Chương 4: Vương Bá Đương
Không nghĩ rằng trong đầu truyền ra hệ thống đáp lại, "Đề nghị đã được ghi nhận, các chức năng liên quan sẽ được sửa đổi trong phiên bản tiếp theo.” Bạch Vũ bất mãn nói: "Này, không thể cứ như vậy mà kết thúc được, ta đã phát hiện lỗ hổng, đã đưa ra đề nghị, vậy nên lẽ ra ta nên được một phần thưởng để lấy động lực tiếp tục tìm kiếm lỗ hổng chứ.”
Có vẻ đã bị Bạch Vũ làm cho ngạc nhiên, hệ thống bị kẹt trong nửa phút.
“ Giải thưởng phát hiện lỗi sẽ được trao sau khi phiên bản được cập nhật.”
Những hình ảnh trong đầu Bạch Vũ hiện ra từng chút một, và cuối cùng hiện ra gương mặt một người đàn ông có gương mặt trắng với đôi mắt sắc sảo trong chiếc áo choàng trắng.
"Chúc mừng ngươi triệu hoán thành công, Vương Bá Đương."
Triệu hoán hoàn tất, bức ảnh trong đầu ta lóe lên một tia sáng, xuyên qua tâm trí của Bạch Vũ, biến thành một vầng ánh sáng trước mắt Bạch Vũ. Tế đàn lấp lóe, liền hoá thành bụi mị, rồi xuất hiện một chàng trai trẻ mặc áo choàng trắng, tóc dài, ánh mắt sắc như một thanh đao.
Chàng trai liếc mắt nhìn xung quanh, và cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Bạch Vũ. Bạch Vũ chỉ cảm thấy tựa như có một lưỡi đao xuyên qua da mình, toàn thân tóc gáy dựng lên.
Chàng trai mặc áo choàng trắng lập tức cúi đầu xuống, không chút do dự chân sau quỳ xuống, hai tay khép lại trầm giọng: "Thần Vương Bá Đương bái kiến quân chủ!"
Đôi mắt Bạch Vũ sáng lên, người trước mặt hắn là thần xạ đầu tiên của Tùy Đường —— Vương Bá Đương? Đương nhiên, thứ hấp dẫn nhất đối với hắn không chỉ làxạ thuật của Vương Bá Đương, mà còn là một Vương Bá Đương trung thành! Kể cả là diễn nghĩa hay trong nguyên tác, Vương Bá Đương đều nổi tiếng vì lòng trung thành. Năm đó, trên núi Ngõa Cương, quân lính đều đầu hàng trước Lý Thế Dân, chỉ có một mình Vương Bá Đương nguyện sống chết theo tướng quân Lý Mật.
Lúc ấy, khi Vương Bá Đương cùng Lý Mật bị bao vây , Lý Thế đã đích thân đến, quỳ xuống khẩn cầu Vương Bá Đương quy hàng, nhưng Vương Bá Đương lại cương quyết từ chối, đi cùng Lý Mật đến Hoàng Tuyền.
Nói hắn trung thành cũng đúng, trung nghĩa cũng phải, chẳng có vương công nào lại không thích loại này thuộc hạ này cả.
"Túc chủ, tôi xin lỗi vì đã quấy rầy ngài, nhưng tôi muốn nói với ngài rằng, các anh hùng trong hệ thống triệu hoán điều tuyệt đối trung thành, dù là triệu hồi ra Lữ Bố, đối với túc chủ mà nói, cũng đều là các anh hùng có một không hai."
Bạch Vũ cau mày, sau đó thả lỏng. Thiết lập này vẫn rất có lợi cho hắn. Chẳng hạn, sau khi Lữ Bố được triệu tập, thì hắn vẫn dám sử dụng.
Dũng Tam Lang Vương Bá Đương được coi là một vị hảo hán trong Tùy Đường thứ 14, mà hào quang nhất có lẽ là chiến tích một mũi tên bắn giết Tùy Đường thứ chín Ngụy Văn Thông. Ở thời cận chiến, nếu không tính Đỉnh Tiêm thì cũng hơn Đan Hùng Tín một bậc.
Nghĩ tới đây, Bạch Vũ hỏi hệ thống, "So sánh thực lực của các anh hùng bước ra từ triệu hoán, là dựa theo sự thực trong lịch sử hay là dựa theo diễn nghĩa?"
"Việc so sánh thực lực sẽ dựa theo sử sách ghi chép, dựa trên diễn nghĩa Bình thư để tiến hành tham chiếu rồi so sánh, việc chuyển đổi quy tắc tương đối phức tạp."
Dù thế nào thì Bạch Vũ cũng tương đối hài lòng về việc có thể triệu hoán Vương Bá Đương. Mặc dù kể từ triều Tấn về sau, có không ít nhữngmãnh tướng có thực lực đỉnh tiêm, như là thần lực Lý Nguyên Bá, tướng Lý Tồn Hiếu, còn có Võ Điệu thiên vương Nhiễm Mẫn, Thiên Bảo đại tướng quân Vũ Văn…
So sánh với những mãnh tướng ở trên, Vương Bá Đương có lẽ chênh lệch rất xa, nhưng nói đơn giản thì Vương Bá Đương cũng được lưu lại khá nhiều trong sử sách. Tại thời Tùy Đường, xạ thuật của Vương Bá Đương tuyệt đối không ai vượt qua được.
Tóm lại, đợt triệu hoán lần này tuyệt đối không lỗ.
Đó là cái nhìn đầy tán thưởng dành cho Vương Bá Đương, một anh hùng hảo hán.
Vội vàng đứng dậy chào hỏi Vương Bá Đương, Bạch Vũ tò mò hỏi: "Không biết Bá Đương bây giờ tu vi như thế nào rồi?"
Vương Bá Đương hai tay ôm quyền, hổ thẹn nói: "Thuộc hạ bây giờ chỉ có thể đả thông các tĩnh mạch trong cơ thể, miễn cưỡng tiến vào Phá Phàm cảnh."
Phá Phàm là cảnh giới sau Thông Mạch cảnh. Trong Bạch gia nơi Bạch Vũ sống trước đây, có thể đạt tới Phá Phàm cảnh cũng có không ít người. Nhưng đó là bởi vì Bạch gia là Bá Vương ở Kim Vân huyện, nắm trong tay gần như một nửa nguồn tài nguyên của toàn bộ Kim Vân huyện. Ngay cả Huyện lệnh của Kim Vân huyện đều phải nể mặt Bạch gia trên một số phương diện.
Cho nên mặc dù trong Bạch gia có không ít người có thể đạt tới Phá Phàm cảnh. Nhưng ở bên ngoài, người đạt tới Phá Phàm cảnh cũng coi như là một cao thủ. Mấy tên côn đồ chặn giết Bạch Vũ ngày trước, không có một tên nào có thể đột phá đến Phá Phàm cảnh.
Hiện tại Vương Bá Đương đạt tới Phá Phàm cảnh, cũng làm cho Bạch Vũ thở phào nhẹ nhõm trong lòng, chí ít cũng không cần lo lắng về mấy tên côn đồ kia. Có điều để tránh cho đêm dài lắm mộng, đáy mắt Bạch Vũ hiện lên một tia lạnh lẽo, xem ra phải giải quyết xong một vài chuyện trước đã.
"Chúc mừng túc chủ hoàn thành triệu hồi lần thứ nhất, có quà gửi tới, có tiếp nhận hay không?" Đây chính là quà cho tân thủ trong truyền thuyết sao? Đôi mắt Bạch Vũ sáng lên, không chút do dự tiếp nhận.
"Túc chủ nhận được « Đế kinh » * 1, Thiết Tường Phi Vũ Cung * 1, Tuyết Thiền Nội Giáp * 1 "
Sau khi hoàn tất tiếp nhận, trước mắt Bạch Vũ xuất hiện ba kiện vật phẩm, một chùm khí tím lượn lờ, còn có một cây cung sắt vô cùng dữ tợn, cùng một bộ giáp trắng sáng long lanh.
Sau khi sắc tím xuất hiện trong không trung, nó nhanh chóng hóa thành một luồng sáng xông vào mi tâm của Bạch Vũ. Bạch Vũ chỉ cảm thấy đầu mình sưng lên, và rồi bằng cách nào đó hắn liền nhớ ra một thiên văn tự, có thể biết rằng đó là nội dung kinh sách của hoàng đế (Đế kinh), Đế kinh thật thần kỳ. Khối ánh sáng tím tựa như một hạt giống, gieo vào trong linh hồn Bạch Vũ, khi tu vi của Bạch Vũ tăng lên, nội dung tiếp sau Đế kinh không ngừng hiện ra. Trước mắt Bạch Vũ chỉ có thể xem được nội dung quyển thứ nhất.