm u ám truyền đến. Chủ nhân của thanh âm có dáng người cao lớn dị thường, Hùng Khoát Hải đã được cho là cao lớn nhưng đứng bên cạnh người này vẫn thấp hơn một cái đầu.

Bạch Vũ ngẩng đầu lên, ôn hòa cười một tiếng, "Là Sĩ Tín à, bên ngoài còn đang đổ mưa, hãy nhanh vào nhà."

"Vâng." Sĩ Tín cười một tiếng, đẩy cửa ra, thân thể khom xuống đi tới. Người có thân thể cao to như vậy tên là Sĩ Tín, là bốn mãnh đứng đầu thời Tùy Đường, được đương thời gọi là La Sĩ Tín.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK