• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Trừng huyện.

Bởi vì trong kí ức hiểu biết của hắn, thế giới này không chỉ có thể vượt nóc băng tường, võ thuật với sức mạnh đáng kinh ngạc, còn có những cuộc chiến thần bí quỷ dị ! Hắn không biết thuật sĩ có năng lực gì, cũng không thể ngay lập tức liền có thể có được năng lực đoạt xá? Mà tiền bối của Bạch gia lại vừa lúc biết thuật sĩ lại có năng lực như thế, nếu đối với hắn sinh ra hiểu lầm thì nguy rồi.

Mặc dù hắn cũng không phải là đoạt xá, mà là đưa hệ thống thông qua người chiếm hữu, nhưng chuyện này tuyệt đối không thể bại lộ! So với sự việc đoạt xá còn quan trọng hơn! Sau này hắn trưởng thành, không còn sợ Bạch gia, sự tình câu chuyện đoạt xá bại lộ, hắn cũng không sợ!

Nhưng việc hắn có được hệ thống sau này bị bại lộ, vậy thì không chỉ là một Bạch gia đơn giản, mà là sẽ thu hút sự chú ý của các lực lượng mạnh mẽ và hàng đầu thế giới này. Trong khoảnh khắc nó sẽ bị xé vụn.

Nhưng nếu không trở về Bạch gia, còn có một phiền toái khác cần phải giải quyết, chính là đám tiểu lưu manh kia. Bọn chúng tận mắt nhìn thấy hắn bị giết chết sau đó ném xuống sông, nếu như bây giờ hắn vẫn sống sờ sờ ra trước mắt bọn chúng, sẽ là một đống phiền phức.

Cho nên Bạch Vũ mấy ngày nay rất điệu thấp, cơ bản không xuất đầu lộ diện.

Nhưng bây giờ vết thương trên cơ thể cũng gần như khỏi hẳn, không thể ăn nhờ ở đậu mãi trong nhà Tần lão được. Sau khi cùng Tần lão thương lượng, hắn đã quyết định giúp đỡ việc bắt cá thay vì thù lao, tạm thời ở lại trong nhà Tần lão.

Đội chiếc mũ rộng vành, vùi mặt mình trong bóng tối, Bạch Vũ theo sát Tần lão đi ra khỏi sân.

Nhưng bắt cá cũng không phải là một chuyện đơn giản. Ban đầu Bạch Vũ quả thực gây không ít trò cười, chọc cho tiểu nha đầu Tần Nhạc che miệng cười không ngừng.

Mặt sông sóng biếc dập dờn, một cơn gió mát thổi qua, khiến cho mọi người sảng khoái vô cùng.

"Khụ khụ." Tần lão ho khan vài tiếng, hai mắt đục ngầu hàm chứa thâm ý. Nhìn thoáng qua bóng lưng Bạch Vũ, "Bạch công tử, nhìn ngươi mặc đồ, nghĩ đến cũng không phải người tầm thường nhỉ?"

Nghe thấy Tần lão hỏi thăm, Bạch Vũ cười ha hả, "Ừm, trước kiatại hạ là người của một gia tộc nhỏ. Nhưng bởi vì làm trái với tộc quy nên bị trục xuất khỏi gia tộc. Tại hạ phải tự mình ra ngoài mưu sinh, mấy ngày trước không cẩn thận rơi xuống nước. Cảm tạ Tần lão đã cứu mạng."

Nghe câu nói tràn đầy sơ hởcủa Bạch Vũ, khóe miệng lão Tần nhẹ nhàng nâng lên, cũng không vạch trần Bạch Vũ, chỉ tiếp tục chống lấy cây gậy trúc trong tay...

Hôm nay thu hoạch tương đối phong phú, Tần lão mỗi lần bắt được cá đều là bán cố định cho một quán rượu trong thành. Nghe Tần lão nói trong thành không ít ngư dân bắt được cá đều là trực tiếp bán cho rất nhiều quán rượu trong đó.

Mặc dù giá cả rẻ hơn một chút so với bán trực tiếp ngoài chợ, thế nhưng tiết kiệm thời gian đi chợ để bán, tiết kiệm thời gian đánh bắt cá, còn có thể thu hoạch nhiều hơn một chút. Từng chút một, thu nhập so với thường ngày còn có thể cao hơn bình thường, hơn nữa còn thuận tiện ổn định.

Một nhóm ba người đem sọt đi đến cửa sau quán rượu , một người đang đứng ở phía đầu cửa sau, dáng vẻ vẫy tay mấy gã sai vặt đi cân cá, sau đó kết toán tiền bạc.

Trông thấy nhóm ba người Tần lão đi tới, người này kêu lên "Tần thúc, ngài đã tới, hôm nay thu hoạch thế nào?" Tần lão cười ha hả đáp lại: Tạm được.

Sau đó người đàn ông dẫn đầu liếc mắt nhìn Tần Nhạc, trêu ghẹo nói: "Tiểu nha đầu này càng lớn càng xinh đẹp , ha ha." Nghe thấy người này trêu chọc, gương mặt Tần Nhạc ửng đỏ, thấp giọng nói: "Trần thúc lại chê cười ta."

Người được gọi là Trần thúc cười nói : "Ta cũng không có nói bậy, có khả năng qua hai năm nữa người muốn làm thân với tiểu Nhạc gia chỉ sợ giẫm sập ngạch cửa nhà ngươi."

Nghe thấy lời này, khuôn mặt Tần Nhạc thậm chí còn đỏ hơn quả táo chín, mím môi không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, lượng cá hôm nay bắt được đã cân xong, kết toán tiền bạc và giao cho Tần lão. Trần thúc nhìn người mang mũ rộng vành sau lưng Tần lão, sửng sốt một chút, có chút hiếu kỳ nhìn thoáng qua dáng hình Bạch Vũ , nhưng không có hỏi nhiều.

Những con phố cổ, mang theo đặc sắc phong cảnh Giang Nam, Bạch Vũ dần dần đã bắt đầu thích nghi với thế giới này.

Trở lại nhà của Tần Lão, sau khi ăn tối xong, Bạch Vũ liền dọn dẹp bát đũa. Cách làm thành thạo của Bạch Vũ cho thấy đây không phải là lần đầu tiên Bạch Vũ làm điều đó. Điều này làm cho Tần Lão cảm thấy rất bất ngờ. Ngay cả Tần Nhạc cũng trợn mắt ngây người nhìn Bạch Vũ.

Bạch Vũ sờ lên mặt mình, nghi ngờ hỏi: “Sao vậy? Mặt ta có gì sao?” Tần Minh Sinh liền thốt lên: “Bạch công tử, công việc dọn dẹp bát đũa này không nên để người có thân phận cao quý làm.” Tần Nhạc cũng nhanh chóng gật đầu hưởng ứng lời của ông nội, có chút đau lòng nhìn Bạch Vũ nói: “Nhìn ngươi dọn dẹp thành thạo như vậy, chắc hẳn trước đây ở nhà cũng làm không ít những việc như vậy nhỉ?”

Nói xong, Tiểu Nhạc gật đầu mạnh mẽ như để khẳng định những điều mình vừa nói, và cuối cùng cũng đã hiểu tại sao Bạch Vũ rời bỏ gia tộc, hóa ra hắn bị ngược đãi trong chính gia tộc mình. Hơn nữa, Bạch Vũ còn bị những kẻ xấu hãm hại do phạm phải các quy tắc của gia tộc. Hừ hừ, tiểu nha đầu nắm chặt tay, vậy là giờ đây, cô với Bạch Vũ đã có chung một mối thù.

Bạch Vũ lặng im nhìn hai người, một người thì thở dài, thỉnh thoảng nhìn mình với ánh mắt thương hại, còn người kia thì nắm chặt tay, mắt nhìn xa xăm, bất giác gật đầu lo lắng. Bạch Vũ gãi gãi đầu như chợt nhớ ra điều gì đó.

Trong kí ức của Bạch Vũ thì mọi người trong gia đình hắn dường như không bao giờ dọn dẹp bát đũa, bởi họ ai nấy đều có người hầu. Thói quen này giống như bản năng vậy. Nó giống như việc một ngày ăn ba bữa, việc này không hề tồn tại trong trí nhớ, mà là một loại bản năng, một thói quen.

Chuyện này cũng coi như một lời cảnh tỉnh cho Bạch Vũ, xem ra không riêng gì ký ức bình thường, mà những thói quen trong cuộc sống cũng cần được lý giải và ghi nhớ. Có thể hắn không cần tuân theo những thói quen vốn có, nhưng hắn vẫn cần phải biết, cần phải hiểu, để tránh lộ ra bất kì sơ hở gì.

Bạch Vũ nói với Tần Minh Sinh: “Tần Lão, ta ra ngoài đi dạo một lát.” Về việc này, Tần Minh Sinh không chút do dự, cười nói: "Bình thường những chuyện nhỏ nhặt này không cần phải hỏi ta, Bạch công tử ra ngoài chú ý an toàn là được."

Ra đến ngoài sân, nơi ở của Tần lão gia là khu Tây Thành, một khu bình dân ở Trừng huyện.

Những người sống ở khu vực này thuộc mọi tầng lớp trong xã hội. Những người sống ở quận Đông Thành hầu hết là những người giàu có, khu Bắc Thành là khu vực chính, vì hầu hết các quan chức ở Trừng huyện đều sống tại đây.

Nam Thành là khu vực thịnh vượng nhất ở Trừng huyện, mặc dù nơi nào cũng có quán rượu, thanh lâu, tiệm thợ rèn nhưng có lẽ Nam Thành là nơi tập trung nhiều nhất. Bởi vậy, nếu như muốn mua đồ hay vui chơi thì con người ta đều tìm đến Nam Thành.

Bạch Vũ đi vào một ngõ cụt, chắc chắn xung quanh không có người, sau đó liền lẩm bẩm: "Xác nhận triệu hoán lần thứ nhất." Sau đó, một cái gì đó giống như màn hình xuất hiện trong tâm trí hắn, hình ảnh hiện nhưng không có tên hay bất kì thông tin nào khác để biết danh tính người trong ảnh.

Bạch Vũ liền nói, "Ta chỉ xem ảnh làm sao có thể biết người trong ảnh là ai, chi bằng hãy viết tên lên màn ảnh đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK